Nhân Tổ

Chương 230: Chương 230: Kế hoạch kinh thiên




Hỏa Hỏa nhảy nhót hỏi:

“Sao ngươi lại muốn thiêu nó?”

“Vì quả trứng này đã có ấn ký, ta không tin tưởng nó. Để nó bên người sẽ thành mối họa sau này, chi bằng sớm giết đi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

“Ta đã nói với ngươi rồi mà, nên ăn nó đi.”

Hỏa Hỏa nói xong thì há miệng phun ra một ngọn lửa thiêu đốt quả trứng.

Từ trong quả trứng, sinh linh bé nhỏ đang vùng vẫy đau đớn. Một vòng hào quang bảo vệ xuất hiện, nhưng nhanh chóng bị sụp đổ.

Hình ảnh Ma La Lan hiện ra, sắc mặt khó coi, hỏi:

“Tiểu hữu ngươi làm vậy là có ý gì?”

“Ta không tin tưởng ngươi.” Tôn Kỳ hừ lạnh nói.

“Tiểu hữu, ngươi thật quá đa nghi. Lời của ta đều là thật lòng.”

“Ngươi chết đi thì ta sẽ tin.”

“Hừ! thật cứng đầu. Ngươi nên biết trên đời này không có mấy thứ có thể phá hư trứng Hải Vương, ngươi cùng lắm chỉ gây một chút tổn thương. Nghe lời ta dừng tay lại, chúng ta còn có thể thương lượng.”

“Vậy sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thứ có thể phá hư trứng Hải Vương.”

Tôn Kỳ vung tay, linh khí như một dòng suối nhỏ đổ vào Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa hưng phấn hấp thu linh khí, lửa của nó bùng cháy càng dữ dội.

Bên mặt ngoài vỏ trứng đã có dấu hiệu nóng đỏ, hoa văn trên trứng bị vặn vẹo rồi mờ dần.

Hình ảnh Ma La Lan trên mặt lộ rõ vẻ khó tin: sao lại có thể? Bình thường lửa là không thể nào tổn hại được vỏ trứng, dù cho đại địa tâm hỏa cũng chỉ có thể làm nóng lên vỏ trứng, không thể phá hủy hoa văn trên trứng.

Nhưng ngọn lửa này lại có thể làm được, sinh linh bên trong cũng cảm thấy cực độ nguy hiểm.

Ma La Lan xuống giọng nói:

“Tiểu hữu dừng tay, ta biết một số bí bảo có thể chỉ cho ngươi, đảm bảo ngươi trong một đêm phất nhanh.”

Tôn Kỳ lạnh nhạt không thèm trả lời, mặc cho Ma La Lan muôn lời dụ dỗ.

Không thể thuyết phục được Tôn Kỳ, Ma La Lan nổi giận hét lên:

“Tiểu tử không nghe lời ta, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta. Đừng nghĩ ta không có năng lực phản kháng.”

Ngay lập tức, trứng Hải Vương ong ong sáng lên, sinh linh bên trong đang vùng vẫy như muốn phá trứng mà ra, một vòng sáng hiện lên đẩy ra ngọn lửa.

Tôn Kỳ hừ lạnh, tay kết ấn. Hỏa Hỏa biến mình chui vào trong ấn ký. Đây là hai bọn họn muốn kết hợp, bộc phát ra hỏa lực mạnh nhất.

Ngọn lửa chuyển từ vàng sang lam, nhiệt độ tăng lên gấp mấy chục lần, tảng đá phía dưới cũng nóng đỏ mềm ra. Vòng sáng bảo vệ quả trứng sụp đổ, ngọn lửa bao trùm quả trứng khiến cho nước trong quả trứng sục sôi.

Sinh linh bên trong ra sức giãy giụa. Một tiếng hét giận dữ vang lên.

“Muốn ta chết. Vậy thì cùng chết đi!”

Quả trứng bỗng nứt ra từng khe, từ bên trong lam quang bắn ra, một cỗ năng lượng kinh khủng đang chuẩn bị bộc phát.

Tôn Kỳ biến sắc, cảm thấy cực độ nguy hiểm.

Ầm vang một tiếng nổ lớn, một cột mây hình nấm khổng lồ bay lên, cả một ngọn núi sụp đổ, chấn động cả dãy sơn mạch, bụi mù che phủ một khu vực rộng lớn.

Nửa canh giờ sau, rung động mới hoàn toàn chấm dứt.

Trong đống đất đá, một bàn tay vươn ra. Tôn Kỳ từ từ chui ra khỏi đống đá vụn, nghĩ lại chuyện vừa rồi, hắn còn có chút sợ. Cũng may lúc đó hắn nhanh trí, thấy không ổn thì lập tức lùi lại, đồng thời lấy ra bảo vật phòng ngự.

Tôn Kỳ phóng ra thần thức bao trùm toàn khu vực này lại. Ánh mắt của hắn lập tức nhìn về một hướng.

Tôn Kỳ nhún chân bay tới, vỗ một chưởng xuống mặt đất, thò tay móc lên một con thú nhỏ.

Là một con tiểu thú nhìn giống như rồng, bên cổ có mang, trên lưng có vây cá, bốn chân có màng, thân phủ long lân, trên người còn dính dớp nháp dịch trứng. Đây chính là con tiểu Hải Vương.

Nó phát ra tiếng kêu chi chi, vũng vẫy muốn thoát khỏi tay Tôn Kỳ.

“Thì ra ngươi nhìn thế này. Suýt nữa nổ chết ta, để xem ta xử lý ngươi thế nào!” Tôn Kỳ nhếch mép cười nói.

Nơi này động tĩnh quá lớn, rất nhanh sẽ thu hút sự chú ý. Tôn Kỳ nhún chân bay xa.

Một lúc sau, tại trong một hang động. Tôn Kỳ nắm cổ tiểu Hải Vương tiến hành sưu hồn.

Tôn Kỳ trước đó thường sưu hồn Ma tộc, nhưng hắn không chắc các tộc khác cũng có thể dùng cách tương tự để sưu hồn.

Sau một hồi loay hoay, Tôn Kỳ cũng tìm được hồn phách của tiểu Hải Vương.

Đây là một mảnh không gian màu lam rộng lớn, ẩn hiện bên trong là một con ngư long đang bơi lượn.

Tôn Kỳ đứng bên ngoài nhìn, có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy được hồn phách của một tộc khác, đã thế lại là Hải Vương, đỉnh cấp trong Hải tộc. Thực sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Khi Tôn Kỳ còn đang xem xét thì có một giọng nói cổ lão vang lên:

“Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám hủy đi kế hoạch của ta. Khôn hồn thì mau cúi đầu nhận tội, nếu không đừng trách ta vô tình.”

“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.” Tôn Kỳ nhếch mép cười nói.

“Hừ, tiểu tử vô tri, ngươi nếu giết ta thì sẽ bị dính truy tung ấn ký của ta trên thân. Trong vòng trăm dặm, chắc chắn sẽ bị Hải tộc phát hiện, ngươi sẽ không có ngày tháng yên ổn, ngươi sẽ bị truy sát đến khi ngươi chết mới thôi. Tốt nhất ngươi thả ta về biển, ta và ngươi từ nay nước sông không phạm nước giếng.”

Tôn Kỳ không thèm để ý, liên tục phóng thích thần thức kim châm tấn công không gian màu lam kia.

Hải Vương hét lên tức giận:

“Tiểu tử, ngươi muốn giết ta. Vậy ta sẽ khiến ngươi trả giá thật đắt.”

Không gian màu lam vỡ ra, một con ngư long khổng lồ bay ra, giương nanh múa vuốt, râu rồng uốn lượn, vảy rồng sáng lóa.

Ngư long há miệng rống dài, âm thanh xuyên thấu công kích hồn phách đối thủ.

Tôn Kỳ hừ lạnh, thần thức hóa thành cự khiên chắn trước người, thần thức lại hóa thành một cây trường thương nắm trong tay.

Âm ba cuồn cuộn đập thẳng vào tấm lá chắn, đây là hồn phách giao tranh, chỉ một chút sơ sẩy thì sẽ hồn phi phách tán.

Âm ba dù mạnh vẫn không thể phá được lá chắn, rất nhanh ngư long hết hơi, âm ba tự tan.

Tôn Kỳ múa thương, nhảy lên hét lớn:

“Hôm nay ta sẽ đồ long!”

Trường thương từ trên cao giáng xuống, ngư long nghiêng đầu né tránh. Trường thương đập xuống lại bất ngờ quét ngang, chém lên thân rồng.

Vảy xanh vỡ nát, một đường cắt sâu trải dài, hồn lực ào ạt tuôn ra.

Ngư long đau đớn rống lên:

“Không thể nào! Làm sao hồn lực của ngươi lại có thể phá được hồn thể của ta.”

Ngư long uốn lượn thân hình, tránh ra phạm vi công kích của trường thương, đuôi nó giơ lên cao quất xuống.

Tôn Kỳ nhẹ nhàng lướt qua một bên né tránh.

Ầm! một tiếng, đuôi rồng đập xuống, chấn động vùng không gian này.

Tôn Kỳ nhân cơ hội này, giơ thương phóng đi. Trường thương bay nhanh cắm xuyên qua đuôi rồng, ghim nó cố định vào mảnh không gian này.

Tôn Kỳ phất tay lại một cây trường thương khác xuất hiện trong tay, cười nói:

“Lần này xem ngươi né thế nào?”

Ngư long vừa giận vừa sợ, vung vẩy cái đuôi muốn thoát khốn, nhưng mà trường thương kia dị thường kiên cố không thể phá vỡ. Điều này chứng tỏ hồn lực đối phương chất lượng cao hơn hồn lực của nó.

Nghĩ đến điều này khiến nó sợ hãi, vì nó thiên phú dị bẩm trong Hải tộc chính là đỉnh cấp thiên tài, không chỉ thân thể mạnh, mà hồn phách cũng cường đại vô cùng. Từ trước đến giờ nó chưa thấy ai hồn phách mạnh hơn nó, càng đáng nói hơn đây chỉ là một tiểu tử Ma tộc. Thật sự là không hiểu nổi?

Trường thương xé gió đã đến trước mặt ngư long, nó vội đưa sừng ra đỡ, đây chính là phần cứng rắn nhất trên thân thể của nó.

Keng! Một tiếng va chạm, một cái sừng rồng rơi xuống.

Ngư long hoảng hốt. Chuyện này sao có thể?

Không đợi nó nghĩ nhiều, trường thương đã phóng tới, cắm xuyên vào long trảo của nó, cố định long trảo vào mảnh không gian này.

Ngư long sợ hãi vội rút trường thương ra.

Nhưng lúc này, trường thương liên tiếp phóng tới.

Phốc! phốc! phốc!

Ba chi còn lại của ngư long cũng bị trường thương ghim cố định, ngư long cố gắng vũng vẫy nhưng đều vô ích.

Tôn Kỳ lơ lửng trước mặt ngư long cười nói:

“Bây giờ để ta xem: ngươi rốt cuộc là thứ gì?”

Tôn Kỳ một chưởng đánh nát đầu rồng. Từng hình ảnh ký ức của ngư long lần lượt xuất hiện.

Một lúc sau, trong hiện thực.

Tôn Kỳ từ từ mở mắt, hắn thật không ngờ, chuyện lần này không hề đơn giản như hắn nghĩ, mà là một kế hoạch kinh thiên.

Đại Thế Giới các tộc tranh bá.

Thần tộc có chiến lực tuyệt cường nhưng số lượng ít, khả năng sinh sản kém.

Yêu tộc gồm rất nhiều tộc hợp lại mạnh yếu tạp nham, khả năng thích nghi cực cao, bất kỳ nơi đâu cũng có yêu tộc xuất hiện.

Ma tộc chiếm giữ địa lợi Ma giới, dễ thủ khó công, Ma giới có tính bài xích cực lớn với ngoại tộc. Ma giới là địa lợi cũng là ràng buộc khiến Ma tộc. Ma giới có thể tăng cường chiến lực cho Ma tộc, giảm chiến lực ngoại tộc, nhưng khi rời đi Ma giới, thì chiến lực của Ma tộc lại bị suy yếu. Vậy nên Ma tộc chưa bao giờ mở rộng được lãnh thổ. Từ cổ xưa đến nay, Ma giới vẫn luôn giữ kích thước.

Còn các tộc nhỏ khác hoặc là quy hàng hoặc là bị tiêu diệt.

Hải tộc là một phần Yêu tộc nhưng từ lâu đã muốn tách khỏi Yêu tộc. Bọn họ cần một chiến công vang dội để chứng tỏ bản thân. Và còn gì tốt hơn nữa là tiêu diệt một tộc khác.

Nhưng mà Thần tộc ở phía tây, bọn ở phía đông, tấn công Thần tộc là không thực tế, đấy là còn chưa nhắc đến sức chiến đấu khủng khiếp của Thần tộc.

Còn tấn công Yêu tộc thì không đúng với mục đích ban đầu, bọn họ muốn tách khỏi Yêu tộc mà không phải tiêu diệt Yêu tộc.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Ma tộc là thích hợp.

Nhưng mà Ma giới đặc thù ngay cả Thần tộc cũng không làm gì được, muốn đánh Ma tộc thì phải tính kế tỉ mỉ.

Vào ba mươi ngàn năm trước, Hải tộc sinh ra một tiểu Hải Vương có huyết mạch tinh thuần, thiên phú đỉnh cấp. Sinh ra đã được định sẵn bất phàm. Hắn cũng không phụ lòng Hải tộc, khi hắn ở đỉnh cao tu vi, lão tổ Yêu tộc cũng không chịu nổi quá mười chiêu của hắn.

Hắn kế thừa tâm nguyên của Hải tộc.

Hắn bắt đầu lên kế hoạch.

Lúc hắn mười ngàn tuổi hắn gặp một tên tiểu Ma tộc, hắn đã dụ dỗ và khống chế tên tiểu Ma tộc này. Sau đó giúp cho tên tiểu Ma tộc thăng tiến tu vi, trở thành Hợp Nhất cảnh cường giả.

Từ tên này, hắn nhận được rất nhiều tin tức tình báo quan trọng.

Khi tên Ma tộc chết, hắn muốn tên Ma tộc xây dựng lăng mộ theo thiết kế của hắn.

Lăng mộ khá bình thường, chỉ là có thêm một con đường bí mật dẫn tới hòn đảo ngoài biển.

Hắn trước đó bí mật bắt giữ phượng tộc nghiên cứu thuật niết bàn trùng sinh, từ đó khai sinh ra một bí pháp trùng sinh tương tự như niết bàn trùng sinh của phượng tộc.

Hắn đã dùng bí pháp này, tự biến mình trở thành quả trứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.