Nhân Gian Băng Khí

Chương 88: Q.3 - Chương 88: Sự tĩnh lặng trước cơn bão




“Kẻ điên, chuyện gì?”

Tiến sĩ điên vẫn chuyên chú vào cái ống nghiệm bằng thủy tinh trên tay mình, căn bản chẳng hề nghe thấy lời của Mười Một.

Mười Một cũng đã quen với chuyện này, hắn đứng dựa một bên mà nhìn tiến sĩ điên làm việc.

Rất lâu sau, kẻ điên mới thờ phào một hơi, vô cùng cẩn thận đặt cái ống nghiệm chứa đầy dịch thể mài xanh xuống.

“Kẻ điên.”

Lúc này tiến sĩ điên mới nghe thấy tiếng của Mười Một, lão quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì thế?”

Mười Một khó chịu nói: “Là ông gọi ta tới.”

Tiến sĩ điên vò vò đầu rồi sững sờ nói: “Ta có gọi ngươi sao? Sao ta lại không nhớ nhỉ?”

Mười Một thở dài một hơi, tiến sĩ điên vẫn luôn như vậy, đối với những việc mình làm thì nhớ rất rõ, nhưng đối với những câu đã nói thì lại chẳng nhớ nổi.

Tiến sĩ điên còn đang khổ sở suy nghĩ, mình thật sự có gọi Mười Một sao?

Mười Một đứng dậy nói: “Kẻ điên, ta phải đi đây.”

Tiến sĩ điên sững sờ nói: “Đi? Đi đâu?”

“Trở về.”

“Trở về làm gì? Những thứ trên người ngươi ta đều đã giúp ngươi lấy xuống rồi, cần gì phải trở về nữa.”

Mười Một lắc đầu nói: “Tôi muốn làm rõ ràng, tại sao ‘Ma Quỷ’ lại lắp những thứ đó lên người tôi.”

“Rất đơn giản, vật thí nghiệm.”

“Ý gì vậy?”

Tiến sĩ Tần đi đến bên chiếc tủ, lấy ra hai bình dịch dinh dương đã được làm tinh khiết, đưa cho Mười Một một bình, bản thân uống một bình, miệng nói: “Từ tố chất thân thể ngươi mà nói, thân thể ngươi có lẽ đã bị tên tiến sĩ Ma Quỷ đó cải tạo qua rồi, nhưng hắn lại không biết cải tạo như vậy có thành công hay không, cho nên đã lắp đặt mấy thứ đó trong thân thể ngươi, tiện cho việc lúc nào cũng có thể giám sát và khống chế ngươi. Nếu ngươi không nghe lời, hoặc có hành động gì đó ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ cho nổ quả bom trong người ngươi, hiểu chưa hả?”

Mười Một cũng uống dịch dinh dưỡng đó vào, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Tại sao hắn lại chọn tôi?”

Tiến sĩ điên nhún nhún vai nói: “Không biết, có thể là do ngươi vận khí không tốt. Bất quá loại cải tạo này đích xác rất lợi hại, đem tiềm lực trong cơ thể người ta phát huy tới cực hạn. Nếu có thể tạo ra một lượng lớn như vậy và tổ chức thành một nhánh quân đội, khi đó rất có thể sẽ trở thành vô địch rồi.”

Mười Một xì một cái rồi cười lạnh nói: “Thiên hạ vô địch?”

“Người đừng coi thường loại cải tạo này, bởi vì việc cải tạo ngươi còn chưa hoàn thiện, cho nên ngươi còn chưa thể phát huy hoàn toàn một trăm phần trăm sắc mạnh. Một khi cải tạo hoàn thiện rồi, ồ…” Tiến sĩ điên nói tới đây thì đột nhiên dưng lại, vuốt vuốt cằm tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Cải tạo hoàn thiện rồi thì sao?”

Tiến sĩ điên lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

Tiến sĩ điên thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Bất quá có một điểm có thể khẳng định, nếu sau khi hoàn thiện có thể tạo ra một lượng lớn người như vậy, chỉ cần có số lượng bằng một nhánh quân đội thì đã có thể quét sạch quân đội của tất cả các quốc gia trên thế giới rồi.”

Mười Một vân vê cái bình rỗng trong tay và lạnh nhạt hỏi: “Lợi hại đến như vậy sao?”

Tiến sĩ điên khẳng định nói: “Tuyệt đối chính xác. Ngươi đừng coi thường loại cải tạo này, đây là đột phá hoàn mĩ nhất trong việc cải tạo con người đó. Ây, gã tiến sĩ Ma Quỷ đó thật là một thiên tài. Lúc nào phải tỉ thí với hắn mới được. Ha ha…”

Mười Một đạ cái bình rỗng xuống nói: “Kẻ điên, ta đi đây.”

“Ngươi vẫn quyết định trở về sao?”

Mười Một điểm đầu nói: “Phải.”

“Vậy được rồi, sau khi ra ngoài nhớ giúp ta đóng cửa.”

Mười Một hướng về phía lão chìa tay ra.

Tiến sĩ điên sững sờ nói: “Cái gì?”

“Đồng hồ của ta.”

“Đồng hồ nào?”

Mười Một chỉ chỉ vào cổ tay mình nói: “Cái đồng hồ mà ông giúp ta tháo xuống đó.”

“Có sao?” Tiến sĩ điên suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên vỗ tay nói: “Ai, đúng là có một chiếc đồng hồ.” Dứt lời bèn vội vàng chạy đến bên giường, lôi ra một chiếc hộp, bên trong có chứa đầy thiết bị điện tử ra, tìm sau một hồi mới thấy chiếc đồng hồ của Mười Một, lão đưa qua và nói: “Là nó hả?”

Mười Một điểm điểm đầu, nhận lấy chiếc đồng hồ và hỏi: “Nó sẽ không nổ chứ?”

Tiến sĩ điên đẩy cái hộp trở lại gầm giường, sau đó đứng dậy nói: “Bộ phận nổ và thiết bị định vị qua vệ tinh đã bị ta xử lí rồi.”

“Vẫn có thể nói chuyện qua nó được chứ?”

Tiến sĩ điên điểm đầu nói: “Cái đó ta không tháo ra, bất quá đã cải biến tần số một chút. Bây giờ chỉ có bên ngươi mới có thể tìm được đối phương, còn đối phương không tìm được ngươi. Bấy quá tần số của chiếc đồng hồ này tấy kì quái, trước nay ta chưa từng nhìn thấy loại sóng điện từ nào như vậy, hình như là trực tiếp thông qua vệ tinh, sau đó được thu lại.”

Mười Một đeo lại chiếc đồng hồ vào tay và hỏi: “Tôi có thể lấy vài thứ vũ khí trong kho của ông không?”

Tiến sĩ điên xua xua tay nói: “Thoải mái đi, khi đi nhớ đừng làm ồn.” Dứt lời lại vội vàng chạy đến bên cạnh chiếc máy tính, tựa hồ như đang ghi lại kết quả của cuộc thí nghiệm và rồi và những điều tâm đắc trong lòng.

Mười Một mỉm cười và xoay người bước vào trong kho. Vũ khí thì hắn sớm đã chọn xong rồi, một chiếc vòng bảo vệ cổ tay được làm từ vải nhung, chiếc vòng này có thể bắn ra một sợi dây. Mười Một từng chính tay thử qua, loại dây đó còn kiên cố hơn cả dây théo. Theo như tiến sĩ điên nói, cái này được lão lấy cảm hứng từ tơ nhện, bỏ ra hơn một năm thời gian nghiên cứu tính chất của tơ nhện, lại dùng hơn một tháng thời gian không ngừng nghiên cứu chế tạo, cuối cùng đã tạo ra được chiếc vòng bảo vệ cổ tay này. Bên trong có lắp một bộ phận có thể tự động sinh ra tơ nhện, loại tơ này sau khi được tiến sĩ điên không ngừng cải tạo đã trở nên rất kiên cố, cho dù là với lực khí của Mười Một, nhất thời cũng khó mà bứt đứt được. Điều đáng tiếc duy nhất là, loại tơ này không có được khả năng dính như tơ nhện, nói trắng ra, chiếc vòng này cũng chỉ tương đương với một lượng lớn dây thép mà thôi, bất quá là có thể sinh ra lượng tơ vô hạn. Kì thực lượng tơ sinh ra cũng có hạn chế, nguyên liệu được dùng bên trong là một loại chất dịch tinh khiết cực kì hiếm thấy, một khi dùng hết chỗ chất dịch bên trong thì sẽ chẳng thể sinh tơ ra được nữa, trừ khi lại truyền thêm chất dịch đó vào. Nhưng trên toàn thế giới chỉ có tiến sĩ điên mới có cái đó, nếu dùng hết tơ, Mười Một mà muốn bổ sung thì chỉ còn cách trở về tìm tiến sĩ điên mà thôi.

Ngoài ra, Mười Một còn chọn một khẩu súng lục nhựa dẻo, khẩu súng này được chế tạo hoàn toàn từ nhựa dẻo, kể cả đạn cũng vậy. Giấu nó trong người, căn bản chẳng loại máy nào phát giác ra được, khuyết điểm duy nhất của nó là chỉ có thể dùng một lần, dùng hết đạn coi như đã trở thành phế phẩm. Mười Một dắt khẩu súng nhựa dẻo vào người rồi chuyển thân rời đi.

Trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ điên vẫn đang chuyên chú vào chiếc máy tính.

Mười Một lặng lẽ ngắm nhìn lão, sau đó xoay người đi luôn.

Phòng thí nghiệm và nhà kho của tiến sĩ điên đều ở dưới lòng đất, còn bên trên là một căn nhà nhỏ tồi tàn rách nát. Căn nhà nằm giữa rừng, bình thường rất khó có thể phát hiện. Một gian phòng ngầm dưới lòng đất lớn như vậy, thật không biết tiến sĩ điên làm thế nào mà làm ra được, còn có những thiết bị khoa học hiện đại kia nữa, cũng chẳng biết lão đem từ đâu về. Mười Một biết tiến sĩ điên có một chiếc xe, thường ngày dùng để ra ngoài mua nguyên liệu thí nghiệm, nhưng trước nay Mười Một chưa từng nhìn thấy chiếc xe đó.

Bí mật của tiến sĩ điên quả thực quá nhiều, bất quá Mười Một cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu. Sau khi đi qua bậc thềm đá, Mười Một đậy cái khối đá bên trên lại như cũ, như vậy rất khó phát hiện được phía được bí đạo dưới khối đá này.

Căn phòng đá rất bẩn, chỗ nào cũng đầy tơ nhện và bụi bặm. Mười Một quan sát một chút, sau đó mau chóng rời khỏi.

Khi xác định được mình đã rời khỏi căn nhà đá rất xa, Mười Một mới bắt đầu mở chiếc đồng hồ đeo tay ra, chiếc ăng ten vệ tinh cỡ nhỏ tự động bật lên và xoay tròn.

“Mười Một?” Một âm thanh ngọt ngào từ trong chiếc đồng hồ truyền ra.

“Là ta.”

“Có gì cần giúp đỡ sao?”

“Giúp ta nối máy với Ám Dạ Ngũ Tổ, ta tìm Nguyệt Ảnh.”

“Được, hãy đợi một chút.”

Sau một chút, thanh âm của đội trưởng Ám Dạ Ngũ Tổ - Nguyệt Ảnh từ trong chiếc đồng hồ truyền ra: “Mười Một, một năm nay ngươi đi đâu? Chúng ta đã dùng hết mọi phươg pháp mà vẫn không tìm được ngươi.”

“Nhiệm vụ của ta thất bại rồi.”

“Ta biết, sau ba tháng không nhận được tin tức của ngươi, chúng ta đã xác định nhiệm vụ đã thất bại.” Dừng lại một chút, Nguyệt Ảnh lại hỏi: “Có phải bên cạnh Văn Cường có cao thủ? Trước sau chúng ta đã từng phái Ám Dạ Thất Tổ và Độc Thứ Tam Tổ, kết quả là hai tổ này đều toàn quân bị tiêu diệt.”

“Là Long Hồn.”

Thanh âm của Nguyệt Ảnh tựa như chẳng quá kinh ngạc, hắn nói: “Quả nhiên là bọn họ, xem ra Văn Cường rất trọng yếu đối với Trung Quốc a. Đúng rồi, một năm nay ngươi đã đi đâu vậy? Đến cả vệ tinh của chúng ta cũng chẳng tìm được ngươi.”

“Ta không biết, ta bị bắt, vừa mới chạy thoát ra.”

Nguyệt Ảnh kinh ngạc nói: “Là ai có được bản sự lớn như vậy?”

“Người của Long Hồn đả thương ta, khi đang chạy trốn ta đã hôn mê đi, sau khi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một căn phòng, ta đã ở đó suốt một năm.”

Nguyệt Ảnh trầm mặc một chút rồi nói: “Được rồi, ngươi hãy đến khách sạn Vạn Lí trước đi, chúng ta đã đặt phòng 0908, ngươi hãy ở lại đó, sẽ có người của Đao hội tới liên lạc với ngươi. Sau đó, ngươi hãy mau chóng trở về.”

“Còn Văn Cường thì sao?”

“Nhiệm vụ Văn Cường cứ để sau hãy tính, tổ chức yêu cầu ngươi lập tức trở về.”

“Biết rồi.”

Mười Một đậy cái đồng hồ lại như cũ, hai mắt sáng lên, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một tia sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.