Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 14: Chương 14: Chương 9




Edit: Tiểu Bao tử

Beta: Linh Đang

Một chiếc Macan màu trắng dừng ở chỗ đậu xe công cộng dưới lầu, từ sau khi có được chỗ đậu vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Đây là xe Nhan Nghệ, là của hồi môn lúc kết hôn. Lúc cô kết hôn bên Hải Thành thịnh hành nam chi nhà nữ chi xe, cha mẹ hai bên cùng xuất vốn xây dựng cho con cái cuộc sống mới. Bây giờ ly hôn rồi, đương nhiên chiếc Macan này cũng lái từ ga ra nhà Vương Diệp ra đây.

Nhan Nghệ nói, cô và Vương Diệp ly hôn thì việc phân chia tài sản phải rõ ràng, có lẽ liên quan đến quan hệ lúc kết hôn, tài sản trước và sau khi cưới không khác nhau nhiều. May là, cô chưa từng quá ỷ lại vào tiền của Vương Diệp, sau khi ly hôn sẽ không cảm thấy thiếu thốn.

Đa Ninh nghĩ tới cô và Chu Diệu kết hôn, hoàn toàn ngược lại với Nhan Nghệ, không ngờ chó ngáp phải ruồi lãi được... một trăm ngàn.

Cùng nhau ngồi vào trong xe, Nhan Nghệ ưu buồn thở dài một cái, Đa Ninh ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn. Khởi động chiếc Macan, Nhan Nghệ thu lại tâm tình nói với cô: “Bảo bối, cậu còn chưa từng ngồi xe mình lái phải không, hôm nay sẽ cho cậu mở mang tầm mắt.”

Đa Ninh gật đầu một cái, tỏ vẻ mong đợi.

Kết quả “tầm mắt” tới nhanh như vậy —— Chiếc Macan vừa lái ra khỏi tiểu khu không lâu thì xảy ra va chạm. Hoa viên Lam Thiên là đô thị cũ trong khu đô thị cũ, đường đi không rộng, cộng thêm gần đây lại sửa đường quả thực là rất khó đi.

May mà chỉ là quệt nhẹ một cái.

Nhưng mà giải quyết rất phiền phức, bởi vì Nhan Nghệ phải chịu toàn bộ tránh nhiệm, xe đối phương lại đắt, chỉ có thểthông qua bảo hiểm.

Cứ như thế, chờ đến khi các cô tới khách sạn lớn Tân Duyệt, nhất định đã bị muộn. Quãng đường phía sau là Đa Ninh lái, Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ liên lạc với bạn học ở thành phố báo tin.

“Trên đường xe chúng mình xảy ra chút chuyện nhỏ, có thể sẽ đến muộn một lát, các cậu không cần lo lắng.”

Bạn học Hà Hạo trả lời lại đầu tiên: “Người đâu, có bị thương không? Xảy ra tai nạn ở đâu?”

Nhan Nghệ ấm lòng đáp lại; “Không sao, chúng mình xử lý ổn thỏa rồi, cảm ơn học trưởng Hà quan tâm.”

Ai là học trưởng Hà của cô... Trên đường đi, Chu Diệu cũng ngồi bên ghế phụ Hà Hạo lái, trong tay cầm di động của Hà Hạo, Hà Hạo đang lái xe suy nghĩ hồi lâu, thử mở miệng hỏi: “Chu Diệu, bây giờ quan hệ giữa cậu và Đa Ninh thế nào?”

“Rất tốt, không tồi.” Chu Diệu trả lời, âm điệu nhẹ, giọng nói dứt khoát.

Hà Hạo chỉ có thể cười cười. Có phần không tin, nếu không tại sao ngay cả anh cũng được mời, còn ngay cả tin tức gặp mặt Chu Diệu cũng không biết? Cho thấy rõ ràng cố ý bỏ lại mình Chu Diệu. Dĩ nhiên trong lòng nghĩ như vậy, lời Hà Hạo nói ra vẫn tương đối dễ nghe: “Có thể là Đa Ninh sợ cậu tới đây bị làm thịt ... Trong đám người chúng ta, Chu tổng cậu kiếm được nhiều tiền nhất.”

Lợi hại không, lợi hại không, cái gì gọi là gian thần a dua nịnh hót, chính là đây!

Nhưng Hà Hạo là gian thần, Chu Diệu lại không phải là quân chủ dễ bị lấy lòng, Hà Hạo vừa dứt lời, giọng điệu Chu Diệu không tốt lắm bật lại Hà Hạo một câu: “Đa Ninh không hẹp hòi như cậu nói.”

Hà Hạo: “...”

Sơ suất sơ suất, làm sao anh lại quên Chu Diệu là chúa bao che, thời gian trước kia bọn họ làm bạn cùng phòng có thể trêu ghẹo cậu ta, nhưng tuyệt đối không thể trêu đùa Đa Ninh. Dĩ nhiên cũng không thể cố ý khen nhiều quá, Chu Diệu sẽ cảm thấy bọn họ có mưu đồ bất chính.

“Đùa thôi đùa thôi.” Hà Hạo cười cười. Trong lòng có phần đồng cảm với mình, vì Chu Diệu muốn cùng nhau tới đây, anh cũng không có cách mang theo bạn gái Văn Na. Dù sao cuộc tụ hội như vậy, mang theo một người thân là đủ rồi.

“Đúng rồi, hôm nay có những bạn nào tới được vậy?” Đa Ninh lái xe vào khách sạn Tân Duyệt, hỏi Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ.

Nhan Nghệ cười cười, có chút khó xử: “Mình cũng không biết hết, đông quá mà...”

Đa Ninh lắc đầu một cái, không hỏi nữa, bắt đầu tìm chỗ đỗ xe ở khách sạn, sau đó nhìn thấy ở chỗ sáng trước mặt một chiếc Buick màu xám tro đỗ ở đó, yên tâm hơn. Cô và Nhan Nghệ không đến muộn lắm, không phải Miêu Miêu và Ô Giang cũng vừa mới tới sao?

Vừa đúng bên cạnh chiếc Buick có một chỗ đỗ xe, Đa Ninh lái xe tiến lên rồi dừng lại. Nhan Nghệ bên cạnh cũng nhìn thấy Miêu Miêu, hạ cửa xe xuống chào hỏi: “Hi, Miêu tỷ, Ô Giang!”

Miêu Miêu vẫy vẫy tay với Nhan Nghệ, Ô Giang đứng bên cạnh Miêu Miêu, bộ dáng trước sau như một, không có một biểu cảm dư thừa.

Đa Ninh nhanh chóng đỗ xe, một lần đã vào được đúng ô. Nhan Nghệ nhìn cô khen ngợi: “Đa Ninh, không ngờ kỹ thuật lái xe của cậu tốt như vậy.”

“Đâu có.” Đa Ninh thật thà trả lời, nghiêng đầu nói với Nhan Nghệ: “...Mình thi ba lần mới đỗ đấy.”

Đa Ninh và Nhan Nghệ xuống xe, bên ngoài Miêu Miêu kéo tay Ô Giang, khuôn mặt tươi cười chờ các cô. Ô Giang và Miêu Miêu đều cao, nhưng Miêu Miêu đứng bên cạnh Ô Giang vẫn có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

Đa Ninh cười mỉm với Miêu Miêu và Ô Giang: “Vừa rồi bọn mình còn sợ là đến muộn quá, may mà vừa kịp.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, hi vọng nếu quả thực Ô Giang có gì không thoải mái với cô hoặc Chu Diệu, có thể đại nhân không chấp tiểu nhân.

“Đi, chúng ta cùng nhau vào thôi.” Đa Ninh lại nói.

Cùng nhau vào nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của bồi bàn đi vào đại sảnh, thang máy... Khi đi qua hành lang dài để đến phòng đặt trước, Miêu Miêu mở lời nói: “Ninh Ninh, không ngờ cậu lại đặt một nhà hàng tốt như vậy mời khách, đại tiểu thư quả là khác biệt.”

Giọng nói của Miêu Miêu tùy ý mà lại mang theo ý cười, rõ ràng chỉ là trêu ghẹo mà thôi.

Đa Ninh mỉm cười với Miêu Miêu, trong lòng có chút xấu hổ, một phần vì cô được gọi là cái gì mà đại tiểu thư, mặt khác là hôm nay mời khách là hai người cô và Nhan Nghệ. Luận về tài sản, Nhan Nghệ mới phải là đại tiểu thư ấy.

“Mình, mình, mình.” Nhan Nghệ bên cạnh vỗ bả vai Miêu Miêu, chỉ vào mình nói: “Mặc dù là mình và Đa Ninh cùng mời khách, nhưng mà nhà hàng là mình đặt, OK?!”

Miêu Miêu xụ mặt xuống, nói với cô và Nhan Nghệ: “... Nói mau, hai người các cậu có mục đích gì?”

Nhan Nghệ không nói, đẩy Miêu Miêu một cái nói: “Mục đích gì, các cậu vào chẳng phải sẽ biết sao.”

Họp lớp, mục đích chính xác không đáng sợ, sợ nhất hư tình giả ý và giả vờ loanh quanh. Cho nên, hôm nay Nhan Nghệ cũng không định che giấu mục đích, cô chính là mang theo Đa Ninh đi thiết lập quan hệ gây dựng sự nghiệp mới được.

Cho nên, hôm trước cô liên lạc WeChat với rất nhiều bạn học, ngoại trừ Ô Giang và Miêu Miêu thì những bạn học khác đều là những hạt giống được cô lựa chọn kỹ càng.

Dĩ nhiên những điều này, Nhan Nghệ không nói cho Đa Ninh. Không phải là Đa Ninh sẽ không hiểu cô, mà là nếu như nói trước cho Đa Ninh biết như vậy, nhất định sẽ không được tự nhiên.

Bất kể sự thật thế nào, Đa Ninh cũng sẽ không được tự nhiên, nhất là sờ tới mười tấm danh thiếp để trong túi quần, áp lực rất lớn.

Đợi lát nữa nên phát danh thiếp thế nào nhỉ?

Đa Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi theo Nhan Nghệ vào phòng VIP.

Bên trong phòng bao, chia thành hai gian, bên ngoài là bàn tròn lớn dùng cơm, bên trong là phòng nghỉ ngơi nói chuyện.

Vô cùng lớn.

Lúc này, vì người mời khách còn chưa tới, bạn học có mặt căn bản đều ngồi ở bên trong. Loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong vọng ra.

Dĩ nhiên, bên ngoài cũng có mấy vị.

Nhan Nghệ trời sinh là cao thủ xã giao, Đa Ninh không thích giao thiệp, điểm khác biệt rõ ràng giữa hai người chính là Nhan Nghệ có thể không gọi nhầm tên bạn học vừa đi từ trong ra và bắt chuyện, còn cô nhiều nhất chỉ ở bên cạnh cười cười.

Trò chuyện một lúc, Nhan Nghệ đưa ra một tấm danh thiếp.

Đa Ninh vẫn không nhúc nhích, tay phải đặt trong túi quần, không muốn lấy ra. Nhan Nghệ còn muốn trò chuyện với vị bạn học này đôi câu, nói với cô: “Hứa tổng, cậu vào bên trong xem một chút đi.”

Hứa tổng... là ai?

Đa Ninh hận không thể chui vào góc tường, hết lần này đến lần khác tầm mắt bất giác nhìn thẳng vào mắt Miêu Miêu và Ô Giang, sau đó thấy trong mắt Ô Giang thoáng qua một tia chán ghét. Mặc dù cô không cần để ý đến ánh mắt Ô Giang nhìn mình, Đa Ninh vẫn có chút bị kích động.

Đi thẳng vào trong phòng nghỉ.

Phòng nghỉ đều là... người.

Hôm nay vì để có vẻ trưởng thành chín chắn một chút, Đa Ninh mặc một bộ áo sơ mi màu vàng nhạt phối với váy âu chữ A. Ngoài ra còn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, tóc dài mềm mại xõa vai...

Hứa Đa Ninh như vậy, ở trong mắt Chu Diệu,cô đây là muốn làm quen sao?

Đa Ninh quá căng thẳng, tầm mắt vẫn nhìn về bên phải cho nên không thấy Chu Diệu. Sau đó bên phải một giọng nữ dịu dàng gọi cô: “Đa Ninh!”

Đa Ninh vội vàng tiến lên, suy nghĩ một lát, mới đi về phía bạn học nữ năm năm không gặp này, gọi chính xác tên của cô ấy.

Rốt cuộc, Nhan Nghệ cũng vào, phản ứng đầu tiên là vui mừng lên tiếng: “Chu Diệu, anh cũng tới!”

Chu Diệu!

Đa Ninh nghiêng đầu, mới nhìn thấy Chu Diệu ngồi trên một chiếc sa lon khác, áo sơ mi quần âu, đảo mắt nhìn cô. Mặc dù Chu Diệu như vậy nhìn có chút ra vẻ đạo mạo, Đa Ninh vẫn giống như tìm được chỗ dựa đi tới.

Bên cạnh Chu Diệu, Hà Hạo vẫy tay về phía cô: “Đa Ninh.”

“Hà Hạo!” Đa Ninh lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng: “...Anh cũng tới à?”

Hà Hạo có chút mơ hồ: Cái đó không phải là em mời anh đến sao?

Cuối cùng Chu Diệu cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ một chút, Nhan Nghệ tiến lên cười giải thích: “Mình thật sự không biết Chu Diệu cũng đại giá quang lâm.... Xin chào Chu tổng, chuyện lần trước em còn chưa cảm ơn anh.”

Chuyện lần trước, dĩ nhiên là chuyện Nhan Nghệ say rượu.

Chu Diệu mở miệng nói: “Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi.”

Nhan Nghệ vẫn cười: “Đúng vậy, vẫn là làm phiền Đa Ninh.”

Nhìn xem, chân chính biết nói chuyện chính là đây!

Người đến đông đủ rồi, Nhan Nghệ bắt đầu thu xếp ngồi xuống. Đa Ninh cũng giống như hôm nay làm chủ nhà, cầm hai quả cherry trong khay trà, đưa cho Chu Diệu một quả: “Chu tổng, cho...”

Cô gọi anh là gì?

Đa Ninh phủi bên dưới, khẽ cười. Mặc dù hôm nay cô không trâu bắt chó đi cày, không ngờ là bây giờ tự nhiên tâm tình lại khá tốt.

Đa Ninh và Chu Diệu cùng đi ra ngoài, Hà Hạo đi phía sau, sau đó nhìn về phía Ô Giang vẫn ngây ngô ở bên ngoài: “Ô Giang, cậu mà cũng ở đây!”

Hà Hạo và Ô Giang, Chu Diệu cũng là bạn cùng phòng.

Nhưng mà anh và Ô Giang, không thể so với anh và Chu Diệu làm việc cùng nhau, sau khi tốt nghiệp vẫn chưa từng gặp mặt. Thậm chí không biết những năm này, Ô Giang cũng làm việc ở thành phố A.

Thật ra thì, điều này không trách được Hà Hạo, thời đại học Ô Giang không thích theo chân bọn họ chơi đùa, cô đơn một mình rất cao ngạo. Thậm chí khi đăng ký đơn vị thực tập tốt nghiệp là gì, toàn bộ ký túc xá bọn họ đều không biết.

Không ngờ lần này lại tới, còn mang theo bạn gái.

Người bạn gái bên cạnh Hà Hạo cũng nhận ra, nhớ không nhầm thì cũng là bạn cùng phòng đại học của Đa Ninh, trước kia phòng anh và phòng của Đa Ninh còn có quan hệ hảo hữu. Cho nên hôm nay Ô Giang có thể tới, cũng không kỳ quái.

“Ô Giang, thật không biết là cậu cũng ở thành phố A này, cậu là việc ở đâu?” Hà Hạo vui vẻ nhiệt tình, hỏi Ô Giang nhiều năm không gặp.\

Ô Giang trả lời tên: “Thiên Tín, làm quản lý đầu tư.”

Thiên Tín là công ty tín dụng tài chính lớn nhất trong nước, nghe khẩu khí của Ô Giang hẳn là chức vị không phải là thấp, Hà Hạo giơ một ngón cái: “Lợi hại.”

“Làm thuê cho người khác mà thôi.” Ô Giang cự tuyệt đề cao của Hà Hạo, nhìn về phía Chu Diệu nói: “Chu tổng mới lợi hại, hiện giờ hoạt động tín dụng của Nhất Nguyên rất nổi danh.”

“Được rồi.” Chu Diệu bị nói tới, gật đầu một cái, hoàn toàn không khách khí: “Nhưng mà khoảng cách tới mục tiêu lý tưởng của tôi còn xa.”

Lúc này Hà Hạo mới nhớ tới thời kỳ đai học Chu Diệu và Ô Giang cũng không có qua lại... Đa Ninh ngồi bên cạnh Chu Diệu, cũng cảm nhận được có lẽ mối quan hệ giữa Chu Diệu và Ô Giang không tốt thật.

Đừng nhỏ mọn đừng nhỏ mọn. Đa Ninh nhìn Chu Diệu một cái.

Người nào nhỏ mọn. Chu Diệu quay đầu cười mỉm với Ô Giang.

Món ăn và rượu mang lên rất nhanh. Nhà hàng Tân Duyệt luôn luôn không chấp nhận gọi món, đầu bếp sẽ theo số người và giá cả để sắp xếp thực đơn. Món lạnh là món chính, thịt và rau quả được chế biến chu đáo tỉ mỉ, về ngoài đẹp mắt lại sang trọng.

Nói như thế nào, 499 người đều một vị.

Đối diện, Ô Giang gắp đồ ăn cho Miêu Miêu. Một bạn học nữ thấy thế ánh mắt tha thiết, cười haha nói: “Ô Giang Miêu Miêu, rốt cuộc đại học các cậu yêu đương thế nào, sao lại tốt như vậy!”

Đúng vậy, Ô Giang và Miêu Miêu là một đôi đại học khó có được, càng khó hơn là bây giờ còn qua lại, tình cảm lại còn tốt như vậy.

“...Bởi vì chúng mình phù hợp.” Miêu Miêu nói.

“Phải, chúng tôi rất phù hợp. Nhưng mà hợp thế nào thì hợp, tôi và Miêu Miêu có thể đến với nhau——” Ô Giang im lặng hồi lâu tiếp lời của Miêu Miêu, nhìn về phía Đa Ninh nói: “Vẫn là phải cảm ơn người làm mối cho chúng tôi, bạn học Hứa.”

Sau đó, Ô Giang nâng ly rượu lên, mời cô.

Chén rượu này tới quá đột ngột, Đa Ninh có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nâng chén lên. Đúng lúc này, Chu Diệu đè tay cô xuống, mở miệng cười nói: “Ô Giang, cậu mời nhầm người rồi.”

Sau đó, cầm ly rượu lên: “Người làm mối cho cậu và bạn gái cậu là tôi, không phải là Đa Ninh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.