Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 513: Chương 513: Tiệc Giáng sinh đến đúng hẹn (2)




“Trợ giúp?... Lại nữa hả? Cái anh Phát này thật đúng là…. Mà thế thì chúc mừng cái quái gì chứ, toàn viện cớ vớ va vớ vẩn!”

Mất một hai giây đờ người ra tiêu hóa nội dung thông tin, Dương Khoa không chút cố kỵ vạch trần tâm tư của người đồng minh cùng “chiến tuyến” với Ninja Entertainment. Để hiểu rõ hơn đầu đuôi câu chuyện thì vào mấy ngày trước đó, trong lúc đang tiến hành tổng kết một năm 2027 đầy thành công của công ty cũng như bản thân thì hắn đột nhiên nhận được một cuộc gọi đến từ người trưởng phòng phát hành mẫn cán tại Navigame. Mục đích ban đầu là để thăm hỏi đối tác xem tình hình dạo này ra sao, nhưng chỉ sau vài ba phút à ơi dạo đầu là chuyển ngay sang thành mời hắn “xuống núi” giúp đỡ bọn họ thêm một lần nữa.

Và đương nhiên, cái sự giúp đỡ ấy nó vẫn chỉ loanh quanh trong mảng cố vấn ý tưởng trò chơi - sở trường của thanh niên bật hack nhân sinh Dương Khoa.

Bất quá, sau khi hỏi thăm đối phương kỹ càng chi tiết mọi thứ thì suy nghĩ đầu tiên của hắn là chỉ muốn cất lời từ chối rồi viện cớ bận bịu cúp máy ngay tắp lự. Bởi lẽ, gốc rễ của vấn đề Navigame đang mắc phải tại trò chơi “Điểm chết” lại bắt nguồn từ việc họ đã tự làm theo ý mình trong mảng vận hành Capsule Shop, trong khi hắn đã chu đáo đến mức bày sẵn đường đi nước bước ngay từ đầu. Theo hắn, hệ thống quay xổ số nổi đình nổi đám một thời trong “Alliance of Valiant Arms” nên giữ vững nguyên tắc bất di bất dịch là chỉ dành cho các đại gia vui đùa với nhau, xem ai mới là kẻ được nữ thần may mắn chiếu cố. Còn dân nghèo không xu dính túi tốt nhất là nên lượn đi cho nước nó trong, kiếm mấy phòng chơi chỉ cho phép đồ đạc súng ống mặc định mà bắn.

Như thế sẽ tối đa hóa được lợi ích mà một tựa game trực tuyến như “Điểm chết” có thể thu về, đồng thời không làm ảnh hưởng quá nhiều đến tuổi thọ sản phẩm. Vì căn bản súng ống đồ đạc có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa mà người sở hữu nó thuộc dạng mắt mờ tay chậm thì vẫn chỉ có nước “feed mạng” liên tục mỗi khi chơi đùa thôi a. Cái áo đã bao giờ làm nên người thầy tu đâu?

Vậy mà mới trải qua một hai năm vận hành Navigame đã vội cho đám người chơi hệ “cày chay” nhảy vào góp vui, với lý do bào chữa là đối xử với cộng đồng người chơi nói chung không thể bên nặng bên nhẹ được. Vâng, không nặng không nhẹ để rồi làm phát sinh hiện trạng lạm dụng chế độ chơi “Ghost” như bây giờ, cộng thêm ai ai cũng có “súng sang đồ xịn” cho các trận đấu quan trọng. Ăn phải quả đắng không cố mà nuốt đi lại đi gọi hắn nhờ giải quyết giúp, toàn kẻ tinh khôn thế này bảo sao gây dựng nên công ty lớn mạnh nhất nhì đất nước!

Xong rồi còn “nếu không giải quyết được mảng Capsule Shop thì có thể chuyển sang làm mới mảng chế độ chơi giúp bọn họ” nữa chứ.

Ối giời ơi, thế các bạn đồng minh chiến lược này coi mình là cái máy bơm ý tưởng lúc nào cần thì vặn van thật đấy à? Sểnh ra một cái là đòi nội dung mới lạ hấp dẫn, một ông anh lập dị Thiếu Hoàng ở nhà đã đủ để hắn khốn khổ lắm rồi đó! Đành rằng đúng là chỉ cần động não một chút thôi là bản thân hắn có thể đẻ ra cả chục chế độ mới cho “Điểm chết” thăng hoa trở lại, nhưng có thể làm không đồng nghĩa với muốn làm nha. Đây có cả tỷ thứ việc để lo rồi, phiền phức chết đi được!

Bất quá, trải qua một hồi suy đi tính lại Dương Khoa cảm thấy từ chối thẳng thừng nghe có vẻ cạn tàu ráo máng quá mức. Hơn nữa phía Navigame còn bày tỏ thêm rằng chỉ cần hắn gật đầu thì Ninja Entertainment muốn thứ gì làm trao đổi cứ việc đề xuất thoải mái, miễn là không quá đáng đến mức lên trời hái sao hay những yêu cầu bắt chẹt tương tự. Thành ý tràn đầy khiến từ “không” không thể thốt ra khỏi miệng Dương Khoa. Và thế là sau cùng hắn đành vòng vo mượn cớ cuối năm bận bịu xin đối phương thông cảm cho hắn chút thời gian lo liệu việc nhà, đợi mọi thứ hòm hòm hắn sẽ quay trở lại cân nhắc sau.

Để xem đến cùng thì nên khước từ hay là nhận lời, với cả nếu đã nhận lời thì sẽ đòi hỏi gì từ phía Navigame.

Đối phương tất nhiên là thông cảm cho hắn thời gian suy nghĩ. Chỉ là không ngờ mới được có dăm hôm mà bên đó đã chủ động liên lạc lại, đến nỗi trùng ngày Ninja Entertainment tổ chức tiệc ăn mừng một năm thắng lợi phải viện thêm cái cớ chung vui cho nó đỡ bị đường đột. Gấp gáp cứ như thể cái trò “Điểm chết” ấy đang đến hồi nguy kịch vậy, bộ Navigame từ trên xuống dưới không mặn mà gì với dịp lễ Giáng sinh hay sao? Đến kẻ quay mòng mòng với đủ thứ công chuyện suốt ngày như hắn còn biết đường bớt thời gian đi quẩy “pay nóc” cùng nhân viên dưới trướng đây này. Đúng là….

“Ta nên hồi đáp anh Phát như nào thưa sếp?”

“Hồi đáp….” Dương Khoa quay người về phía thanh âm phát ra, thế rồi hắn không tự chủ nuốt nước bọt đánh ực một cái khi thấy thân ảnh cô nàng thư ký thực tập gần ngay sát mặt. Tuy hôm nay là ngày cả công ty tổ chức ăn chơi nhảy múa song Thùy Linh vẫn diện bộ cánh công sở thường ngày, thể hiện rằng bản thân mình vẫn sẵn sàng phục vụ sếp lớn trong khoản công việc nói chung. Và chẳng hiểu sao ăn mặc không hợp với bầu không khí tiệc tùng như vậy nhưng trông cô vẫn hấp dẫn hơn hẳn các cô gái khác có mặt trong hội trường, khiến kẻ có sức đề kháng đối với phụ nữ quá thấp như hắn phải xao xuyến.

Ấy chết!

Tư tưởng như vậy là không được. Hôm nay không thể có cô gái nào quyến rũ hơn cô bạn gái đáng yêu đang ngồi bên trái hắn được. Mau định thần lại đi Dương Khoa!

“... Tạm thời đừng hồi đáp.” Phút giây ngập ngừng thoáng qua, hắn giả vờ ra vẻ suy tư trả lời: “Để cho bên Navigame đó nghĩ là chúng ta chưa nhận được tin đi. Ngày mai Khoa sẽ tự mình liên lạc với bên đó, chứ tối nay đang tiệc tùng với mọi người đây không công không việc gì hết.”

“Vâng sếp.”

“Với cả Linh cũng nghỉ đi nhé, ngày nô-en không phải làm lụng gì đâu. Nhìn mọi người này, ai nấy đều nghỉ ngơi chơi đùa hết cả rồi. Chú ý hòa đồng một chút.”

“Đúng đấy Linh ơi, nghỉ đi em. Tối khuya rồi.”

“Nghỉ đi Linh, hiếm lắm mới được hôm sếp Khoa không bắt làm việc phải tận dụng chứ? (cười trộm)”

“... Vậy cũng được.”

Nghe theo lời của Dương Khoa và một vài thành viên lên tiếng hưởng ứng khác, Thùy Linh gật nhẹ đầu rồi hồn nhiên kéo một chiếc ghế trống ngồi ngay sát bên phải sếp lớn. Làm lơ ánh mắt hình viên đạn của cô gái phía bên kia, cô nở nụ cười tươi tham gia chuyện trò: “Mọi người đang nói chuyện gì mà trông có vẻ sôi nổi vậy?”

“Chuyện âm nhạc đó đây đấy Linh.”

Trở tay tắt trang web đang mở, Hưng rời mắt khỏi màn hình điện thoại hướng về phía Dương Khoa báo tin: “Cơ mà sếp này, mặc dù ca khúc chúng ta làm ra nổi là vậy nhưng trên một số tờ báo vẫn có người đăng bài chê trách chúng ta làm việc không đàng hoàng đấy sếp. Không tập trung vào chuyên môn chính là chế tác trò chơi, sếp xem….”

“Kệ họ đi.” Đang nói chuyện vui vẻ từ nãy tới giờ thì chợt bắt gặp thanh âm không hài hòa, cụt hứng Dương Khoa nhăn mặt: “Chẳng nhẽ cứ là công ty trò chơi thì không thể làm những việc không liên quan đến chế tác hay phát hành sao? Luận điểm vớ vẩn đó mọc ở đâu ra vậy? Công ty nào trên cái thế giới này chả có nghiệp vụ phụ như làm ca nhạc hay bán sản phẩm kèm theo vân vân? Toàn mấy thể loại nhỏ không lo học lớn lên đi làm báo, mệt mỏi!”

“Hơn nữa không ngoại trừ khả năng đây chỉ đơn thuần là chiêu công kích thường thấy của mấy đơn vị có thù với chúng ta.”

Ngồi cạnh Hưng Đức gật gù trấn an: “Trên fanpage anh quản lý dạo gần đây cũng xuất hiện một số ngôn luận tương tự. Cơ mà bản thân chúng không được lòng cộng đồng fan nên chúng “chìm” khá nhanh. Đoán chừng ở trên mấy tờ báo Hưng nói tình hình cũng vậy thôi không xê xích là mấy, chừng nào các trò chơi dưới cờ còn bán chạy thì tự khắc sẽ có người đứng ra biện bạch giúp chúng ta. Hưng em khỏi lo đi.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Làm em cứ tưởng.”

Nhận được đáp án hài lòng, Hưng thở phào một cái rồi lại tiếp tục cắm mặt vào chiếc điện thoại trong tay. Làm các thành viên khác trông thấy lập tức chớp cơ hội bắt bớ phạt rượu các thứ, còn Đức thì nhân dịp đàn em vừa gợi chuyện chuyển sang chủ đề mới luôn: “À nhắc đến nới nhớ, mấy hôm nay trên fanpage còn xuất hiện mấy bài viết đồn đại rằng chúng ta chuẩn bị tổ chức giải đấu “Đế chế” chính thức đấy sếp. Chẳng biết tin này bị rò rỉ ở đâu nữa, chứ đội ngũ quản lý fanpage thì Đức cam đoan ai nấy kín miệng như bưng. Khó hiểu thật sự.”

“Thế hả.... Nhưng không sao, tin tức không quan trọng lắm rò rỉ thì rò rỉ thôi. Nhìn vào mặt tích cực thì chúng ta còn đỡ mất công tuyên truyền ấy, kệ nốt đi.”

“(Gật đầu) Vâng. Với cả, sếp nói vậy tức là chúng ta đang trù bị giải “Đế chế” của riêng mình rồi?”

“Ừm.”

“Tiến triển đến đâu rồi sếp?”

“Cái đó thì em không rõ lắm. Hình như đang vướng mắc một số chi tiết với tính xem nên triển khai lúc nào thì phải.” Nói đến đây Dương Khoa chợt nhớ tới hệ thống giải đấu “Age of Empires” tự phát đang rộ lên tại thị trường trong nước, thế là hắn lên tiếng hỏi thăm: “Mà này, cục diện mấy giải đấu “Age of Empires” dân gian bây giờ như nào rồi? Cái giải to của của mấy ông trùm trang web cá độ kết thúc chưa? Kết quả ra sao?”

“... Giải đấu kết thúc rồi thưa sếp. Nhờ ân huệ của sếp mà mọi thứ tương đối ổn thỏa. Tổ chức “Gió mùa cực bắc” Northwind là kẻ thắng lớn nhất, một thành viên vô địch và một thành viên đạt hạng tư ở thể thức đấu đơn. Đấu đội 4-4 đạt hạng hai, đứng sau Mythic.”

“Kinh, anh Đức nắm được cả thứ hạng của từng đội tham gia cơ à?”

“Ừ thì, Đức là fan Northwind nên có theo dõi hành trình thi đấu của bọn họ thưa sếp Khoa. Cho đến cục diện trước mắt, vì giải vừa rồi khá thành công và nhận được sự ủng hộ đông đảo đến từ cộng đồng, cho nên các “tay to” bắt đầu rục rịch noi theo. Đoán chừng sang năm kiểu gì cũng sẽ rộ lên những giải đấu có quy mô tương tự, sếp mà không trù tính giải chính thức nhanh có khi bị lấn át toàn tập chứ không đùa đâu.”

“Ồ, này thì anh Đức khỏi lo. Dăm ba cái giải cỏ không có cửa đua tranh với Ninja Entertainment chúng ta đâu. Ngân sách nhân lực đầu tư mạnh tay lắm, đầu năm tới anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đăng bài mệt nghỉ trên fanpage đi anh Đức ạ.”

Dương Khoa chốt lại tiết mục trò chuyện riêng với Đức bằng một nụ cười tràn đầy ý tứ coi thường. Thế rồi đột nhiên cánh tay trái của hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy lay vài cái, kèm theo đó là thanh âm trong trẻo của cô bạn gái đáng yêu Thảo My vang lên ngay sát bên tai: “A đúng rồi anh Khoa, giải thi đấu “Đế chế” sắp tới đám con gái bọn em cũng định tham gia đấy. Nhưng bọn em muốn đánh thật ăn thật cơ, không muốn đánh showmatch góp vui như phân phó của chị Liễu đâu. Anh có thể bảo chị Liễu cho phép bọn em đăng ký công bình như mọi người được không anh?”

“... Oát dờ lợn? Em tham gia đánh giải “Đế chế”? Chuyện từ khi nào vậy sao anh không biết? Với cả “bọn em” là những ai thế?” Nghe xong Dương Khoa trố mắt quay về phía Thảo My bắn liên thanh một tràng.

“Mới sáng nay thôi, nghe thấy mọi người trù tính tổ chức giải hay quá nên em định thử tham gia xem thế nào. ( ̄ω ̄) Có em này, chị Hani với cả chị Yurin. Anh Khoa đánh tiếng với chị Liễu giúp em nhááá. Với cả có thể đặc cách cho bọn em thành đội hạt giống luôn thì càng tốt!”

“... Hẳn là hạt giống. Vậy mà cũng bảo công bình như mọi người.” Trước yêu cầu Thảo My đưa ra Dương Khoa chỉ biết phì cười lắc đầu: “Tham gia thì không thành vấn đề, nhưng anh với chị Liễu có cùng quan điểm với nhau em nhé. Các chị em chơi showmatch vui đùa một hai trận thì được, chứ thi đấu nghiêm túc mất thời gian lắm. Hai chị Hani với Yurin đều có công việc bận rộn cả, mà em nữa cũng phải lo học hành cho tập trung đi chứ sao lại chểnh mảng thế?”

“Ứ, chuyện học em gánh được mà anh Khoa khỏi lo đi! (◕︵◕) “

“Không được, cố gắng lấy bằng giỏi đi cho anh vui Mimi. Với cả, đội em như thế là mới có ba người thì thi đấu làm sao được? Thể thức 4-4 yêu cầu đủ 4 người em nhé, không thì chỉ có đánh đơn thôi.”

“Vậy anh Khoa theo vào cùng bọn em luôn! (◕ヮ◕) “

“Thôi em, anh không có thời gian vui đùa vậy đâu. Với cả đội hình toàn nữ nhét anh vào trông nó cọc cạch bỏ xừ. Em….”

Lời còn chưa kịp nói nốt, cánh tay còn lại của Dương Khoa cũng bị một bàn tay khác nắm lấy. Kế đó là thanh âm vui rạo rực quen thuộc của Thùy Linh lọt vào tai: “Nhà mình cũng định tham gia giải “Đế chế” hả Khoa? Đội nữ thiếu người thì để Linh tham gia cũng được này, showmatch hay thi đấu hẳn hoi Linh cũng cân tuốttt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.