Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 11: Chương 11: Chương 6.2




Editor: Hạ Tiểu Phong

Liên tục ba cái mệt, làm cho Chu Diệu nói không ra lời. Hứa Đa Ninh chính là như vậy, hoặc là không nói lời nào, nếu như đã nói liền làm người khác nghẹn họng.

Kỳ thật, Đa Ninh cảm thấy Chu Diệu nghĩ nhiều rồi. Cô nghĩ chuyện lập nghiệp là chuyện chính cô muốn làm; nếu thành công, cô sẽ có một chút cảm giác thành tựu, để cho cuộc đời này của cô tạo nên chút khác biệt.

Như vậy là tốt rồi, như thế cô có thể thể hiện chút giá trị nhân sinh của mình, cũng không cần phải được như Chu Diệu trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không phải đi nhảy sông, anh cần chi ngăn cản.

“Em có thời gian thì viết một phần kế hoạch về món đồ chơi gấu bông mang thương hiệu cá nhân của em đi.” Chu Diệu thay đổi giọng điệu, vừa lái xe vừa nói, “Sau đó mang tới cho anh xem.”

Thái độ của Chu Diệu thay đổi quá nhanh, Đa Ninh có phần vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Vừa vặn Đa Ninh cũng thay đổi giọng điệu nghiêm túc, lập tức hạ một bậc thang mà nói câu đùa giỡn: “Anh là nghĩ muốn đầu tư cho em sao?”

Đầu tư? Cùng cô mở rộng món đồ chơi gấu bông? Chu Diệu cười cười nói: “Anh giúp em xem thử phương hướng đầu tiên của hạng mục này có thể thực hiện hay không, tìm chút lợi nhuận, và cùng em trù tính phương án nguy hiểm.”

“Được!” Đa Ninh lập tức đáp ứng, tươi cười rạng rỡ.

“Đúng rồi, gia đoạn đầu em tính đầu tư bao nhiêu?” Chu Diệu tiếp tục hỏi.

“Mười vạn.” Đa Ninh trả lời, thấy Chu Diệu không lên tiếng, cô không xác định hỏi, “Nhiều hơn sao?”

“Không phải, anh cảm thấy không cần trù tính phương án nguy hiểm nữa.”

Đa Ninh: . . .

Hoa viên Lam Thiên so với nhà họ Chu còn là tiểu khu cũ hơn, khuyết điểm lớn nhất chính là đậu xe rất khó khăn, cho nên trước khi xe Chu Diệu chưa chạy đến, Đa Ninh liền nói dừng bên cạnh cổng chính là được rồi.

Chu Diệu không nghe, trực tiếp lái xe vào cửa lớn, không sợ phiền toái mà đăng kí với bảo vệ.

Quả nhiên, trong tiểu khu đã đầy ắp xe ô tô, đến lúc xe Chu Diệu chạy đến trước cửa nhà bà ngoại lưu cho cô liền dừng lại.

“Có tiện để anh lên không?” Chu Diệu đưa ra lời đề nghị lên xem căn phòng mới cửa cô.

Đa Ninh không chút do dự lắc đầu: “Không tiện.” Sau đó nói ra lý do, “Trên đó còn có Nhan Nghệ, chắc bây giờ cô ấy ngủ rồi.”

Chu Diệu không hề miễn cưỡng, dù sao cũng còn nhiều cơ hội.”Vậy thì em xuống tại đây đi.”

Đa Ninh đã cởi dây an toàn ra từ trước, đang muốn mở cửa xe ra, đột nhiên Chu Diệu gõ lên tay lái, gọi cô hỏi: “Sau khi em về nước, đã qua bên kia chưa?”

Bên kia, chính là ba và bà nội của cô.

Chu Diệu nhắc tới như vậy, Đa Ninh lại nghĩ đến Diệp Tư Tư; tuy rằng, cô không hy vọng mình sẽ nghĩ đến người phụ nữ kia. Dù sao có thể là Chu Diệu vì cô ta mà cùng mình ly hôn.

Cô và Chu Diệu kết hôn, là vì Chu Diệu muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Cô và Chu Diệu ly hôn, cũng coi như là cô giúp anh, vì Chu Diệu muốn trở lại thành người độc thân. Anh nói anh yêu một cô gái, hi vọng có thể theo đuổi cô ấy. (ed: linh cảm sắp có bể máu chó tạt qua, mô phật)

“Đã đến đó.” Đa Ninh quay đầu lại nói.

“Có bị uất ức hay không?” Chu Diệu hỏi.

Đa Ninh lắc đầu, trực tiếp xuống xe; tay đặt ở cửa xe, sau đó lúc cô muốn đóng cửa lại thì đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Chu Diệu: “Chu Diệu, em thấy Diệp Tư Tư. . . Ở bên nhà bà nội.”

Chu Diệu ở trong xe rõ ràng đang ngẩn ngơ, giương miệng, đôi mắt một mí mỏng manh nhìn lại cô.

“Cô ta và anh họ sống cùng nhau, có thể họ muốn kết hôn.” Đa Ninh còn nói hai câu. Giống như là đang mách lẻo.

Nhưng mà, cô thật sự là đang mách lẻo.

Sau khi mách lẻo xong thì phải làm sao? Đa Ninh rất hợp thời mà đóng cửa xe lại, quay lưng đi vào nhà.

Trong xe, miệng Chu Diệu vẫn còn giương lên, sau đó thu lại sắc mặt.

Đa Ninh vội vàng lên lầu, một hơi lên đến lầu 4, đang muốn gõ cửa, Nhan Nghệ với vẻ mặt tươi cười đã mở cửa giùm cô.”Có biến nha!”

“Là Chu Diệu.” Đa Ninh nói với Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ nha hai tiếng, thu hồi vẻ mặt nhiều chuyện. Bởi vì Đa Ninh và Chu Diệu cũng không có chuyện bát quái gì, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn là bạn tốt. Nhưng cũng không phải người yêu.

Giống như là người thân, nhưng so với đại đa số người thân trên đời này còn muốn thân hơn.

Hồi đại học Nhan Nghệ rất hâm mộ Đa Ninh, chính là mặc dù cô (Nhan Nghệ) có bạn trai, nhưng vẫn không thân thiết được như Chu Diệu.

“Đa Ninh, mình cảm thấy chuyện của cậu và Chu Diệu.” Nhan Nghệ mặc quần áo quý phụ, lôi kéo Đa Ninh ngồi xuống nói chuyện phiếm, “Có phải nên suy nghĩ một chút không?”

Đa Ninh ngồi xuống, chuyển mắt nhìn Nhan Nghệ, sắc mặt hiên lên chút phiếm hồng. Khi nãy chạy lên lầu quá nhanh, bây giờ tim cô vẫn còn đập rất nhanh.

“Mình có cảm giác các cậu cũng hiểu rõ rồi. . .” Nhan Nghệ giơ hai tay nói.

Đa Ninh đột nhiên gật đầu.

Nhan Nghệ mở to mắt nhìn, cô cứ tưởng Đa Ninh sẽ giống như hồi đại học lắc đầu như trống, nói không có khả năng.

Sau đó, Đa Ninh lại gật đầu, còn gật thêm mấy lần.

“Cậu nha, rốt cuộc cũng thông suốt rồi.” Nhan Nghệ cười rộ lên.

“Nhưng mà, mình muốn Chu Diệu yêu mình trước.” Đa Ninh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói rất rõ ràng, không có chút ý tứ muốn che giấu suy nghĩ trong lòng.

Cô về nước cũng là vì mục đích này.

Cô muốn Chu Diệu yêu cô, giống như tình yêu trai gái, như vậy nếu cô và anh lại sống bên nhau, anh cũng sẽ không giống như năm năm trước tùy ý li hôn như vậy.

Dưới lầu, Chu Diệu lái xe rời đi, tìm hơn nữa giờ mới tìm được lối ra. Có một chiếc xe đậu loạn chắn ngang đường, anh phải gọi cho chủ xe tới dời đi mới có thể chạy qua được.

Bác bảo vệ tiểu khu chặn anh lại thu hai tệ tiền phí gửi xe.

Chu Diệu không có tiền lẻ, liền đưa một tờ tiền chẵn.

Bác bảo vệ bất đắc dĩ nhận lấy, quay đầu lại thối tiền cho anh; một tay anh khoát lên cửa kính xe nghĩ đến lời Đa Ninh nói khi nãy, cùng với cái dáng vẻ đó. Giống như vừa tức giận vừa mong đợi, như là vì anh bênh vực kẻ yếu.

Làm cho anh trở tay không kịp, thiếu chút nữa thì xấu hổ ——

Bởi vì mới nãy lúc còn trong xe, quả thật anh không nhớ Diệp Tư Tư là ai.

(Hết c6)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.