Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 514: Chương 514: Tiệc Giáng sinh đến đúng hẹn (3)




“... Gì cơ? Mình có nghe nhầm không đấy, Linh biết chơi “Age of Empires” ấy hả?”

Đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Dương Khoa quay ngoắt sang phía Thùy Linh với vẻ sửng sốt chưa kịp tiêu tán hoàn toàn trên khuôn mặt. Gì mà trùng hợp thế, cô bạn gái đáng yêu của hắn vừa mới hô đội hình đấu giải đang thiếu người một cái là có ngay thành viên nữ để nhét vào. Phép màu đêm Giáng sinh năm nay là đây chăng?

“Sao lại không? Nhìn mình bằng ánh mắt gì đấy hả Khoa? Mình chơi game hơi bị giỏi đó nhaaa.” Cảm thấy mình bị coi thường Thùy Linh lập tức xụ mặt xuống, cặp môi dẩu lên kết hợp với lồng ngực không ngừng phập phồng dưới lớp áo sơ mi trắng như thể muốn thiêu đốt cặp mắt người cô đang nắm tay.

Dương Khoa: (; ̄- ̄)

Thôi cho mình xin. Bạn đã bao giờ chơi trò chơi điện tử giỏi đâu hả Thùy Linh? Ký ức về buổi chơi “Chống khủng bố” cùng với chúng bạn hồi bản thân mới thành lập Ninja Studio vẫn còn in sâu trong đầu đây này. Ván nào cũng bay ra “ngỏm củ tỏi” đầu tiên xong làm camera 360 độ không góc chết cho đồng đội, thua cả tay mơ chứ giỏi cái quái gì thế?

Hơn nữa chẳng riêng gì trò “Chống khủng bố” đó, những trò chơi phổ biến khác trên thị trường, hoặc là xuất phẩm do Ninja Entertainment - nơi cô hiện đang công tác phát hành Dương Khoa hắn cũng chưa từng thấy Thùy Linh chơi một cách thành thạo điêu luyện bao giờ hết. Thao tác lẫn tư duy đều thấp hơn hẳn so với mặt bằng chung, đồng thời trông cô cũng chẳng có vẻ hứng thú dạt dào mỗi khi vui đùa như đám người chơi bình thường. Người như vậy thì đừng nói “Age of Empires”, sợ là đến cả “Fruit Ninja” hay “Bejeweled” cũng không biết đường mà chơi ấy, chứ đừng nói giỏi giang này kia.

“Ha ha, chị Linh cứ thích đùa. Mấy hôm trước chị xuống phòng Media gửi công văn thấy mấy anh chị em chơi “Đế chế” còn phải hỏi xem mọi người đang chơi trò gì cơ mà? Đến mặt mũi trò chơi trông như nào còn không biết sao hôm nay đã nói mình chơi giỏi nhanh thế?”

Dương Khoa còn có ít nhiều cố kỵ với Thùy Linh nên không dám làm cô mất hứng chứ Thảo My thì không. Cười khẩy một cái, cô vừa lén lút kéo bạn trai mình cách xa con yêu tinh trong bộ đồ công sở đen trắng trước mắt vừa lên tiếng vạch trần. Lấy quan hệ như nước với lửa giữa hai người với nhau từ xưa đến nay thì chỉ cần có cơ hội hạ thấp đối phương một cái là cô sẽ không chút do dự thực hiện ngay, kẻo đối phương tưởng cô dễ bắt nạt tiếp tục khiêu khích giới hạn của cô.

“Ừ thì…, đúng là hôm đấy chị mới biết đến trò chơi thật. Cơ mà từ hôm đấy trở đi là chị “cày” trò đó ngày đêm rồi em nhé. Cao thủ thì chị không dám nhận, nhưng đánh mấy trận showmatch cho giải nhà mình thêm phần hấp dẫn vẫn là thừa sức!” Bị bóc mẽ Thùy Linh chột dạ trong một giây ngắn ngủi, nhưng rồi cô nhanh chóng trấn định trở lại nói cứng.

“Ngày đêm? Chị cũng đi làm đi học như em thôi lấy đâu ra thời gian “cày” ngày đêm? Với cả em nói rồi, đội của bọn em tuy toàn con gái thật nhưng ai nấy đều muốn thi đấu sòng phẳng như cánh đàn ông con trai nha, không phải lên sân khấu làm dáng như chị tưởng đâu. Thôi tốt nhất là chị cứ tập trung vào công việc thư ký của chị đi, để mấy đứa bọn em đi tìm người khác phù hợp hơn.”

“... Này, phải em ghét bỏ gì chị đấy không My? Mấy khi chị em mình có dịp cùng nhau chơi đùa để tăng tình đoàn kết như này đâu chứ? Công việc thì em không cần phải lo, sếp Khoa đây tâm lý lắm chắc sẽ thông cảm cho mấy chị em mình tụ hội cùng nhau thôi. Phải không sếp Khoa? (chớp chớp mắt)”

“(; ̄ヮ ̄) À ừ, tất nhiên rồi. Đánh có một hai trận showmatch thì không vấn đề gì cả. Mấy chị em cứ yên tâm, nhé.”

“Kìa anh Khoa! Sao lại showmatch rồi, bọn em không muốn đánh showmatch đâuuuu. (◕︵◕) “

“Thôi nào em, sếp Khoa đã nói vậy rồi thì phải nghe sếp đi chứ? Mình là người dưới sao lại làm sếp khó xử thế? ( ̄ω ̄) ”

“... Chả liên quan, chẳng nhẽ em năn nỉ bạn trai em cũng không được à? (¬_¬) Hết giờ làm việc bọn em là NGƯỜI YÊU của nhau nhé, không phải cấp trên cấp dưới như chị với mọi người đâu mà phải khó xử.”

Và thế là hai cô gái ngồi trái phải Dương Khoa bắt đầu lời qua tiếng lại với nhau, giọng điệu tuy không có vẻ gay gắt nhưng ngôn từ thì ẩn chứa muôn nghìn lưỡi đao sắc bén. Một bên ham vui cộng thêm muốn tận dụng cơ hội thu hút sự chú ý của đối tượng thầm yêu trộm nhớ luôn miệng yêu cầu nhập đội, còn bên kia thì tìm đủ mọi cớ từ chối vì căm ghét kẻ không biết xấu hổ đi tai họa cặp đôi nhà người khác, cứ việc đội ngũ đang thiếu mất một thành viên để có thể tham gia sự kiện. Đối mặt với tiết mục tranh cãi diễn ra ngay trước mắt, làm người kẹt ở giữa Dương Khoa hắn chỉ còn biết nỗ lực đứng ra khuyên bảo cả hai kiềm chế. Còn lại các thành viên khác ngồi xung quanh thì vô cùng thức thời quay sang tán chuyện với nhau, bộ dạng không nghe không thấy không quản chuyện nhà sếp lớn bày ra rõ rành rành.

Toàn đối tượng có vai vế trong công ty cả, có ngu bọn họ mới đi xen vào. Xong rồi chỉ cần làm mất lòng bất kỳ ai trong ba người cũng đủ khiến cho cuộc sống sau này của cả đám trở nên khốn khổ. Thế nên tốt nhất là sống chết mặc bay!

Cuối cùng, trải qua một hồi nỗ lực điều hòa mâu thuẫn bất thành, cảm thấy phiền toái Dương Khoa bèn tự mình đưa ra phán quyết có lợi cho cả hai. Thùy Linh được tự do tham gia giải đấu, còn đội ngũ Thảo My thì hắn sẽ đánh tiếng với ban tổ chức giải cho họ được chọn thi đấu tử tế. Dù sao giải đấu chỉ cần có sự xuất hiện của phái nữ thôi là đã có điểm nhấn về mặt hình ảnh rồi, showmatch vô thưởng vô phạt hay đánh thật nó cũng chẳng khác nhau là mấy. Còn lại khi nào ghép bảng đấu hắn sẽ cử người ngầm thao tác để biến đội của Thảo My thành đội chuyên đi “lót đường”, thua nhanh nhanh sớm sớm cho dân tình đỡ phê phán công ty hắn tự làm giải tự ăn.

Nghe thấy thế Thùy Linh đương nhiên là sung sướng vô cùng còn Thảo My thì buồn vui lẫn lộn. Vui vì bạn trai cô vẫn biết đường chiều chuộng cô, còn buồn thì là bên cạnh đó bạn trai cô vẫn cứ nể nang bạn bè quá đáng. Ngứa mắt trước vẻ mặt đắc ý của đối phương, không chịu thua cô lập tức kéo theo Thùy Linh đi tìm hai thành viên còn lại trong đội để trưng cầu ý kiến sau cùng, để lại Dương Khoa ngồi giữa hai chiếc ghế trống tiếp tục “buôn dưa lê” với mọi người xung quanh.

Tạm “thả rông” bạn trai cô một lúc vậy, chuyện vui đùa này của cô quan trọng hơn!

Càng về đêm buổi tiệc Giáng sinh do Ninja Entertainment tổ chức càng trở nên sôi động. Trên sân khấu các tiết mục giải trí liên tục được diễn ra, thu hút phần lớn nam thanh nữ tú có mặt tại hội trường tìm đến “quẩy“. Những người còn lại thì sau một hồi cơm no rượu say dần dần tản ra các khu vực xung quanh trò chuyện tán dóc, chụp ảnh đi dạo hoặc là tụ tập chơi các trò chơi mang tính chất team building (xây dựng đoàn đội, mục đích nhằm tăng cường quan hệ gắn kết lẫn nhau). Làm một người sếp đi theo con đường thân dân đương nhiên là Dương Khoa sẽ không bỏ lỡ những cuộc vui đùa cùng nhân viên cấp dưới dạng này. Chỉ là chung quy hắn vẫn không thể vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong lòng về lời nhắc khéo đến từ phía Navigame, để hòa mình cùng với số đông.

Lại là quản lý tên Phát ở bên đó trực tiếp đánh tiếng hả? Xem ra qua đêm nay hắn phải có câu trả lời cho người ta rồi, chứ để người ta gợi chuyện đến lần thứ ba sẽ chẳng hay ho chút nào hết. Mà nếu đã là như vậy thì, câu hỏi giúp hay không giúp và nếu giúp thì giúp với cái giá nào lại hiện ra khiến hắn phải phân vân cân nhắc, không thể hoàn toàn thả bay bản thân trong đêm Giáng sinh rực rỡ sắc màu.

“... Navigame lại muốn nhờ em cố vấn thêm một lần nữa?”

Sau cùng, không kìm được Dương Khoa quyết định tạm dừng cuộc chơi để đi tìm người cùng nhau tham mưu. Chỉ mất vỏn vẹn một hai phút dáo dác tìm kiếm, hắn đã nhanh chóng bắt gặp Thu Lan đang ngồi một mình một góc quầy bar tách biệt với đám đông. Nghe hắn kể sơ qua tin tức mới nhận được xong, cô ung dung gập tài liệu đang xem trên bàn rồi dùng vẻ mặt khó hiểu đáp lại: “Vậy thì ta cứ xem xét giúp được thì giúp thôi. Đồng bọn thân thiết với chúng ta chứ có phải kẻ địch như Thiên Không các thứ đâu mà phải lăn tăn hả Khoa? Hay em thấy khó khăn quá nên phân vân?”

“Khó khăn thì không đến mức, chỉ là sự tình có tý phiền toái.”

Đoạn Dương Khoa tóm lược vấn đề “Điểm chết” đang gặp phải cho Thu Lan hiểu rõ tường tận rồi chốt lại: “Tất nhiên vấn đề này khó là khó với bọn họ chứ với em thì không thành vấn đề. Chỉ là nghe chừng họ có vẻ gấp gáp quá, mà em thì lại đang bận bịu với cả đống công việc khó có thể rút ra thời gian ngay được. Hơn nữa lần hợp tác này chắc chắn chuyện trao đổi lợi ích sẽ phải sòng phẳng, mà Ninja Entertainment chúng ta hiện tại chẳng thiếu thứ gì hết. Cho nên em cũng không thấy thiết tha gì với khoản giúp đỡ này ấy, phân vân suốt từ nãy đến giờ chỉ để xem rốt cuộc có nên làm phước một phen không.”

“(Nhếch môi) Không thiếu thứ gì là sao hở Khoa?”

“(Dang tay) Thì đấy chị xem, bây giờ Ninja Entertainment chúng ta tiền chắc chắn là không thiếu rồi, cả chục năm tới cứ vận doanh thoải mái chả phải lo chết đói. Danh tiếng thì ta đã tự mình đánh ra, không cần phải cầu cạnh Navigame tiếp tục phối hợp tuyên truyền trên báo chí. Mấy mảng râu ria như thuê mướn server cũng đang trên đường giải quyết dứt điểm, không còn bất cứ thứ gì em muốn cầu cạnh từ phía bên đó nữa đâu chị. Trao đổi không có nhiều ý nghĩa với công ty mình nên em mới nói làm phước là vì thế.”

“Khiếp, chưa giúp được gì cho người ta đã tính chuyện trả công. Tính trước xem liệu mình có khả năng giải quyết vấn đề giúp người ta đi đã em ơi.” Chỉ thấy Thu Lan đột nhiên lắc đầu, tay cầm cốc nước của mình đặt gần tập tài liệu lên nhấp một ngụm. Tưởng là bà chị coi thường mình Dương Khoa lập tức hất hàm:

“Chị Lan khỏi lo, mấy thứ chế độ chơi vớ vẩn còn lâu mới làm khó được thiên tài em đây. Chẳng qua là có động lực với cả có muốn động não hay không thôi, chứ giải quyết thì thừa sức! ( ̄ヘ ̄)”

“Vậy thì phiền em động não cho chị nhé, vì chị thấy không thiếu động lực để em giúp đỡ Navigame đâu. Tạm thời bỏ qua những thứ em vừa liệt kê, không phải dạo gần đây em với chị Liễu đang ráo riết vận động tạo thế tại thị trường quốc tế nhằm kiếm cho “Đế chế” một cái đề danh tại buổi lễ “Video Game Awards” sang năm à? Sao không đem chuyện đó ra nhờ cậy Navigame luôn?”

“Đề danh, tại VGA?”

“Đúng rồi. Cái giải thưởng nổi tiếng nhất nhì thế giới đó nó hà khắc đến mức nào chắc hẳn em phải là người hiểu rõ hơn chị chứ? Chỉ dựa vào chất lượng tự thân của sản phẩm cùng với công tác đánh bóng tên tuổi thông thường thì khó mà có cửa kiếm được cơ hội vinh danh, trừ phi sản phẩm nó quá mức xuất chúng so với phần còn lại.”

“Mà làm một đơn vị trò chơi lớn, hoạt động lâu năm trong ngành như Navigame thì kiểu gì họ chẳng có con đường giao tế của riêng mình tại cái giải thưởng đó? Vẫn biết về chuyện này hồi đầu thu đã có Hiệp hội Trò chơi nước nhà xung phong đứng ra chào hỏi ban giám khảo giúp chúng ta, nhưng em không thấy nhiều thêm một con đường để đi là nhiều thêm một phần xác suất thành công sao? Đấy chị chỉ nói vậy thôi, người ta đến tận cửa cầu cạnh rồi có biết tận dụng cơ hội hay không là ở em.”

“... Trời ui chị nói chuẩn quá chị Lan. Đúng là lúc nào bế tắc cứ tìm đến chị là xong hết!” Được khai thông tư tưởng cặp mắt Dương Khoa lập tức vụt sáng, bàn tay vỗ đùi một cái nghe rất kêu. Hợp tác trải đường cho “Age of Empires” tại giải thưởng danh giá sang năm, thương vụ trao đổi lợi ích tuyệt vời như vậy mà hắn cũng không nghĩ ra. Đáng đời hắn phí mất hàng mấy chục phút đồng hồ suy tư vẩn vơ.

“Là em suy nghĩ thiếu chu toàn thôi. Đáng ra ngay từ đầu lúc nhận được tin em nói cho chị hay chị Liễu biết ngay thì đã khỏi phải lăn tăn. Đằng này hôm nay em mới…. Ối!” Lời còn chưa kịp nói xong, một đôi bàn tay đột nhiên vươn lên từ phía sau lưng ôm chầm lấy ngực Thu Lan làm cô giật mình đánh thót, miệng không tự chủ kinh hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.