Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 70: Chương 70: Làm lễ nhận thân




Khi mọi người đến chính phòng, ông cụ và Quách thị đã đổi quần áo mới hoàn toàn ngồi ở chính phòng rồi, nhưng mà đến bây giờ tân nương tử và Diệp Căn còn chưa ra ngoài.

Mấy người Lưu thị nhớ tới sáng ngày hôm sau tân hôn của mình, người nào mà không phải trời còn mờ tối liền dậy làm điểm tâm cho cả nhà chứ, để nhà chồng mình nhìn thấy tay nghề nấu nướng của mình như thế nào.

Thật không thể so sánh, đúng là tre già măng mọc.

Mọi người bắt đầu còn nói với nhau hai câu, chờ thời gian lâu, liền đều không nói chuyện, sắc mặt của ông cụ và Quách thị cũng khó nhìn rồi. Dù sao đây là lúc nhận thân, hai tân nhân còn chưa chịu rời giường, thật quá đáng rồi!

Ông cụ ho một tiếng, nói với Quách thị: “Bà đi gõ cửa đi, hiện giờ đã là lúc nào rồi, không thể để cho tất cả mọi người chờ.”

Quách thị cũng hơi tức giận, bà khó khăn lắm mới cưới con dâu, nghĩ tới cũng có nàng dâu hầu hạ, hôm nay còn cố ý dậy muộn, chỉ chờ con dâu nấu cơm cho bọn họ, nào biết được trông chờ cả ngày cũng không thấy người, vốn định phát tác một phen, nhưng nghĩ tới vợ chồng son tân hôn ân ái nhiều một chút cũng tốt, mình cũng có thể sớm bồng cháu một chút, cho nên cũng chưa đi gõ cửa, nhưng đến hiện giờ, còn chưa hề đi ra, cơn giận trong lòng Quách thị có thể nói rất cao.

Cảm thấy nàng dâu này quấn quýt lấy nhi tử của mình, về sau nói không chừng đều đoạt hết nhi tử đi, không nghe lời của mình rồi.

Quách thị mang theo tức giận đi gõ cửa phòng tân hôn, “Tất cả mọi người đang chờ hai ngươi, ngủ đến hiện giờ cũng không dậy, không ngại mất mặt à.” Cửa càng thêm gõ vang rầm rầm.

Diệp Căn và tân nương tử Từ thị ngủ bên trong bị động tĩnh đánh thức, Từ thị rất căm tức nói: “Ai vậy, mới sáng sớm.”

Diệp Căn ngược lại nghe được giọng nói của nương mình, lười biếng bò dậy, đẩy Từ thị một cái: “Thời gian không còn sớm, nên đứng lên hành lễ cho nương bọn họ đi.”

Từ thị làm nũng nói: “Nhưng cả người ta còn đau, một chút hơi sức cũng không có.”

Diệp Căn nghe lời này, tôn nghiêm của nam nhân liền ngẩng lên thật cao, vội dụ dỗ nói: “Con dâu hiền, chờ chúng ta cúi chào xong rồi, chúng ta ngủ tiếp, nàng coi như thế nào?”

“Hừ, nếu không phải nể mặt chàng, bây giờ ta không định đứng dậy đâu, chuyện ngày hôm qua đến bây giờ trong lòng ta cũng không thoải mái đó.” Từ thị nói chuyện bưng trà đưa nước hôm qua cho Diệp Căn.

Diệp Căn nghe xong nói: “Vậy tiểu sinh ở đây đa tạ, nào, ta mặc quần áo cho nương tử ta.”

“Đi, đi sang bên, ta tự mặc.” Từ thị cười mắng.

Mặc dù dáng dấp nam nhân của mình không được như ý muốn, nhưng vẫn tương đối dễ nắm bắt, Từ thị thầm nói trong lòng, chính là mẹ chồng này, mới sáng sớm đã như vậy, Từ thị nghĩ, sớm muộn gì cũng phải được xả giận!

Diệp Tiểu Kiều gặp được tứ thẩm trong truyền thuyết, ngược lại có dáng dấp trắng hơn các nàng dâu trong Diệp gia thôn. Mắt không lớn không nhỏ, nhưng người có vẻ hơi xuất sắc, nhưng Diệp Tiểu Kiều cảm thấy có phần không thoải mái, chẳng lẽ là bởi vì do Quách thị và tứ thúc? Mặc y phục màu đỏ thẫm, đầy mặt mang theo mỉm cười ngượng ngùng, đi theo phía sau tứ thúc.

Ở bên ngoài Quách thị đã quở trách hai vợ chồng son này một trận, hiện giờ vào phòng, không muốn đánh mất thể diện của bọn họ ở trước mặt mọi người, liền nghiêm mặt ngồi phía trên, Từ thị quỳ xuống hành lễ cho ông cụ và Quách thị, nhận được hai bao tiền lì xì. Ngày hôm sau tân hôn hoàn toàn chính là giày vò nương tử, muốn nhận thân, cũng là để cho nương tử nhận thân, tân lang vốn không cần.

Mà Từ thị cũng cho ông cụ và Quách thị lễ ra mắt, hai người mỗi người một đôi giày.

Quách thị nhìn giày trước mặt, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, dạy dỗ: “Gả cho nhà ta chính là người của nhà ta, về sau chuyện gì đều phải lấy nhà chồng làm đầu, làm nàng dâu nhà người ta phải phục vụ trượng phu hiếu thuận cha mẹ chồng, như vậy mới giống lời nói, chuyện ngày hôm nay, các ngươi nói thử xem làm có đúng không? Tất cả mọi người chờ các ngươi, các ngươi hay rồi, ngủ thẳng tới hiện giờ. Lại nói cũng hơi mất mặt.”

Quách thị còn định nói, mặt của Từ thị đã hơi khó coi, ông cụ vội vàng nói: “Được rồi, làm lễ cho mấy ca ca tẩu tử của các con đi.” Bà già này, vừa mới thấy mặt người đã cho một hạ mã uy? Cũng không nhìn tình huống rồi.

Từ thị đứng lên làm lễ cho mấy ca ca tẩu tử, đương nhiên cũng có đáp lễ, Từ thị này ngược lại hào phóng với mấy hài tử, tất cả cho một bao lì xì, khiến Quách thị đau lòng, ở trong lòng của bà, tiền của con dâu đều là tiền của nhi tử mình, cho người khác đúng là cắt thịt.

Sau khi trở về tiểu Phượng liền mở bao lì xì ra, nhìn xong, hơi thất vọng, “Chỉ một văn tiền, thật đúng là làm được.” Nàng còn tưởng rằng có thật nhiều tiền, thì ra chính là giả bộ mặt mũi, vốn cầm bao tiền lì xì, còn cảm thấy tứ thẩm là một người hào phóng, bây giờ nhìn chỉ một văn tiền, thật cảm thấy hẹp hòi.

Tiểu Kiều nói: “Tỷ, bao tiền lì xì của muội cũng cho tỷ đi.”

Tiểu Phượng nói: “Muội nha đầu này, đến bây giờ nhìn không nổi một văn tiền, cho tỷ, tỷ liền cầm.”

“Tỷ, muội cho tỷ tỷ còn nói, vậy muội không cho tỷ.”

“Đừng đừng đừng, tỷ thích vẫn còn không được sao?” Một văn tiền cũng là tiền, “Tiểu Kiều, muội có cảm thấy hôm nay tứ thẩm của chúng ta không được vui không? Còn có bà nội ta cũng không cao hứng? Há há, nếu hai người này đối mặt, vậy cũng liền náonhiệt.”

Nàng đang chờ xem cuộc vui đó, trước kia lão bà đó nói nương của mấy người bọn họ không phải con dâu ruột, đối xử không tốt với bọn họ, hiện giờ có con dâu ruột, nhìn xem đối xử với bà ta như thế nào.

Tiểu Kiều nghe xong cũng cười, không phải hả hê, mà cảm thấy bên kia có chuyện vướng chân gì, cũng ít tìm bọn họ gây sự rồi, xử lý cực kỳ ghê tởm.

“Tỷ, muội và tiểu Mễ đã thương lượng xong, hôm nay đi nhổ cỏ thúi đi.”

“Thứ kia bán không được bao nhiêu tiền, đi làm gì?” Tiểu Phượng nói, nàng cũng không thích ngửi mùi kia.

“Đã nói xong với tiểu Mễ rồi, tỷ, gà trong nhà tỷ nhìn giúp muội nha. Còn nữa, lần trước tỷ nói thêu cho muội chiếc khăn tay, cũng đừng quên.”

“Biết rồi, muội thật đúng là một chút cũng không chịu thiệt.” Tiểu Phượng cười nói. Những ngày qua tiểu Phượng một mực mài dũa tính tình rồi, ngược lại tốt hơn trước kia cứ hấp tấp nhiều.

Tiểu Kiều đi tìm tiểu Mễ, tiểu Mễ đã sớm cầm rổ, chờ ở cửa, Lưu thị lại căn dặn một phen, kêu bọn họ tìm cái gậy, trước chọc một chút, tránh cho có rắn đi ra, cắn các nàng rồi. Như vậy rất không có lời.

Tiểu Kiều và tiểu Mễ nghe không ngừng gật đầu, trên đường đi lại đụng phải tiểu Điệp, tiểu Điệp thấy bọn họ đi nhổ cỏ thúi, cũng cùng đi chung một lúc rồi.

“Tiểu Điệp tỷ, tỷ nuôi tằm nhả tơ chưa?” Tiểu Mễ hỏi.

Tiểu Điệp nói: “Đã kết kén rồi.”

“Vậy tỷ có thể kiếm được tiền.” Tiểu Mễ hâm mộ nói, nếu nàng lớn hơn một chút, cũng muốn nuôi tằm, đến lúc đó tiền nhiều hơn, sẽ mua được nhiều kẹo hơn, lần trước ăn kẹo thật ngon, suy nghĩ một chút liền chảy nước miếng.

Tiểu Điệp mỉm cười, nàng không nói nhiều lắm, đến bên cạnh cống, tay chân lại rất nhanh, nhổ cỏ thúi còn nhanh hơn hai người bọn họ, hơn nữa nhổ cỏ thúi này còn mang kèm theo gốc rễ, nếu không liền không dễ bán, Diệp Tiểu Kiều nghĩ, cỏ thúi này lẽ ra có thể làm một bàn thức ăn đấy, nhưng mà người bên này khẳng định ăn không trôi, mà Diệp Tiểu Kiều cũng không nhớ ra được làm như thế nào, thật sự không thể ra sức, ai nói nhân sĩ xuyên không chính là không gì không thể? Cũng chính là người bình thường, cũng phải ăn cơm mặc quần áo, hơn nữa bởi vì là bé gái, tính hạn chế nhiều hơn, vốn không thể giống như bé trai ra vào ở các nơi.

Giống như Diệp Tiểu Kiều vậy, chính là bình thường ra một chút chủ ý cho đại ca, cụ thể áp dụng vẫn là cần đại ca đi làm, chính là Diệp Tiểu Kiều muốn tự mình làm, thử nghĩ một Tôn quản sự làm sao có thể sẽ nghe lời ngươi một tiểu nha đầu nói? Cho nên làm chút thao tác nhỏ ở phía sau mới là nghiêm chỉnh nhất.

Khích lệ cho người thân ngươi, cho bọn họ lòng tin, quan trọng cũng giống vậy.

“A! Rắn!” Tiểu Mễ thét lên, trong bụi cỏ bên kia có động tĩnh, Diệp Tiểu Kiều đã nhìn thấy một con rắn hoa nhanh chóng trườn ra, nàng một chút ý tưởng cũng không có, cầm gậy dùng sức đánh, tiểu Điệp bên kia cũng theo cùng, hai người không biết có đánh trúng không, đoán chừng quá sợ hãi rồi.

Tiểu Mễ thét chói tai xong, lại hưng phấn, “Tiểu Điệp tỷ, tiểu Kiều tỷ, đừng đánh, đã đánh chết, muội thấy không còn động.”

Nghe tiểu Mễ nói như vậy, hai người mới ngừng động tác lại, con rắn hoa quá yên tĩnh ở bên cạnh không nhúc nhích, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, má ơi, nói gặp phải rắn liền gặp phải rắn, thật đáng sợ.

Nghỉ ngơi một lúc, tiểu Mễ nói: “Chúng ta còn nhổ cỏ thúi sao?” Nàng cũng hơi sợ hãi rồi, nếu lại ra thêm một con rắn, cũng không phải đùa giỡn.

Tiểu Kiều nói: “Không nhổ, chút này đã đủ, ngày mai chúng ta không tới bên này, ở đây cỏ nước quá nhiều, rắn dễ tới đây, chúng ta qua bên kia đi.”

“Con rắn này làm sao?” Ai da, không thể chỉ vào rắn, nếu không buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Lúc này tiểu Điệp nói: “Rắn này còn có thể ăn.”

Tiểu Kiều hơi rợn cả tóc gáy, ăn rắn? Suy nghĩ một chút liền sợ hãi. Nhưng mà nghe nói thịt rắn ăn rất ngon, nhưng nàng thật sự không muốn.

Tiểu Mễ hỏi: “Thịt rắn này ăn ngon không?” Nếu ăn ngon, nàng liền muốn ăn.

Nhìn hai người này thật sự muốn kéo về ăn, Diệp Tiểu Kiều chặn lại nói: “Nếu không, chúng ta bán rắn này lên huyện đi, người của quán rượu nhất định sẽ làm, hơn nữa bọn họ thường làm việc này, nhất định sẽ làm tốt, chúng ta không biết làm, lỡ như có độc, không làm sạch sẽ, ăn sẽ hỏng rồi.” Vì mạng nhỏ của hai người bọn họ, Diệp Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là ra chủ ý này, nếu không thật sự để cho bọn họ kéo về, xảy ra chuyện gì thì xong rồi.

“Hơn nữa thịt rắn này khẳng định bán giá tiền không thấp, là ba người chúng ta phát hiện, tiền bán được, ba người chúng ta chia đều, tuyệt đối nhiều hơn tiền bán cỏ thúi. Nếu hai người đồng ý, chúng ta cứ làm như vậy đi.”

Tiểu Mễ nghe, đồng ý, tiểu Điệp cũng đồng ý, so sánh với ăn thịt, nàng thích đổi tiền hơn. Vì vậy hai người lưu lại, một người trở về gọi người lớn tới đây, dù sao rắn này mấy người các nàng không dám cầm.

Haizzz, chỉ chút gan này, mới vừa rồi còn muốn ăn thịt rắn, sau đó vẫn là Lập Xuân ca tới, giúp đỡ kéo về. Ngày hôm sau thừa dịp đi chợ đi tửu lâu hỏi thăm, mới bán đi, bởi vì là rắn chết nên tiền bán không cao bằng sống, nhưng mà cũng bán được một trăm văn tiền, ba người bọn họ thương lượng, một người ba mươi văn, còn dư lại mười văn tiền cho Lập Xuân ca, theo như cách nói của Diệp Tiểu Kiều, đó chính là phí cho chân chạy.

“Ôi, nếu như ngày nào cũng có thể đánh được rắn thì tốt, vậy muội ngày ngày có thể kiếm được tiền như vậy rồi.” Tiểu Mễ ảo tưởng.

Tiểu Kiều nói: “Nếu ngày ngày có thể đánh được rắn, muội còn không gặp ác mộng sao.” Người hiện đại có người đặc biệt nuôi rắn, rất nhiều người cũng phát tài, không riêng gì thịt rắn, còn mật rắn cũng là thuốc bắc, nhưng như vậy nhất định phải có can đảm và kỹ thuật mới được, dù sao cũng là rắn trơn mượt, có mấy người lòng không ghê tởm đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.