Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 9: Chương 9: Thế giới của tôi chỉ có em 9




Cố Gia Nam ôm Diệp Trần khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Chờ cậu ta ngủ say, Diệp Trần đặt cậu ta nằm xuống, kéo chăn lên đắp rồi quay về phòng mình.

"Đọc các chỉ số hiện tại tôi xem với."

Diệp Trần vừa tắm vừa yêu cầu hệ thống. Trong đầu cô nhanh chóng có một loạt số liệu.

Mục tiêu: Cố Gia Nam

Chỉ số thiện cảm: 30

Tiến độ: 10%

Chỉ số hắc hóa: 1%

Nhìn những con số này, Diệp Trần ngớ ra, mắt trợn to hỏi lại: "30 á?! Chỉ số thiện cảm chỉ có 30 thôi hả?!! Ba Tám, mẹ nhà anh, tính sai rồi phải không?! Không thể nào, tuyệt đối không thể chỉ có 30!!"

"Hệ thống rất hiếm khi có sai sót." Hệ thống nói bằng giọng thương hại, "Đối mặt với hiện thực đi kí chủ, cô thực sự không có hấp dẫn như cô tưởng đâu."

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tôi là ánh trăng sáng trong tim cậu ta cơ mà! Anh xem hiện giờ cậu ta ngoan ngoãn nghe lời tôi thế nào đi, lại còn biết ghen nữa! Sao có thể chỉ có 30 được!"

Diệp Trần hai tay bưng mặt, trông rất suy sụp: "Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

"Kí chủ," hệ thống cảm thấy nụ cười mỉm của mình sắp không nhếch nổi nữa rồi, đúng là đen như than mới vớ phải một kí chủ bị thần kinh thế này. Vì thích ứng với kí chủ này, nó cũng sắp biến thành đồ thần kinh theo rồi. Nó nỗ lực kìm giữ lý trí, nói chầm chậm: "Cần tôi giải thích giúp cô chút không?"

Nghe hệ thống hỏi nghiêm túc như vậy, Diệp Trần biết chỉ số này chắc chắn là hợp lý bèn lau tóc ra khỏi nhà tắm, ngồi khoanh chân trên giường, uể oải nghe đối phương nói: "Tình cảm đối tượng mục tiêu dành cho kí chủ hiện tại chủ yếu là ỉ lại, sự ỉ lại này bao gồm cả về vật chất và tinh thần, không hề liên quan đến chỉ số thiện cảm với kí chủ. Nói một cách đơn giản, hiện tại tất cả những gì cậu ta làm, dù là đối tốt với cô hay là ghen tuông đều chỉ vì sợ đánh mất cuộc sống hiện có."

"Cậu ta không để ý đến chính con người cô."

"Cậu ta để ý đến tiền của tôi."

Diệp Trần nói tiếp đầy dứt khoát rồi thở dài: "Thế mà tôi cũng có ngày đi phân vân xem một người yêu mình hay yêu tiền, yêu cuộc sống xa xỉ của mình, thật là suy đồi, đúng là chủ nghĩa tư bản."

Hệ thống cũng phải bí lời: "Tôi đoán là cô cũng hơi khó chịu chút nhỉ?"

"Tôi buồn khổ lắm!" Diệp Trần cười nham hiểm, "Tôi buồn khổ đến mức muốn đập chết thằng cha đó."

Hệ thống: "..."

Một người một hệ thống nhìn nhau không nói câu nào, sau đó hệ thống bảo: "Cô đừng nản chí, nhân vật phản diện chung quy vẫn là người, cô cứ nuôi đi đã, nuôi rồi..."

"Rồi gã đâm chết tôi thì sao?"

Diệp Trần xen lời.

Hệ thống: "..."

Hôm nay không thể nào nói chuyện được.

Hệ thống thân thiện bảo: "Kí chủ thân mến, mời cô tắt đèn, đắp chăn, giữ yên lặng, nhắm mắt lại."

Diệp Trần mệt, không buồn cãi nữa, tắt đèn, nhắm mắt theo lời hệ thống bảo xong xuôi bỗng nhớ ra một chuyện.

Cha mẹ của Cố Gia Nam đều đã chết cả rồi, có phải hiện giờ cậu ta rất cần một người nhận nuôi không? Hơn nữa, cha mẹ Cố Gia Nam đều mất hết, liệu người tốt mà Chu Ngọc Thừa giúp cô tìm cho Cố Gia Nam liệu có nghi ngờ là Cố Gia Nam làm không?!

Diệp Trần mở choàng mắt, vụt chạy sang phòng Cố Gia Nam, leo lên giường, lay cậu ta dậy: "Cố Gia Nam! Cố Gia Nam!"

Cố Gia Nam bừng tỉnh giấc, một cặp mắt trong veo đang ở ngay trước mặt.

Ngọn đèn đường hắt ánh sáng vào phòng qua ô cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô khiến đôi mắt cô sáng lấp lánh giữa màn đêm.

Cố Gia Nam ngẩn người, đối phương chợt hỏi: "Thực ra cậu giết cha mẹ mình như thế nào thế? Giết như thế nào? Nói chi tiết đi!"

Cố Gia Nam mấp máy môi, nhỏm người ngồi dậy, Diệp Trần mặc áo ngủ quỳ gối ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn cậu ta.

Dù sao cậu ta cũng đã mười sáu rồi, một cô gái mặc áo ngủ ngồi trên giường mình như vậy không khỏi khiến cậu ta thấy hơi xấu hổ. Cố Gia Nam dịch người sang bên cạnh, hạ thấp tầm mắt rồi mới hỏi: "Cậu không để ý à?"

"Tôi để ý gì?"

"Tôi đã giết người."

Diệp Trần nhất thời không biết phải nói như thế nào.

Trong lòng cô giết người là sai nhưng với Cố Gia Nam, cô không biết chắc đấy có phải là một lựa chọn sai lầm hay không.

Có lẽ đó là một cách làm sai nhưng cậu ta cũng không nên phải gánh chịu cái tội nghiệt này cả đời.

Mẹ cậu ta đã sinh ra cậu ta nhưng chưa từng đối xử sao cho tử tế, cậu ta sống trong cái gia đình đó giống như kiếp sống của một con vật, bị ngược đãi, bị đòn roi ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Thậm chí sau khi cậu ta đã bỏ trốn, cái gia đình ấy vẫn còn liều mạng muốn kéo cậu ta quay về kiếp sống khi xưa, tước đoạt tất cả những gì cậu ta có được.

Diệp Trần đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như cô là Cố Gia Nam mười sáu tuổi, liệu cô có thể làm tốt hơn không.

Tuy vậy cô cũng không thể cổ vũ hành vi giết người của cậu ta, giết người là không đúng, Cố Gia Nam đang sống trong một xã hội pháp trị.

Cô im lặng, Cố Gia Nam bèn nói: "Tôi biết rồi."

Diệp Trần sợ cậu ta nghĩ nhiều nên cầm tay cậu ta lên, nói thật ân cần: "Cố Gia Nam, tôi không cho là cậu sai. Chuyện này nếu là tôi chắc cũng không thể đưa ra được một phương án hoàn hảo. Nhưng mà, cậu hứa với tôi đi," cô ngước mắt nhìn đối phương, nói vô cùng nghiêm túc, "không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được làm chuyện này nữa, mạng sống rất quý giá, được không?"

Cố Gia Nam ngẩn người, thấy trong đôi mắt cô quả thực không có điều gút mắc, cuối cùng cậu ta cũng yên lòng, gật đầu bảo: "Được."

"Cậu kể lại cụ thể quá trình cho tôi đi, còn chỗ nào chưa xử lý gọn ghẽ không, tôi dẫn cậu đi."

Nghe bảo vậy, Cố Gia Nam liền hiểu ý của Diệp Trần, cậu ta kể lại rành mạch đầu đuôi mọi chuyện.

"Tôi đã xem xét kĩ rồi, máy quay trên tuyến đường chúng ta đi và ở rạp chiếu phim đều có một điểm yếu, chỉ cần tôi đeo kính râm vào là sẽ không nhận diện được, chưa kể tôi còn có cậu làm nhân chứng, như vậy đã đủ làm chứng cớ vắng mặt ở hiện trường rồi."

"Tôi trộn natri xyanua vào trong đồ ăn, vốn định đầu độc cả hai nhưng sau khi Trương Sơn ăn xong, mẹ tôi chưa ăn thì đã thấy Trương Sơn bị trúng độc, mẹ tôi phát hiện ra nên tôi đã động thủ..."

"Sau khi xuống tay, tôi dọn dẹp sạch hiện trường, không để lại dấu vân tay hay dấu chân, tóc hay bất kỳ dấu vết nhận dạng nào. Dao dùng giết người được lấy trong bếp."

Diệp Trần nghe đối phương kể xong đã nắm được sơ bộ tình hình.

Cuối cùng còn hai điểm sơ hở.

Thứ nhất là lúc Trương Sơn đến tiểu khu tìm Cố Gia Nam, có lẽ máy quay giám sát của tiểu khu đã quay lại được.

Thứ hai là do Cố Gia Nam dùng dao đâm cha mẹ mình nên có thể dựa vào độ nông sâu của vết thương cũng như hướng đâm, vị trí đâm để phán đoán đặc thù hình thể và một số thói quen của Cố Gia Nam.

Chuyện thứ nhất thì dễ giải quyết. Ba Tám là một AI, xâm nhập vào kho tài nguyên số chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện thứ hai... có lẽ có thể sẽ phỏng đoán được hình thể của Cố Gia Nam nhưng chỉ dựa vào suy luận như vậy thì không thể trở thành chứng cớ luận tội, căn bản không có cách nào chứng minh hung thủ là Cố Gia Nam.

Diệp Trần vỗ vai Cố Gia Nam, bình tĩnh bảo: "Cậu ngủ trước đi, chớ có lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."

Cố Gia Nam ngẩn người, Diệp Trần cũng bằng tuổi cậu ta nhưng cho tới bây giờ, thật không ngờ, lúc cậu ta hoảng hốt nhất, Diệp Trần vẫn có thể bình tĩnh nghĩ cách xử lý vấn đề. Cậu ta ngơ ngác nhìn Diệp Trần, đối phương thấy bị nhìn bèn quay đầu lại.

"Nhìn gì thế?" Cô cau mày, "Có phải cảm thấy tôi ngầu ngất trời lắm phải không?"

"Đúng vậy." Cố Gia Nam cười tít, "Ngầu ngất trời."

Cố Gia Nam cười như tỏa sáng khiến Diệp Trần lóa cả mắt. Cô ậm ờ một tiếng rồi lắc lắc đầu: "Đúng là ngầu rung chuyển đất trời." Sau đó liền ra ngoài, đóng cửa lại.

Diệp Trần về phòng nhờ Ba Tám đi xâm nhập hệ thống xóa bỏ đoạn băng hình.

Xóa xong, Diệp Trần đang định ngủ thì nghe thấy tiếng la hốt hoảng của Cố Gia Nam trong phòng.

Diệp Trần vội vàng chạy sang. Cố Gia Nam đang run lên bần bật. Cậu ta dường như vẫn đang trong cơn mơ, hét lên thảng thốt.

"Đừng tới đây..."

"Đi ra đi!"

"Đừng..."

Diệp Trần lại gần, nhè nhẹ lay cậu ta: "Cố Gia Nam!"

Cố Gia Nam giật mình tỉnh giấc, mồ hôi hột túa ra trên trán. Cậu ta hoang mang nhìn Diệp Trần, Diệp Trần lấy giấy lau mồ hôi cho cậu ta: "Sao thế? Cậu sợ à?"

Đôi mắt Cố Gia Nam trống rỗng vô thần như vẫn đang trong cơn ác mộng.

Diệp Trần vỗ nhẹ lưng cậu ta, dần dần Cố Gia Nam trở lại bình thường. Diệp Trần thấy đối phương đã ổn bèn để cậu ta ngủ tiếp, dịu dàng bảo: "Ngủ đi, đừng sợ."

Nói xong, cô định về phòng luôn.

Cố Gia Nam níu tay cô, thở dốc bằng miệng nhưng không nói gì cả.

Tay cậu ta run lên từng hồi, thể hiện rõ sự sợ hãi. Diệp Trần hiểu ý. Cô đắn đo trong chốc lát rồi leo lên giường, để yên cho cậu ta nắm tay, dịu dàng bảo: "Cậu đừng sợ, tôi không đi đâu."

Cố Gia Nam nhắm mắt lại, Diệp Trần vỗ nhẹ người cậu ta, nói thật chậm: "Đừng sợ, tôi ở đây, tôi bảo vệ cho cậu."

Nhờ những cái vỗ khẽ của Diệp Trần, Cố Gia Nam dần dần an lòng.

Cậu ta nắm tay cô, đó là ngọn nguồn của dũng khí cậu ta đang có, trong bóng đêm đen kịt, nó là cây đuốc sáng xua tan tối tăm, đánh lui mọi gian tà.

"Diệp Trần," cậu ta nói nghèn nghẹt, "cám ơn cậu."

Trong chính giờ khắc ấy, một tiếng "ting" vang lên trong đầu Diệp Trần.

"Chúc mừng cô," hệ thống vui mừng báo tin, "Chỉ số thiện cảm của mục tiêu đã tăng 5 điểm, kí chủ không ngừng cố gắng nhé!"

"Hồi trước không phải không báo sao?" Diệp Trần vỗ người Cố Gia Nam, cảm thấy hơi mệt.

Hệ thống ngượng ngùng bảo: "Trước đây là sợ phiền, giờ thì cảm thấy vẫn nên báo một tiếng, kí chủ thích tự mình đa tình mà."

Diệp Trần: "..."

Hay lắm, đừng nói nữa, anh ngậm miệng lại đi!

Chú thích:

*ánh trăng sáng (tiếng Trung: 白月光) dùng chỉ tình yêu đầu tiên, người yêu dấu, có chỗ cho là nó bắt nguồn từ so sánh hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng của Trương Ái Linh.

*Natri xyanua (CTPT: NaCN) là một chất hóa học cực độc có thể dẫn đến tử vong nhanh chóng nếu không được chăm sóc y tế ngay lập tức, dùng trong khai thác kim loại quý, diệt côn trùng và một số nơi dùng để đánh bắt cá trái phép. (Nguồn: Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.