Nguyệt Dạ Khai Hoa

Chương 3: Chương 3: Bradley Hawthorne




“Anh sẽ báo lại với bác Emmett cho hai đứa, khi nào về thì gọi cho bác Alan đến đón. Nhớ đừng đi quá nửa đêm đấy!” Aiden dặn dò Rose và Brad sau khi anh đưa họ đến chỗ giải trí về đêm lớn nhất ở Denver, quán bar The Cruise.

Rose vừa túm tay Brad, vừa vẫy chào tạm biệt Aiden. Cô đã đề nghị cả ba người bọn họ cùng ghé vào đây lúc ở trong xe, nhưng Aiden lại từ chối vì anh có công việc gấp ở tập đoàn ngày mai. Nói là vậy, nhưng Rose biết anh chỉ đang kiếm cớ để cô và Brad được thoải mái, và một phần do anh cũng không thích đến những nơi như thế này.

“Để ý đến cô ấy nhé!” Aiden đập tay lên vai Brad, chợt nhận ra tên nhóc này đã đứng ngang hàng với mình rồi. Và sự thay đổi của cậu ta chắc chắn không chỉ có chiều cao.

“Đương nhiên rồi, anh rể! Anh cứ yên tâm!” Brad bật cười đầy thích thú, cuối cùng trật tự của tự nhiên cũng đã được cân bằng! Lúc nhỏ vẫn luôn bị Rose chèn ép, nếu hôm nay có thể lên mặt với cô, quả là không uổng công bấy lâu nay cậu ta điên cuồng bồi dưỡng bản thân mà!

“À! Anh Aiden, cảm ơn anh!” Cậu cầm cổ tay anh và nói với vẻ cảm kích thật sự, những năm qua nếu không có anh âm thầm giúp đỡ, việc làm ăn của cậu cũng không thể dễ dàng như thế.

Ai cũng biết, cái họ Hawthorne trên người cậu chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Khác với Aiden và Rose, cậu thật ra chỉ là một đứa con nuôi, lại còn là một đứa con nuôi bất tài vô dụng.

Brad bỏ học từ năm lớp chín vì cậu không bao giờ chịu đến lớp, việc kinh doanh của tập đoàn nhà Hawthorne cậu càng không có hứng thú, cũng không muốn đụng vào. Nếu ở lại đồng nghĩa với việc chỉ gây thêm phiền toái và vướng víu cho gia đình, thì Brad thà bỏ đi đâu đó thật xa để tự do làm cái mà cậu ta muốn. Và việc này đã mất đến năm năm, năm năm để khiến con người cậu gần như hoàn toàn thay đổi, từ một thằng nhóc vô dụng phá phách đến Chim Ưng Đỏ - tay buôn lậu vũ khí khét tiếng nhất nhì trong giới. Một nghề chẳng mấy vẻ vang, thậm chí Rose khi biết chuyện còn rất tức giận bảo cậu phải chuyển sang thứ khác, bất cứ thứ gì ít mạo hiểm hơn là cái công việc này.

Nhưng nếu không dám mạo hiểm, cậu còn có thể tồn tại sao?

Aiden vỗ vỗ vai cậu mỉm cười hiểu ý rồi lên xe. Tên nhóc này đã lớn lên từ nhỏ cùng với anh và Rose. Tuy ít tiếp xúc với nhau, nhưng cậu ta là một trong số ít những người mà anh xem như người thân và có thể tin tưởng được.

Nguyên nhân rất dễ hiểu, vì Brad và anh đều giống nhau, đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ và coi thường. Cho đến khi họ gặp được Rose.

“Hai người... có vẻ mờ ám nhỉ?” Rose nheo mắt nhìn theo bóng xe của Aiden cho đến khi nó khuất dạng sau ngã rẽ. Quay sang chàng trai bên cạnh mình, cô nhéo tay Brad và lườm cậu:

“Năm năm bỏ đi biền biệt không một lời giải thích, Bradley Hawthorne! Cậu giỏi lắm! Tối nay tôi không ép cậu say đến mức phải quỳ gối thành khẩn xin tôi tha thứ thì tôi sẽ bỏ cái họ Hawthorne này!”

“Ê... nơi này vẫn có người nhận ra tôi đấy... quỳ thì có hơi quá không? Chẳng phải tôi vẫn về rồi còn gì?” Cậu khịt mũi nhìn quanh.

“Cái lý luận kiểu gì vậy? Chính vì cậu đã về nên chúng ta mới càng phải uống! Đi!” Rose nói rồi kéo tay cậu vào quán bar. Gã bảo vệ đã chờ từ nãy để cho bọn họ vào, từ lúc cái biểu tượng hoa hồng gai màu bạc chói mắt trên xe của Aiden đập vào mắt gã ta. Nên Rose và Brad mới có thể thản nhiên bước vào mà không cần phải xếp hàng dài lê thê như mấy trăm con người ở ngoài kia.

Chọn một chỗ trống ở quầy bar, Rose gọi hai ly Bellini và Dark Russian. Brad chống cằm buồn cười nhìn cô:

“Cocktail? Cậu định chuốc say tôi bằng cocktail? Nghiêm túc đấy à?”

“Trẻ nhỏ đừng học đòi uống rượu mạnh, cậu và tôi vừa chỉ mới 18 thôi đấy! Đã về Mỹ thì hãy ngoan ngoãn làm công dân Mỹ mẫu mực đi.” - Rose chỉ ngón tay vào trán cậu.

“Roseanne Hawthorne muốn làm công dân mẫu mực? Cậu!? Mẫu mực?! Ahahahahaha!” Brad hơi lớn tiếng ra vẻ ngạc nhiên rồi ôm bụng phì cười. Rose lườm cậu ta cho đến khi Brad phải cắn môi để không cười được nữa. Vẻ mặt chịu đựng đến nội thương của cậu ta mới khiến cô hơi hạ hoả một chút.

“Tuy ở xa nhưng tôi vẫn nhận tin về cậu và cha, mà tin của cậu thì... Hahaha! Để xem... đánh người gẫy xương... mang vũ khí nguy hiểm vào trường học... gây thương tích nghiêm trọng cho người khác... Rose... cậu... quả là một hình tượng chị cả vĩ đại trong lòng tôi!” Brad làm cử chỉ ra vẻ ngưỡng mộ sâu sắc khiến cô chỉ biết cào móng tay lên mặt bàn quầy bar.

Phải nhịn... phải nhịn...

“Ê? Cậu bị tôi chọc tức đến hơn một phút nhưng vẫn bình thản à? Cái này đáng ngạc nhiên đấy!”

Vì Chúa! Tại sao cô lại mong cậu ta trở về cơ chứ?

“Rose? Roseanne? Rosy? Chị hai?” Brad nằm lên mặt kính quầy bar giật giật tóc cô, lúc nhỏ cậu cũng có thói quen này, mặc kệ việc Rose cực kỳ ghét bị giựt tóc. Có vẻ như có vài thứ mãi mãi chẳng thể thay đổi, thói quen của một người với người khác vốn hình thành từ sự liên kết của họ, sợi dây liên kết càng mạnh, càng không dễ từ bỏ, bất kể là tiêu cực hay tích cực.

Ngay khi Rose vừa không thể chịu nổi và định đá cậu ta một cú thì người pha chế đã phục vụ món cocktail cho họ. Cô đành nhịn cậu ta và âm thầm ghi sổ món nợ này.

Hừ, không thể uống rượu thì đâu phải đã hết cách để khiến cậu ta phải quỳ gối xin tha tội...

Cô nhấp môi ly Bellini của mình, hương vị ngọt của đào khiến cô bình tĩnh hơn một chút. Nhìn sang Brad, cậu ta đã uống cạn ly Dark Russian của mình từ lâu, và đang bĩu môi:

“Cái đồ uống như cho trẻ con ấy...”

“Vậy tụi em mời anh một ly Whisky nhé?” Giọng nói mềm mại như mật phát ra trước khi Rose kịp lên tiếng. Tò mò, cô nhìn sang bên đó thì thấy hai cô gái trẻ, chắc chỉ tầm hai mươi, mặc váy ngắn ôm sát người đính kim sa, khuôn mặt được trang điểm đậm, thân hình quyến rũ với nước da nâu của người Latinh, một người tóc đen dài đang chạm nhẹ vào cánh tay trần của Brad đầy hứng thú.

Thú vị. Cô liếc nhìn sang Brad, cậu ta chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên, rồi ngay lập tức mỉm cười đầy thân thiện với họ:

“Vậy thì thật tuyệt! Nhưng mà...”

Cậu ngoắc tay ra hiệu cho hai cô gái đến gần. Bọn họ thấy thế có vẻ mừng thầm. Brad ghé sát cả hai người cho đến khi gương mặt của họ chỉ cách môi cậu vài cm, rồi nói thật chậm:

“Anh thật ra... chưa đủ tuổi để uống thứ đó!”

Cả hai cô gái hơi ngẩn ra rồi cười khúc khích, cô gái tóc đỏ còn lại bước lên níu nhẹ tay cậu. Cái tay này săn chắc thiệt nha... Cô ta nghĩ thầm.

“Chưa đủ tuổi thì đã sao? Bạn của tụi em cũng toàn học sinh cấp ba! Nhưng bọn họ là học sinh của trường nghệ thuật Alameda đấy!” Cô ta ra vẻ thần bí: “Anh biết không? Học ở đó thì toàn là con nhà giàu, siêu siêu giàu ấy! Bọn họ có thể ra vào nơi này tuỳ ý! Thế nên tụi em mới có thể vào cùng!”

“Vậy còn anh? Anh làm sao vào được nơi này? Anh cũng có bạn học ở đó nên đi cùng hay là...” Cô gái tóc đen nghĩ đến trường hợp anh chàng quyến rũ này cũng là học sinh ở đó, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta không có chút nào giống như học sinh trường nghệ thuật nên lại thôi.

Cậu ta còn chẳng giống học sinh ấy chứ... Rose nghĩ thầm.

“Anh ấy à... anh thì cũng như hai em đấy! Được người ở Alameda “dẫn” vào thôi!” Brad nheo nheo mắt đầy ranh mãnh với hai cô gái, khiến họ càng cảm thấy hứng thú với cậu ta hơn.

“Vậy à? Thế... bạn anh đâu rồi? Có thể họ cũng biết những người bạn của em! Bạn tụi em ở đằng kia kìa! Chúng ta có thể cùng sang đó!” Cô ta hào hứng nắm luôn lấy tay của Brad và chỉ ra phía bên kia của quán bar, trung tâm sàn nhảy, một căn phòng kín.

“Dẫn anh vào đây chỉ có một người, là chị-” Brad bỗng ngừng lại và liếc về phía Rose đang trừng mắt ra hiệu cho cậu ta từ chối ngay lập tức “Là bạn gái của anh! Cô ấy thật ra vẫn ở đây từ nãy! Rosy em yêu?”

Brad nâng giọng xoay người ôm lấy vai Rose, cậu vờ như không nhìn thấy đôi mắt đang bốc hoả của cô và nắm tay cô thân thiết “Họ muốn chúng ta cùng qua đó uống vài ly! Đều là bạn học của em cả! Em thấy sao?”

Hai cô gái kia lúc này mới hoàn hồn từ sau câu “bạn gái của anh”, họ định thầm đánh giá cô gái bên cạnh anh ta, nhưng khi vừa nhìn thấy cô, cả hai đều sững người.

Cô gái này chỉ mặc một chiếc váy đen ôm sát cô thể, mang tất đen dài, và giày bốt da. Trên vai khoác áo khoác dạ mỏng màu lông chuột. Cô có nước da trắng và làn da mịn trơn bóng như một con búp bê sứ. Mái tóc vàng óng xoăn dài đến eo. Đôi mắt màu hổ phách dưới hàng mi dài đang hơi chau lại. Sống mũi cao vút thon gọn, đôi môi nhỏ không chứa lớp son nào vẫn phớt hồng tự nhiên.

Đây là... búp bê sống sao? Người đẹp thế này không chút son phấn đã áp đảo mạnh mẽ như vậy, hỏi bọn họ làm sao dám ngồi cùng cô ta đây? Khác nào tự biến mình thành diễn viên quần chúng?

Chưa kể đến việc trên người cô ta từ đầu đến cuối toàn là đồ hiệu cao cấp! Khí chất, dáng điệu cũng không hề tầm thường! Thậm chí còn vượt xa những tiểu thư con nhà giàu mà bọn họ quen biết!

Sao hôm nay vừa ra trận đã đụng phải đối thủ mạnh thế này? Đúng là xui xẻo mà!

“Sao lại không nói sớm là anh đã có bạn gái chứ? Thật là... ahaha! Làm người ta ngại quá đấy!” Cô gái tóc đen cười gượng và lặng lẽ bấm tay bạn của cô ta.

“Đúng, đúng rồi! Nếu còn ở đây thì hoá ra bọn em thật vô ý! Vậy...hẹn dịp khác nhé!” Cô gái tóc đỏ giật mình hiểu ý và ra hiệu từ biệt hai người bọn họ. Cả hai vội vã kéo nhau đi và cùng thầm thì gì đó khá sôi nổi.

Rose liếc nhìn Brad, cậu ta đang có vẻ rất thích thú với kết quả này.

“Bọn họ trông cũng khá thân thiện, lại rất đẹp, rất trẻ. Thật sự không tiếc sao?”

Brad cắn cắn ngón tay, cậu nheo mắt trêu đùa cô với giọng điệu mờ ám “Chịu thôi! Ai bảo tôi có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi hơn nào?”

“Chúng ta bằng tuổi đấy.” Rose không một tiếng động đưa tay véo má cậu ta. Khá đau.

“Á ui! Vậy ai là người lúc nào cũng đòi làm chị tôi?” Cậu thầm rơi lệ xoa xoa cái má bị dày vò đến đỏ ửng. Rose, đồ ác ma!

“Đó là vì tôi là người đã tìm ra cậu, tôi phải có trách nhiệm với cậu cả đời!” Rose bình thản nhìn vào mắt cậu chậm rãi nói. Như thể lời cô nói là lẽ đương nhiên phải vậy.

Brad ngạc nhiên dừng xoa má, cậu mở to mắt nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nghe cô nói thế. Lời nói vừa nghiêm túc vừa quả quyết này là suy nghĩ của cô bao lâu nay sao? Cô mặc định cho cậu làm em trai của mình vì có suy nghĩ muốn che chở cho cậu cả đời?

Brad nhớ đến một mảnh ký ức mơ hồ từ rất lâu, về việc Rose đã tìm thấy cậu như thế nào, cô lúc đó mới năm tuổi đang chạy trốn buổi học thêu, và vô tình vấp phải một thằng bé gầy gò đen đủi đang co ro trong chuồng ngựa với dáng vẻ như đang hấp hối. Thằng bé ốm yếu với đôi mắt xanh tuyệt vọng nhìn cô, chính cái nhìn đó đã khiến cô bé Rose 5 tuổi mạnh mẽ quyết định sẽ bảo vệ cho cậu cả đời. Và cô đã làm được, cô luôn luôn có cách để đạt được cái mình muốn.

Còn cậu. Cái cậu muốn...

Brad âm thầm mỉm cười tự giễu, gạt bỏ những thứ cảm xúc ấy sang một bên. Cậu không thể mạnh mẽ như cô hay Aiden, cậu không có bản lĩnh đó. Hai người họ vốn đã ở một vị trí quá xa để cậu có thể với đến. Cái cậu có thể làm, là vờ như mình vô lo vô nghĩ, hời hợt và không màng đến trách nhiệm, không ai có thể nghĩ một người như thế có thể biết đến u sầu, phải không?

Brad chỉ tỏ ra ngạc nhiên trong giây lát rồi lại nhếch môi cười vui vẻ với Rose, như thể chút yếu đuối vừa vụt thoáng qua trong đôi mắt cậu chưa từng tồn tại.

“Chịu trách nhiệm? Rosy? Cậu vừa ngỏ lời cầu hôn tôi đấy sao? Ây da...đây là loạn luân nha...” Brad ra vẻ sợ hãi nhìn cô, cậu buông bàn tay đang ôm lấy vai cô ra và nhích ra xa cô một chút.

“Loạn...Brad! Cậu nghĩ đến cái gì thế hả?” Rose chán nản nói, cô thở ra và dùng tay nhấn nhấn giữa trán, thật là đau đầu với cậu ta mà!

“Đừng có liên tưởng đến mấy thứ như thế nữa!”

“Nhưng mà này! Thật sự nếu có một ngày cậu yêu phải anh em thất lạc của mình thì sao?” Brad chống tay nửa trêu nửa thật nhìn cô.

“Không thể. Hoàn toàn không có khả năng. Bác quản gia từng kể bác ấy đã tận mắt ở đó khi mẹ sinh tôi ra, và trừ phi bác ấy bị đãng trí, thì bác ấy thề chỉ thấy có một mình tôi ra đời mà thôi! Và đừng có hòng nghi ngờ cha đấy! Chỉ riêng tôi với cậu đã đủ khiến ông ấy than trời than đất mãi rồi!” Rose quả quyết dập tắt luôn mấy cái ý nghĩ điên rồ quái dị của cậu ta. Thậm chí lúc nhỏ, cậu ta còn từng tuyên bố rằng cô chính là thiên thần hạ phàm sau khi nhìn thấy hai vết bớt trên lưng cô, dù nó chỉ là hai mảng da sẫm màu chả ra hình thù gì!

“Được rồi tôi biết tôi biết! Chẳng qua là đùa với cậu thôi!” Brad xua xua tay, cậu gọi thêm ly cocktail lúc nãy và một ly trà chanh cho cô.

“Đã hứa sẽ đưa cậu về nguyên vẹn nên đừng có uống thêm mấy thứ dễ say nữa, dù là cocktail đi nữa thì tửu lượng của cậu vốn chẳng khá hơn con nít ba tuổi là mấy đâu!” Cậu giải thích.

Brad rút ra trong túi một gói thuốc lá và mượn bật lửa từ tay phục vụ gần đó. Rose nhìn cậu thản nhiên châm lửa và hút thuốc trước mặt mình. Làn khói bốc ra từ môi cậu dần bao quanh khuôn mặt mà cô từng rất thân quen. Cô đưa mắt cố tìm lại những đường nét của đứa trẻ ốm yếu khi ấy, nhưng đập vào mắt cô lại là dáng vẻ nam tính có hơi bất cần của một thiếu niên đã trưởng thành.

Công việc ở ngoài trời khiến nước da cậu phủ màu đồng khoẻ mạnh, dáng người cũng trở nên cao lớn hơn rất nhiều, chiếc áo cộc tay mỏng khoe hết những cơ bắp săn chắc trên cơ thể phủ đầy những hình xăm lạ lẫm. Nổi bật nhất là hình xăm cánh chim ưng trên bắp tay phải và hình xăm hoa hồng trên cổ. Rose dừng lại ở hình xăm đó một lúc, rồi lại đưa mắt lên khuôn mặt cậu. Những đường nét của cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn, nam tính hơn, đôi mắt xanh hẹp dài màu biển mà cô rất thích, vết sẹo dài bên dưới mắt phải, chân mày cắt, sống mũi cao, môi được gắn khuyên, mái tóc đỏ rực loà xoà được vuốt ngược, có vài sợi khẽ rơi xuống khiến cậu hơi nhíu mi.

images

Ánh mắt của cậu đã không còn vẻ thản nhiên bất cần như trước nữa, cho dù cậu có cố che giấu như thế nào, cô biết, mười ba tuổi và đơn độc ở bên ngoài, sẽ không thể không trải qua những cơn bão vùi dập nét ngây thơ thời niên thiếu ấy.

Bradley, cậu trưởng thành rồi.

Brad đưa mắt nhìn lại cô, cậu cười thản nhiên.

Làn khói mờ dần trôi, vô tình tạo thành một lớp sương mỏng ở giữa hai người, ở khoảng cách này, cô có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể nhìn rõ trái tim cậu.

Ở khoảng cách này, cậu có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể với đến cô.

--- ------ ------ ---------

“Mấy cưng vừa đi đâu vậy? Bọn anh chờ lâu lắm rồi đấy!”

Tiếng nói phát ra từ một gã mặc quần jean rách và áo sơ mi đen mở toang, hắn có gương mặt góc cạnh, hơi gầy, đôi mắt hẹp dài bị vùi trong những quầng thâm nhợt nhạt, nhưng vẫn có vẻ cuốn hút riêng. Hai cô gái ăn mặc hở hang ở hai bên hắn ta đang thích thú vuốt ve và rót rượu cho hắn. Đây là công tử nhà Winston, một gia đình khá giàu có ở Colorado, hắn tên Leo, khét tiếng ăn chơi trong giới và đồng thời là một tay dancer chuyên nghiệp. Hắn luôn khinh thường thể loại khiêu vũ và ballet vì cho đó là thể loại của bọn ẻo lả đồng bóng. Tất cả những học sinh ban chuyên nghiệp khoa nhảy hiện đại ở Alameda đều biết đến hắn ta, với danh tiếng chơi bời lêu lổng và đàn đúm nhất nhì trong đám con nhà giàu ở Denver.

Hai cô gái ban nãy bước đến chỗ hắn ta với vẻ mặt phụng phịu. Ở xung quanh hắn là khoảng mười người khác với dáng vẻ khá giống nhau, bọn họ đều xuất thân từ Alameda, đương nhiên sẽ có một loại khí chất hơn hẳn người thường.

“Vừa gặp một gã khá điển trai, nhưng hoá ra lại có bạn gái! Lại còn là bạn học của các anh! Thật khó chịu!” Cô ta bắt đầu thở dài và với lấy ly rượu trên bàn.

“Bạn học? Có người quen của tụi anh ở đây à?” Một gã khác tò mò hỏi thăm. Giới của bọn họ rất khép kín, thông tin cũng rất nhanh, nếu gặp một người cùng trường ở đây có thể sẽ có vài trò thú vị.

“Thì cũng học sinh ở Alameda đấy! Nhưng nhìn cô ta có vẻ khó chịu khi tụi em đề nghị hai người bọn họ tới đây, tụi em cũng chỉ có ý thân thiện, cô ta bày ra bộ mặt đó cho ai xem chứ!” Cô gái tóc đen bực tức xả hết những nỗi khó chịu từ nãy, cô ta vốn rất tự tin vào vẻ ngoài của mình, ban nãy đụng độ Rose khiến cô ta lần đầu có cảm giác thất bại, rất không cam lòng, nên cố tình thêm thắt vào đó.

Vài tay gần đó nghe vậy thì chợt có cảm giác tức giận theo cô ta, cùng là xuất thân từ Alameda lại có ý coi thường bọn họ ra mặt như thế, nếu không phải có gia thế cực kỳ tốt thì phải là một kẻ ngạo mạn đến mức nào! Họ đều là những kẻ được nuông chiều và nghe nịnh hót đã quen, giờ như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, ai nấy đều tò mò và nóng lòng muốn dạy dỗ con ả không biết trời cao đất dày kia là ai! Có chống lưng to thì sao? Các gia tộc cũng không thể vì vài ba chuyện chơi bời của bọn trẻ mà xé rách lớp mặt nạ của nhau.

Trong thế giới của bọn họ, chỉ có vật chất và quyền lực là ngai vàng cao quý, những thứ như tình thân chỉ là miếng đệm nhỏ bé không giá trị!

“Thú vị... gã đó và cô ta trông như thế nào? Bọn họ còn ở đây chứ?” Leo Winston vuốt cằm cô ta và hỏi, hắn ta có vẻ ngoài khá hấp dẫn, nên hầu hết những loại nữ sinh thực dụng nông cạn này đều tự giác dâng mình cho hắn mà không tốn chút công sức nào.

“Ưm... gã đó tóc đỏ, mắt xanh, có hình xăm hoa hồng ở cổ và cánh chim ưng ở bắp tay! Dưới mí mắt còn có một vết sẹo dài!” Cô ta hơi run rẩy nói.

“Cái gì? Sẹo dưới mí mắt? Tóc đỏ? Có thật không?” Leo bỗng nhiên giật mình lớn tiếng hỏi.

“Thật mà! Em không thể nhìn nhầm! Sao thế Leo?” Cô ta sợ hãi thắc mắc.

“Này Leo, nghe quen nhỉ, nghe như là thằng nhóc con hoang nhà Hawthorne vậy!” Một gã lên tiếng.

“Phải rồi! Chẳng phải nghe như tên nhóc năm năm trước đã biến mất khỏi Mỹ sau khi bị Leo xử đẹp đó à? Một cô gái khác nói vào.

“Tên nó là gì ấy nhỉ? Brad?”

“Bradley Hawthorne. Thằng chết tiệt từng dám trừng mắt thách thức tao, thứ chuột cống từng bị tao sai người đuổi đánh sau khi lẻn vào ăn cắp thức ăn từ bếp nhà tao đây mà! Nó may mắn chui vào nhà Hawthorne và được nhận nuôi, nhưng lại lên mặt với tao từ đó! Chim Ưng? Ha! Con chuột dơ bẩn thì mãi là chuột mà thôi!”

“Ra là anh Leo biết hắn ta? Cô gái đi cùng hắn là người yêu, lại học ở Alameda, thật không đơn giản!” Cô ta cảm thán.

“Hừ! Chắc hẳn thằng đó bỏ trốn rồi lại mò về nhà để bám váy con tiểu thư ngu ngốc nào đó ở Denver, hệt như cách nó bám váy chị nuôi mình lúc nhỏ vậy!”

“Chị của thằng đó mới là người chúng ta nên dè chừng... nhưng cô ta là ứng cử viên của Đôi cánh Bạc, tuyệt không có khả năng có thể xuất hiện ở đây! Đôi cánh Bạc sẽ loại bất kỳ ai không đủ tư cách nếu sử dụng bạo lực hay gây rối ngoài trường học, nên chúng ta tạm thời không phải lo đến cô ta.”

“Tuyệt vời! Hahaha! Ê mà... còn tên đứng sau cô ta...” Giọng của một gã chợt dè chừng lên tiếng, hắn cũng ở cổng trường sáng nay và tận mắt thấy tên Aiden đó, hắn ta lại càng không phải kẻ nên dây vào!

“Hắn? Hừ! Một kẻ có địa vị như hắn lại phải quan tâm đến một thằng con hoang sao? Tuy gia tộc của hắn đã lụi bại, nhưng cái danh người thừa kế của Hawthorne cũng không phải để chưng!” Leo gằn giọng.

Bọn họ liếc nhìn nhau hiểu ý, Leo Winston nổi giận rồi! Lần đó chưa xử lý xong thằng nhóc Bradley, nó lại khiến cậu ta bị cấm túc cả tháng rồi bỏ trốn! Hôm nay tự nó vác xác trở về, thù mới nợ cũ chồng chất, có lẽ cũng là ý trời!

“Đi! Tìm nó! Lôi con chuột và ả bạn gái của nó lại đây! Lần này, tao không tin không thể bắt nó phải quỳ gối cầu xin tao tha thứ!”

Gã công tử nhà Winston ra hiệu với những gã khác rồi mỉm cười nhìn bọn họ rời đi, hắn ôm chặt hai cô gái bên cạnh và chậm rãi uống rượu từ môi họ. Trong chốc lát, hắn chợt cắn mạnh vào môi của một người khiến cô ta cau mày đau đến chảy nước mắt.

“Bradley, tao sẽ khiến mày phải nhớ ra mày là ai! Thằng con hoang rẻ rách nhà Hawthorne!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.