Nhân Gian Băng Khí

Chương 766: Q.10 - Chương 766: Chiếc chìa khóa




Lần này đến lượt Mười Một giật mình, Mười Ba? Nghe giọng điệu của Gia Cát Hoàng thì có lẽ hắn đã biết Mười Ba rất lâu rồi, chỉ riêng việc hắn quen miệng gọi Mười Ba là Long Trường Sinh đã nói lên rất nhiều vấn đề. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến mình?

Muời Một cảm thấy khó hiểu, cả Vịt Bầu và Cuồng Triều cũng cảm thấy khó hiểu, chuyện này càng tìm hiểu lại càng trở nên khó hiểu.

"Đi đi." Gia Cát Hoàng mở miệng nói: "Giờ chưa phải lúc, quá sớm. Bây giờ chưa phải là lúc ngươi nên đến. Trở về đi."

Mười Một nhìn hắn, hỏi: "Vậy lúc nào mới là lúc ta nên đến?"

Gia Cát Hoàng cười khẽ: "Ngươi sẽ biết, nhưng không phải bây giờ." Nói xong câu đó hắn liền không nói gì nữa, xoay người đi về. Trong khoảnh khắc Gia Cát Hoàng xoay người, hắn không thể kìm nén được nữa, ánh mắt lộ ra vẻ luyến tiếc và đau thương. Có điều Mười Một không phát hiện được điều đó.

Đứa con đã mất tích hơn hai mươi năm đang ở ngay trước mặt, vậy mà Gia Cát Hoàng không thể nhận con, hơn nữa còn phải ra vẻ bình thản nói chuyện với nó, mỗi lần nói một câu, mỗi lần nhìn nó, trong lòng Gia Cát Hoàng lại càng thêm đau đớn.

Gia Cát Hoàng thở dài lặng lẽ, cố đè nén ý muốn quay đầu lại nhìn nó, cứ bỏ đi như vậy mà không quay đầu lại.

Mười Một vẫn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Gia Cát Hoàng. Thái độ của Gia Cát Hoàng làm cho hắn cảm thấy rất kỳ lạ, tựa hồ hắn ta có rất nhiều điều muốn nói với mình nhưng lại không nói nên lời.

Hắn ta nhất định là một người có rất nhiều bí mật.

Mười Một thôi không nhìn Gia Cát Hoàng nữa, tựa vào ghế, nhắm mắt lại, nói khẽ: "Lái xe."

Vịt Bầu khởi động xe, quay đầu sau đó lái xe về, kéo theo một đám bụi ở phía sau xe. Đến tận khi chiếc xe đã đi xa, Gia Cát Hoàng mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía bọn họ vừa rời đi, lẩm bẩm: "Xin lỗi, con trai, giờ vẫn chưa phải lúc." Hắn nhắm mắt lại, dòng lệ trào ra từ khóe mắt.

Vịt Bầu lái xe rời khỏi trấn Thiên Độ, sau khi đi vào quốc lộ thì bên cạnh mới có nhiều xe cộ. Mười Một vẫn nhắm mắt, tựa người lên ghế, nói như thì thầm: "Liên lạc với Mười Ba."

"Ừm, được." Trong tai nghe vang lên tiếng trả lời của Cuồng Triều.

Không lâu sau trong tai nghe của Vịt Bầu và Mười Một đều vang lên giọng nói của nhà âm mưu Lục Đạo, hắn nói: "Mười Ba ra ngoài, tạm thời ta cũng không thể liên lạc với hắn được. Có chuyện gì không? Nếu như việc không quá quan trọng thì cứ nói cho ta là được."

Mười Một thản nhiên nói: "Không có gì."

Mười Một vừa định cúp máy thì Lục Đạo bỗng nhiên nói: "Có phải ngươi vừa đến trấn Thiên Độ không?"

Mười Một hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

"À, tuy gốc rễ của Vận Mệnh không phải tại Trung Quốc nhưng chúng ta vẫn có mạng lưới tình báo của mình. Mất mười năm chuẩn bị chính là vì ngày hôm nay."

Dường như Mười Một không có hứng thú nói chuyện với Lục Đạo, chỉ thuận miệng ừ qua loa một tiếng.

Nhưng có vẻ như Lục Đạo không muốn bỏ qua cho hắn, tiếp tục hỏi: "Gặp Gia Cát Hoàng rồi hả?"

Mười Một chậm rãi mở mắt , hỏi: "Ngươi quen hắn?"

"Không quen, nhưng ta biết về người này, thậm chí hiểu hắn khá rõ. À, trước đó ngươi đến nhà hàng Hồng Môn Yến tìm Vương Thiên Ngân chắc hẳn đã gặp Gia Cát Tuệ ở đó? Có phải nàng có vài biểu hiện kỳ quái khiến ngươi nghi ngờ sau đó điều tra đến Gia Cát Hoàng?"

Lục Đạo không cần nhìn tận mắt, chỉ dựa vào một ít tình tiết mà đã đoán vô cùng chuẩn xác. Nhưng Mười Một không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lục Đạo còn nói thêm: "Thực ra ta không định để cho ngươi gặp Gia Cát Hoàng sớm như vậy, đáng tiếc chuyện ngày hôm nay đã nằm ngoài dự đoán của ta, ta không ngờ ngươi lại nhạy cảm như vậy, càng không ngờ ngươi sẽ đến tìm hắn."

Mười Một lạnh nhạt hỏi: "Ngươi định cho ta và hắn gặp mặt trong tương lai?"

"Tất nhiên rồi." Lục Đạo nói ra: "Trong kế hoạch của chúng ta, Gia Cát Hoàng là một quân cờ mấu chốt. Ngươi sẽ cần đến sự trợ giúp của hắn, đương nhiên, chúng ta cũng cần hắn. Nhưng hiện giờ, vẫn chưa phải lúc "

Mười Một lạnh lùng hỏi: "Rốt cục các ngươi các giấu ta chuyện gì?"

''Ừm. Chúng ta không muốn giấu ngươi, cũng không có gì để giấu giếm ngươi, ngươi sớm muộn sẽ biết chuyện đó, nhưng không phải là bây giờ. Nếu như hiện giờ để cho ngươi biết thì cả kế hoạch của ta sẽ đi tong. Ai da da, vậy thì tổn thất sẽ rất lớn, không chừng công sức chuẩn bị hai mươi năm nay sẽ đổ xuống sông xuống biển."

Mười Một lãnh đạm nói: "Ta muốn biết ngay bây giờ."

"Bây giờ? Không được. Một tuần, ta cam đoan cùng lắm một tuần nữa ngươi muốn biết gì thì ta sẽ nói cho ngươi hết. Có khi lúc đó không cần phải ta mở miệng mà ngươi đã biết hết cũng nên."

"Không nên nói nhảm với ta." Mười Một lạnh lùng ngắt lời hắn: "Nói cho ta biết. Ngay bây giờ!"

"Không được, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không nói. Sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn vậy? Chờ một tuần cũng không được? Hiện giờ nếu để cho ngươi biết thì sẽ có hại cho cả ngươi và chúng ta...."

"Lục Đạo, đừng thử sự kiên nhẫn của ta."

"Ta không định thử thách sự kiên nhẫn của ngươi, nhưng ta thực sự không thể nói. Ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện này không liên quan đến những cô gái bên cạnh ngươi, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến các nàng. Có điều bây giờ mà nói cho ngươi biết thì chính là hại ngươi. Nếu ngươi có thể đợi thêm vài ngày thì lúc ấy chuyện xấu sẽ biến thành chuyện tốt, có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì hôm nay ta không nói gì."

Lục Đạo nói như vậy, Mười Một liền biết không thể moi được gì từ hắn.

Thế nhưng việc của Gia Cát Hoàng làm cho Mười Một rất buồn bực, trong lòng có chút bất an. Mười Một hít nhẹ một hơi, nói sang chuyện khác: "Gia Cát Hoàng rốt cục là ai?" Lục Đạo cười khẽ, nói: "Không nên dò hỏi ta, ta luôn kín miệng. Ha ha. Nhưng ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút, thân phận của hắn vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Tóm lại trước mắt hắn không phải là kẻ địch của chúng ta, hơn nữa nói không chừng hắn sẽ đứng về phía chúng ta."

"Các ngươi?"

"Không phải là ''các ngươi'' mà là ''chúng ta''." Lục Đạo nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", nói: "Nếu như có thể lôi kéo được hắn thì cũng sẽ rất có lợi với ngươi. Nhưng cho dù không lôi kéo được hắn thì hắn cũng sẽ không đối đầu với chúng ta, ít ra là chưa phải bây giờ."

Nói xong, Lục Đạo ngáp một cái thật dài, tiếp tục nói: "Được rồi, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, ta nói thêm cho ngươi một chuyện. Có lẽ ngươi đã biết trong trấn Thiên Độ đang cất giấu một bí mật lớn?"

Khóe mắt Mười Một giật giật, hắn đã sớm biết có một bí mật trong trấn Thiên Độ, nhưng hắn vẫn nghĩ chỉ có Long Hồn mới biết bí mật này, không ngờ ngay cả Lục Đạo cũng biết, hơn nữa từ thái độ của hắn có thể thấy hắn đã biết chuyện này rất lâu rồi. Lục Đạo tiếp tục nói: "Bí mật kia luôn bị Long Hồn giấu kín vậy nên cũng không nhiều người biết. Vậy ngươi có biết, thực ra Gia Cát Hoàng chính là người canh giữ bí mật kia?"

Mười Một nhíu mày, hỏi: "Hắn là người của Long Hồn?"

"Hắn có phải người của Long Hồn hay không ta cũng không biết, nhưng ta biết Gia Cát Hoàng nắm giữ chiếc chìa khóa về bí mật."

"Chiếc chìa khóa?"

"Phải, chính là chìa khóa. Hai hai năm trước, Gia Cát Hoàng đã từng mở bí mật kia ra một lần, dường như hắn đã mở ra một lối đi, sau đó tổng cộng có ba nhóm người đi vào. Nhóm đầu tiên là Long Hồn, nhóm thứ hai là Huyết Mân Côi, nhóm thứ ba vẫn chưa rõ là ai, nhưng theo suy đoán của ta thì đó chính là Ma Quỷ."

Mười Một không ngắt lời, yên lặng nghe Lục Đạo nói tiếp: "Ba nhóm người này đều gặp chuyện, đừng hỏi ta họ đã gặp chuyện gì, ta cũng không biết. Tóm lại rất nhiều cao thủ của Long Hồn mất tích trong chuyện này, từ đó về sau sẽ không còn xuất hiện. Về phần Huyết Mân Côi cùng nhóm người thứ ba có ra được khỏi đó hay không thì ta cũng không biết, e rằng cũng lành ít dữ nhiều. Năm đó, Mười Ba và cô em họ Long Nguyệt cũng vào bên trong, mấy tháng sau khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở bên ngoài, hắn không nhớ gì về những chuyện xảy ra trong đó, hắn chỉ nhớ được đến lúc mình bước vào lối đi đó. Còn Long Nguyệt cũng mất tích giống đám cao thủ Long Hồn kia, không có tin tức gì. Ta tin ngươi có thể tra được chuyện đã xảy ra giữa hắn và Long gia không lâu sau đó. Suốt hai mươi năm nay Mười Ba vẫn luôn điều tra chuyện năm đó, hắn muốn tìm ra Long Nguyệt, tìm ra đoạn trí nhớ mình đã mất đi. Hơn nữa Mười Ba còn nói với ta, hắn mang máng nhớ được chuyện năm đó là một âm mưu, một âm mưu động trời, về phần đó là âm mưu gì thì hắn cũng không nhớ được."

"Chuyện này thì liên quan gì đến Gia Cát Hoàng?" Mười Một vừa nói xong thì bỗng nhiên nhướng mày. Trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc mấu chốt: hai hai năm. Mọi chuyện đều xảy ra hai hai năm trước, mà con gái Gia Cát Hoàng là Gia Cát Tuệ năm nay cũng vừa tròn hai hai tuổi. Liệu hai việc này có liên quan gì không, hay chỉ là trùng hợp? Hay việc Gia Cát Tuệ được sinh ra có liên quan đến chuyện hai hai năm trước? Lục Đạo cũng không biết Mười Một sẽ liên tưởng như vậy, nghe Mười Một nói vậy hắn bèn nói: "Khi ngươi đến trấn Thiên Độ thì nhìn thấy Gia Cát Hoàng đang trồng cây phải không?"

Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: "Những cái cây đó chính là chìa khóa?" Lục Đạo gõ bàn, cười nói: "Nói chuyện với người thông minh quả thật rất thoải mái, dễ chịu hơn giải thích cho cái tên ngốc Thiên Táng kia nhiều. Gia Cát Hoàng muốn mở lối vào một lần nữa, đến lúc đó Long Hồn nhất định sẽ nhúng tay, vậy nên chúng ta cần có sự giúp đỡ của Gia Cát Hoàng để có thể vào được mà không phải chiến đấu với Long Hồn. Ta tin lúc đó chắc chắn sẽ để ngươi đi vào, ngươi chắc chắn sẽ nằm trong danh sách của bọn họ. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Mười Ba lựa chon ngươi, chúng ta cần sự phối hợp của ngươi. Về phần vai trò chính của ngươi thì chỉ khi đã vào trong mới phát huy được hoàn toàn."

"Ngay từ đầu ngươi đã tính đến ta?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.