Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 141: Chương 141: Thiếu






Lúc thu hoạch đại lượng linh thạch, nghi ngờ trong lòng Liễu Kim đã ở tăng thêm nhiều, rõ ràng đoàn người này không đến từ cùng một thế lực, hơn nữa cho dù có ẩn thế trong trung tâm của sơn mạch Hằng Đoạn, cũng không thể nào có nhiều người không chuẩn bị y phục chống lạnh như vậy, ánh mắt Liễu Kim chuyển chuyển, đột nhiên dừng trên người một tu sĩ áo trắng.

Tu sĩ này không mua sắm quần áo của hắn, quần áo mỏng manh, vẻ mặt ôn hòa, tựa như nhiệt độ thấp giá lạnh này không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn. Nhưng điều hấp dẫn sự chú ý của hắn là, điều vô cùng không hợp với khí chất ưu nhã của người này là - trong tà áo hắn lộ ra hai cái lỗ tai thỏ nho nhỏ, Liễu Kim đang nghi ngờ, thì nhìn thấy lỗ tai thỏ kia đột nhiên nhúc nhích, một lát sau, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài, thần sắc Liễu Kim ngẩn ngơ.

Đây là linh sủng à? Con thỏ gì mà bé xíu như thế, nhìn qua rất mềm mại, tinh tế quan sát, kinh ngạc trong lòng càng sâu, hóa ra đây không phải là thỏ, mà là một con tiểu tử điệp mặc như con thỏ, một thân quần áo mùa đông màu tuyết trắng, phẩm chất y phục thế nhưng cực phẩm, còn cao cấp hơn quần áo hắn bán hôm nay! Trong tay còn ôm một cái lò sưởi tay ấm áp cực phẩm, bé con kia leo ra khỏi tà áo người kia, mềm mại kêu một tiếng sư phụ.

Trong lòng Liễu Kim lập tức có phần hỗn loạn, đây tột cùng là một đám người thế nào? Nhận một con tiểu tử điệp làm đồ đệ, hơn nữa nhìn một thân quần áo này, con em đại gia tộc chỉ sợ không hơn nổi. Liễu Kim thấy vậy thì muốn tiến lên trò chuyện, lại đột nhiên nghe những người khác nói chuyện với nam tử áo trắng, cũng nghe xưng hô của người kia với nam tử: Hiên Khâu tiền bối.

Bước chân còn chưa bước ra của Liễu Kim lập tức bị đóng đinh tại chỗ, Hiên Khâu? Dòng họ này, là trùng hợp sao?

Liễu gia cũng là danh môn vọng tộc ở Bắc Cảnh, căn cơ gia tộc thâm hậu, lịch sử xa xưa, mặc dù Liễu gia cũng là gia tộc tu chân, nhưng các thế hệ đều lấy buôn bán làm chủ, thế lực gia tộc thâm căn cố đế, nếu bàn về tài lực, Liễu gia chẳng hề yếu hơn Tả Khâu gia tộc, nhưng Tả Khâu gia tộc nắm giữ tam đại thiên phú bồi dưỡng được một số đông người mới, vững vàng chế trụ các thế lực lớn khác của Bắc Cảnh.

Liễu gia trải qua vạn năm không suy tàn, đương nhiên tự có thủ đoạn đối nhân xử thế riêng, những đại gia tộc trên vạn năm này bình thường đều nắm giữ một vài bí mật mà người thường không rõ. Ở trong Bắc Cảnh chữ ‘Khâu’ có hạn định sử dụng nghiêm khắc, trừ gia tộc Tả Khâu, trong tên họ của những gia tộc khác đều không thể xuất hiện chữ ‘Khâu’.

Người trong Bắc Cảnh đều biết rõ quy định này, nhưng hiếm có người biết rằng, chủ thành Bắc Cảnh - Tù Thủy Thành, lúc ban đầu tên của nó là Khâu Thủy thành, Khâu Thủy thành cũng mới được đổi tên thành Tù Thủy Thành sau khi gia tộc Tả Khâu quật khởi.

Ai cũng không biết vì sao, theo lý mà nói, Khâu Thủy thành là chủ thành, lấy chữ ‘Khâu’ làm niềm vinh quang, nhưng gia tộc Tả Khâu lại lại hết sức kiêng kỵ chữ này, mà ngay cả chủ thành cũng không muốn lấy chữ Khâu. Liễu Kim nhìn về phía đoàn người lần nữa, tột cùng đến những người này đến từ phương nào? Từ nam mà đến? Trong lòng Liễu Kim cả kinh, chẳng lẽ là đến từ Nam Cảnh?

Đoàn người Nam Cảnh ít nhiều gì cũng cảm thấy không thích hợp, bọn họ mới vào doanh địa, ánh mắt quan sát không ít, chuyện này bọn họ có thể lý giải, nhưng lúc nói ra hai chữ Hiên Khâu thời khắc, cơ hồ ánh mắt của mọi người xung quanh đều lần nữa tụ tập lại đây, trong mắt mang theo kinh ngạc và tìm tòi nghiên cứu.

Hiên Khâu Thiên Giác lại bình thản ung dung, vẻ mặt như cười mà như không, rất là vi diệu. Long Tiểu Chi ngẩng đầu lên nhìn nhìn Hiên Khâu Thiên Giác, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

- Sư phụ, Tiểu Chi đói.

Mặc kệ thế nào, tiếp tục như thế nữa hình như cũng không phải là dấu hiệu tốt, Long Tiểu Chi lập tức mở miệng cắt đứt tư duy của Hiên Khâu Thiên Giác, kéo sự chú ý của Hiên Khâu Thiên Giác về.

Quả nhiên Hiên Khâu Thiên Giác khôi phục sự ôn hòa xưa nay, sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho nàng.

Sau khi sắc trời tối xuống, thì có rất nhiều người xoay người đi đến các nhà gỗ xung quanh nghỉ ngơi, đi vào nhà gỗ, Long Tiểu Chi mới phát hiện, muốn mở nhà gỗ này ra cần dùng linh thạch. Xem ra tâm trận của doanh địa này chắc ở trong nhà gỗ, linh thạch tu sĩ dùng để mở ra nhà gỗ cũng là nguồn gốc linh lực của trận pháp xung quanh doanh địa, đương nhiên nếu như không có linh thạch, cũng có thể được doanh địa che chở, nhưng không thể vào nhà gỗ nghỉ ngơi.

Gian phòng trong nhà gỗ cũng phân ba bảy loại, gian phòng quy cách càng cao, linh lực cần để mở ra cũng càng nhiều.

- Sư phụ, Bắc Cảnh này nhìn qua không giống Nam Cảnh lắm.

Ít nhất ở Nam Cảnh sẽ không xuất hiện loại khách sạn không người kinh doanh giống như doanh địa này, đột nhiên Long Tiểu Chi cảm thấy hiếu kỳ với Bắc Cảnh này.

Hiên Khâu Thiên Giác bỏ linh thạch vào trận pháp trước cửa, trận pháp sáng ngời, linh thạch biến mất không thấy gì nữa, đồng thời cửa phòng trước mặt cũng mở ra.

- Hoàn cảnh Bắc Cảnh khắc nghiệt hơn Nam Cảnh rất nhiều, nhân khẩu tự nhiên cũng không nhiều bằng Nam Cảnh, tu sĩ phần nhiều lấy kiếm tu vi chủ, đương nhiên, ngoại trừ gia tộc Tả Khâu.

- Sư phụ hiểu Bắc Cảnh rất rõ sao?

Long Tiểu Chi đã sớm muốn hỏi vấn đề này, cùng nhau đi tới, dù Phượng Trì giải thích


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.