Nhân Duyên Tiền Định

Chương 10: Chương 10: Ngày 9 Tháng 9




(Tựa đề chương nói về lễ Đăng Cao (còn gọi là tết Trùng Dương hay Trùng Cửu): Năm 221 trước Công nguyên, sau khi thống nhất đất nước Trung Hoa, nhà Tần đã tổ chức hoạt động cúng tế chúc mừng mùa màng bội thu vào tháng 9 âm lịch hằng năm trên khắp cả nước. Ngày mùng 9 tháng 9 được xem là ngày rất tốt lành và tết Trùng Cửu ra đời từ đó, mang ý nghĩa chúc mừng mùa màng bội thu.)

Edit: Halley (LamHngHunhNgc)mention a user

Beta: Roseny Chung

Cháu trai cháu gái bị tổ phụ dày vò hơn mười ngày, mỗi ngày đều đứng tấn đến tay chân mềm rã, Văn Chiêu rất vui vẻ khi nhìn thấy người gặp hoạ, nàng vừa đúng tuổi, nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của các ca ca tỷ tỷ, liền khanh khách cười không ngừng.

Nhưng không bao lâu nàng liền cười không nổi nữa, không phải vì tổ phụ mang nàng ra rèn luyện, mà là vì tuổi nàng còn nhỏ không cần chịu khổ, nhưng khi ra ngoài chơi cũng không đưa nàng đi theo.

Hóa ra là đến lễ Đăng Cao (tết Trùng Cửu), hoàng thượng lệnh quần thần cùng gia quyến theo ngài leo núi, trọng thần trong triều cùng các gia tộc huân quý đều có trong danh sách. Lễ Đăng Cao lần này được làm rất hoành tráng, rất nhiều gia tộc đều đi hơn phân nửa. Phủ Vinh quốc công, từ quốc công gia đến tiểu cô nương đều chuẩn bị đị, chỉ để lại vài phụ nhân cùng trẻ con ở nhà. Lần này Thính Châu không được chấp thuận đi cùng, bởi vì nam hài sáu tuổi phải được chăm coi, hơn nữa cậu nhóc rất nghịch, sợ đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì sơ suất.

Trước đó, Văn Chiêu tìm cớ đi một chuyến đến thôn trang, tới bến đò rồi đi đến hiệu cầm đồ, ân nhân lại không ở bên trong.

Nàng cũng biết thời gian ân nhân ở hiệu cầm đồ không nhiều, nhưng nàng cũng chỉ biết tìm ở đây thôi.

Lễ Đăng Cao đến gần, Văn Chiêu không khỏi không nhớ tới hoàng thượng. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để phủ quốc công tránh họa, muốn cho tổ phụ thêm kỹ xảo nói năng, để không để lộ "ý đồ mưu phản" trước hoàng thượng cũng không phải chuyện khó, nhưng nếu vị kia đã có tâm hủy diệt phủ Quốc công, sẽ có vô số chiêu theo sau. Văn Chiêu mỗi khi tưởng tượng như vậy, cảm thấy rét lạnh toàn thân, nàng thực sự không nghĩ tới sẽ đi lại đường cũ. Con đường kia quá cô độc, quá thê lương.

Ân nhân đối với người nọ cũng hận thấu xương, dù hoàng đế có cẩn thận, hắn dựa vào bản lĩnh xuất chúng vẫn có thể vào cung, đến nơi không thể đến gần như Tử Thần Điện. Văn Chiêu chỉ dựa vào sức của bản thân, chiến đấu một mình thật quá khó, nếu đời này có thể liên hệ cùng ân nhân, nàng cũng có ít nhiều tự tin.

Nếu ân nhân đã có bản lĩnh đem nàng vào cung, cũng có thể đem người khác ra vào. Kiếp này nàng không muốn vào lại chỗ đó.

Ngày chín tháng chín, đội ngũ Đăng Cao tựa như trường long, vị trí phủ quốc công vẫn như trước kia, nàng thậm chí còn thấy được long bào của hoàng đế, trong lòng thực sự phức tạp. Người quyền cao chức trọng nhất lại âm độc đáng ghê tởm nhất, đời trước nàng đâm liên tiếp mấy đao vào ngực hắn lại không thể nhìn thấy bộ dạng lúc tắt thở của hắn. Đáng tiếc.

Tòa núi cao ngất này cơ hồ là chuyên vì lễ Đăng Cao của hoàng gia mà đặt ra, không có đường núi gập ghềnh, lối đi đều là từng đường phủ đá trắng bằng phẳng. Hoàng đế cười to, bảo các vị khanh gia không cần quá câu nệ, cứ cư xử thoải mái. Vì thế nên đội ngũ phía trước tuy vẫn giữ không khí im lặng, nhưng đội ngũ phía sau bọn trẻ liền hi hi ha ha, chỉ là tuần du thường ngày, hoàng đế ở xa cũng không trách cứ bọn họ

Văn Chiêu nghe được tiếng gọi, quay đầu lại liền thấy Trang Vân cười vẫy tay với mình, sau đó Trang Vân liền vén tà váy chạy chậm tới bên cạnh Văn Chiêu.

"Vân biểu tỉ hôm nay lại như hầu tử, người khác nhìn lại nói thế nào? Hôm nay có không ít công tử thế gia đều tới đây". Văn Chiêu cơ hồ đem Trang Vân thành muội muội mà nói.

Ngày thường Vân Trang đều khoát tay cười nói không thèm để ý, nhưng hôm nay nghe lời này, dáng vẻ lại có chút trầm mặc, Văn Chiêu tò mò hỏi nàng, Vân Trang ấp a ấp úng nói cha nàng đang tìm hôn phu cho nàng ấy.

Văn Chiêu có chút nghi hoặc, “Tỉ mới chỉ mười ba tuổi, vẫn còn sớm quá.” Thông thường các bậc phụ huynh đều luyến tiếc nữ nhi xuất giá sớm, ánh mắt xem con rể như nhìn tình địch. Đời trước phụ thân nàng đối đãi con rể tốt bất quá vì dung mạo của nàng, hy vọng hắn có thể đối đãi chân thành với nữ nhi của mình.

Nay phụ thân Trang Vân dường như lại vội vàng đem nàng gả ra ngoài. Vốn dĩ với dòng dõi nhà nàng, thường mặc kệ những việc này, đến lúc đó người tới cửa cầu hôn cũng không ít.

Trang Vân thở dài, "Ngay cả danh sách cũng đã làm rồi, trong đó có người dòng dõi tuy cao, nhưng gả qua chỉ là vợ kế, vẫn là tổ phụ chỉ vào mặt phụ thân mắng mới yên.”

Văn Chiêu cũng không biết an ủi nàng ấy thế nào, gặp người phụ thân thế này chẳng khác nào như có kế phụ. Nhưng người này vẫn là cữu cữu của nàng, nàng khó mà nói được gì.

Trang Vân khom người, kéo kéo ống tay áo của Văn Chiêu, áp sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm, “Ta hoài nghi phụ thân mượn việc hôn nhân của ta để lót đường cho ca ca.” Bây giờ Trang Khởi mới vào Hàn Lâm viện, tương lai muốn con đường làm quan rộng mở trừ bỏ dựa vào bản lĩnh, còn lại phần lớn dựa vào chỗ dựa cùng các mối quan hệ. Ân sư hắn là nhà Nho lớn đương thời chỉ có thể trợ giúp gián tiếp cho con đường làm quan của hắn, dượng Khương nhị gia tuy là tế tửu quốc tử nhưng cùng nhà hắn cũng không lui đến thường xuyên.

Cho nên cữu cữu mới vội vã tìm một muội phu quyền cao chức trọng cho Trang Khởi sao?

Văn Chiêu kinh ngạc nghĩ, nhi tử là con thân sinh, chẳng lẽ nhi nữ là nhặt được sao? Lại nói, Vân Trang ngây thơ hồn nhiên hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa, thiếu chút khôn ngoan, khéo léo nhưng dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, đối với sự tình này vẫn phát hiện ra được.

Văn Chiêu càng nghĩ càng thấy cữu cữu thật nhẫn tâm, nàng nghĩ đến đời trước khó trách Trang Vân gả cho Hạ thị lang hơn nàng những hơn mười tuổi. Trang Khởi quan đồ trôi chảy mấy năm, chỉ là vị Hạ thị lang quyền cao chức trọng kia lại là người đoản mệnh, không quá mấy năm liền ra đi, Vân Trang cũng sớm thành quả phụ thủ tiết.

Văn Chiêu nghĩ đến đây có chút bất lực, cho dù nàng biết kết quả sau này, e rằng cũng không thay đổi được tâm tư cữu cữu.

Cữu cữu có thể hy sinh hạnh phúc nữ nhi, đời trước Trang Khởi hướng phủ quốc công cầu hôn cũng là ý tứ của cữu cữu sao? Muốn có một nhạc phụ cường thế làm chỗ dựa, cho nên con dâu có bị huỷ dung hay không đều không sao ư?

Văn Chiêu nắm chặt tay Trang Vân an ủi, Trang Vân lắc đầu, nói, “Ta trong khoảng thời gian này khóc đủ rồi, thôi bỏ di, dù sao ta cũng không phản đối được phụ thân."

Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc.

“Chiêu Chiêu!” Văn Chiêu vừa nhìn liền thấy Tam ca đang bước đến “Sao lại ở đây?” Nghe ra hắn có chút lo lắng, trong lòng nàng vừa ấm áp vừa buồn cười, đội ngũ dài thế này nàng không thể đi lạc được, chỉ có Tam ca của mình lo xa quá thôi.

Văn Tập nhìn thấy Trang Vân, chào hỏi một tiếng lại nói chuyện với Văn Chiêu.

Trước mặt là thiếu niên có dáng vẻ như ngọc, mục thanh mi tú, so với người khác đẹp hơn vài phần. Trang Vân nhớ đến biểu ca cũng có trong danh sách, không khỏi nhìn thêm vài lần. Lại nói, khi còn nhỏ cùng nhau chơi đùa, lớn lên dần ít qua lại, nàng đã thật lâu không nhìn kỹ dáng vẻ của biểu ca.

Văn Chiêu cười đáp lời tam ca vài câu, quay đầu đi liền nhìn thấy sắc mặt Trang Vân đỏ lên, hỏi, "Vân biểu tỷ không thoải mái sao?"

Trang Vân liên tục lắc đầu, cũng không nói lời nào.

Mọi người lần lượt đi tới, phía sau là một trận xôn xao, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là một thiên kim tiểu thư, chân bước không vững, không cẩn thận vấp ngã, may mà nàng ta được ca ca nàng đỡ được, nhưng cũng hoảng sợ không ít, tiểu cô nương cũng sợ quấy nhiễu quý nhân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng chỉ cúi đầu không than một tiếng.

Văn Chiêu nghe được tiếng động theo bản năng quay đầu lại xem, thấy không có chuyện gì lớn liền xoay lại, bất ngờ nhìn thấy Trang Khởi trong nhóm người kia, hắn cũng không để ý đến sự việc phía sau, chỉ lo nhìn về phía trước, đôi mắt sâu thẳm.

Đôi mắt tràn đầy khát vọng quyền thế lẫn bất cam là kẻ bề dưới.

Văn Chiêu vội vàng quay đầu lại, sợ bị hắn nhìn thấy, trống ngực đập liên hồi. Ánh mắt kia nàng có chút quen thuộc, kiếp trước Trang Khởi ngẫu nhiên lộ ra ánh mắt như vậy với nàng, nàng hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ cười nói biểu muội quá đẹp.

Đối với cô nương bình thường là lời khen nhưng lại là lời châm chọc với Văn Chiêu, khi đó mặt nàng bị bỏng một bên, mang mặt nạ thông khí được phụ thân đặt riêng, như thế nào được coi là đẹp.

Trang Khởi lại còn cười ôn nhu, nói trong mắt hắn biểu muội chính là người đẹp nhất. Khi đó Văn Chiêu tin là thật, còn tưởng với hắn thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hiện giờ xem ra r rằng hắn xem quyền thế là tốt nhất.

Đỉnh núi dựng một khán đài to, rộng vô cùng, nhưng vẫn không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, phẩm cấp không cao đều ở lại sườn núi, ngày thường giao tiếp qua lại với mọi người, cũng không nhàm chán.

Hoàng thượng bất quá vừa tới bốn mươi, dáng người có hơi chút mập, đôi mắt híp lại, cười thân ái, Văn Chiêu lại biết trong đôi mắt đó ẩn giấu đầy mưu mô toan tính.

Hoàng thượng cười ha hả với các đệ tử trong nhà đại thần, còn lôi kéo khen tôn tử chưa đầy mười tuổi của Uy Viễn Hầu một phen, khen ngợi đứa trẻ rất có tiền đồ. Uy Viễn Hầu cùng thế tử kích động đỏ cả mặt, đây chính là lời khen của hoàng đế a.

Văn Chiêu lại giương mắt đánh giá thế tôn Uy Viễn Hầu, bộ dạng phấn nộn đáng yêu thật không tồi, khó trách…..

Đang nghĩ tới tới sự tình, liếc đến thấy thái tử vẫn luôn ngồi bên cạnh bên hoàng đế mắt cũng không dám nhìn khắp nơi, Văn Chiêu theo bản năng đứng sau Tam ca, đề phòng ánh mắt thái tử nhìn thấy nàng.

Tuy rằng nàng chỉ có mười tuổi, hắn cũng chỉ mới là một thái tử mười lăm tuổi, nhưng vẫn muốn đề phòng chút, kiếp này ngàn vạn lần không thể để thái tử coi trọng. Trừ bỏ không để bị hủy dung, còn có một nguyên nhân, chính là phủ Vinh quốc công sớm hướng về phía thái tử, mới chọc hoàng Thượng hạ quyết tâm muốn trừ bỏ phủ quốc công, bằng không sau lưng thái tử có phủ quốc công ủng hộ cùng hai mươi vạn đại quân, quả thật khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên.

Hơn nữa, thái tử cùng hoàng thượng lại là oan gia. Hoàng thượng có hai vị hoàng Hậu, chỉ có hai nhi tử, không phải khó khăn trong việc con nối dõi, hắn quả thực đã hoàn thành nhiệm vụ duy trì người kế thừa, hậu cung phi tần ít đến đáng thương, trong triều đại thần khổ công khuyên cũng vô dụng, hoàng thượng đã có nhi tử để ăn nói với về trên, phía dưới bá tánh không ai không khen ngợi hắn không gần nữ sắc, hết lòng vì nước, là vị minh quân.

Thái tử là con của hoàng hậu hiện tại, phía dưới đệ đệ lại ngu dại, tương lai kế vị là điều hiển nhiên. Nhưng bởi vì là hiển nhiên nên hoàng thượng mới xem không vừa mắt. Hoàng thượng có trực giác cảm thấy như thái tử mong hắn chết để kế vị vậy.

Tam ca cảm nhận được động tác của Văn Chiêu, quay đầu hỏi nàng làm sao vậy, Văn Chiêu lắc đầu, nói Tam ca mau che cho muội.

Tam ca nghe xong sờ nhẹ lỗ tai nàng, phát giác thật lạnh, dứt khoát chuyển hướng cho nàng, nhỏ giọng nói, "Tam ca thay muội chống đỡ, ngoan nào, không lâu nữa là có thể trở về."

Hoàng thượng đang cùng mấy đại thần trò chuyện, người bên ngoài hoặc ngưng thần lắng nghe, hoặc cùng bạn bè người thân giao hảo hàn huyên, hoặc tự tìm vị trí tốt ngắm cảnh núi non.

Văn Chiêu yên tâm ngây ngốc bên người Tam ca, Trang Vân không khống chế được mà đưa mắt nhìn, cảm thấy khuôn mặt cười rộ của biểu ca thật dễ nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.