Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 12: Chương 12: Không biết có được trả tiền hay không




Với quái thú, giữa bậc ba và bậc bốn là một đường ranh giới trọng yếu. Một khi quái thú lên được bậc bốn, trừ lực tấn công và phòng ngự được tăng lên một mức thật nhiều, chỉ số HP cũng không phải quái thú bậc ba có thể với tới...

Lấy một ví dụ đơn giản như thế này, HP của hổ Lửa Nung cấp 39 là 1500, không thể chịu nổi một chiêu Mưa Lửa của Hoa Hồng Lửa và một chiêu Mũi Tên Thấu Tim của Ngả Tiểu Tiễn, nhưng HP thấp nhất của một con quái thú bậc bốn là 3000, lại có thể thoải mái gánh được cường độ tấn công đó đến ba lượt mà không chết!

Nếu đụng phải những con quái thú bậc bốn có khả năng tấn công từ xa, những kẻ điều khiển nguyên tố muốn đối phó với nó sẽ trầy trật vô cùng, nếu bất cẩn sẽ thậm chí có khả năng lật thuyền trong mương nước ngay. Đây cũng chính là lý do mà Trái Tim Giết Chóc dời Hoa Hồng Lửa tới mặt sau.

Đối với phương diện này, các nghề nghiệp cận chiến có vẻ thoải mái hơn nhiều, đặc biệt là các chiến sĩ cuồng bạo, HP bản thân phải cao hơn những kẻ điều khiển nguyên tố rất nhiều, mỗi cấp có thể tăng lên HP nhiều hơn, mà tỷ lệ điểm thể lực tăng lên HP cũng là cao nhất nữa. Bởi vậy để cho Trái Tim Giết Chóc đi đầu tiên là ổn thỏa nhất.

Trái Tim Giết Chóc quả thật cũng đã dùng thực lực của mình chứng minh cho chuyện này!

Một quả cầu lửa dần dần dâng lên, chiếu sáng hoàn cảnh tối tăm trong rừng rậm.

Đi không được bao lâu, bắt đầu có những thanh âm “xạch xạch xạch xạch” xen lẫn những tiếng bước chân sàn sạt của mọi người, càng lúc càng đến gần hơn, nếu không nhờ Ngả Tiểu Tiễn dừng lại giương cung lên thì mấy người khác trong đội cũng không biết là tiểu đội của mình đã bị thứ gì đó nhắm vào rồi nữa.

Không hề có tiếng gầm gừ của dã thú, cũng không có bất cứ một dấu hiệu nào dễ thấy, tựa như tiểu đội đã đụng độ một đám u linh vậy, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào. Nhưng bởi vì từ khi lên đường đến giờ Ngả Tiểu Tiễn luôn là người đầu tiên phát hiện ra kẻ địch, cho nên Tần Nhược vẫn theo phản xạ nhanh chóng ngâm lên ngay:

“Nước!”

Đồng thời với việc chuyển sang điệu bộ phòng ngự, Tần Nhược cũng nhanh chóng lấy ra một cụm nguyên tố nước từ trong bầu không khí...

“Cẩn thận! Là bò cạp thân rắn Bóng Tối! Một, hai... Ba!”

Ngả Tiểu Tiễn giương cung lên, cấp tốc bắn ra lần lượt ba mũi tên vào ba hướng khác nhau trong bóng tối, mũi tên cuối cùng có phát ra một luồng hào quang nhàn nhạt màu tím.

Một chớp mắt trước khi mũi tên đầu tiên rời cung, Trái Tim Giết Chóc hét lớn: “Không cần để ý đến tôi, thêm máu cho tiểu Tiễn!” Dứt lời, hắn xách cây chùy ‘Điên cuồng đập nát’ lên, lao về hướng mà mũi tên đầu tiên của Ngả Tiểu Tiễn bắn vào một cách vô cùng quả quyết.

Tần Nhược không lề mề, tức khắc dồn hết sức chú ý vào xạ thủ ánh trăng Ngả Tiểu Tiễn ngay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thuật Thủy Liệu cho cô. Còn phần con bò cạp thân rắn Bóng Tối cuối cùng do ai đối phó thì... Đây không phải là vấn đề hắn cần lo lắng! Phần Trái Tim Giết Chóc, hắn ta hẳn phải là kẻ an toàn nhất trong tiểu đội này.

“Víu víu...”

Trong bóng đêm, những mũi tên của Ngả Tiểu Tiễn mang theo những tiếng rít vô cùng chói tai.

Có điều dường như chúng đều không phát huy ra được hiệu quả phép thuật nào, vì những tiếng vang kia vẫn còn đang tiếp tục đến gần hơn. Mỹ nữ cung thủ không dám chậm trễ, lập tức ngưng thần, lắp tên ngay... Loạt tên thứ hai cấp tốc lao vào trong bóng tối, lần này chúng kéo theo một tiếng rít dường như giận dữ lại dường như đau đớn. Tần Nhược siết chặt cây ‘Hồn của băng’ trong tay, vì thanh âm này gần hơn vừa rồi rất nhiều, tựa như đang vang lên bên tai của mỗi người vậy.

Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện, từ trong một bụi cây bù xù cách đấy hơn mười mét đột nhiên phát ra một thanh âm của một thứ gì đó bị vỡ vụn, rồi có tiếng “xì xì” vang lên, một con quái thú đầu bò cạp thân rắn toàn thân màu mực theo một hình chữ S bò ra. Tốc độ của nó cực nhanh, lao thẳng tới Ngả Tiểu Tiễn lúc này vừa mới bắn ra loạt tên thứ ba.

Rất hiển nhiên, loạt tên thứ hai và thứ ba vì vội vàng nên đều là đòn tấn công bình thường cả, cũng không có bao nhiêu lực sát thương, cho nên dù trên thân con bò cạp thân rắn Bóng Tối này đã bị cắm mấy mũi tên, nhưng HP vẫn còn đến hơn 2300... Cặp đồng tử ma quái của nó dưới sự chiếu sáng của cầu lửa có vẻ dữ tợn vô cùng. Nó há cái miệng đầy mùi tanh hôi ra, và trong tiếng hô kinh hãi của Tần Nhược, nửa thân trên của nó dựng đứng! Sau một tiếng gào, cặp kìm cực lớn của con quái thú này nhanh như tia chớp vồ về phía kẻ đang chọc giận nó, và giờ đang linh hoạt nhảy tránh ra kia - Ngả Tiểu Tiễn.

Tần Nhược quả thực không dám tin vào ánh mắt của mình nữa.

Nhanh đến thế sao?

Thế mà đã dễ dàng bị bò cạp thân rắn Bóng Tối lao đến sát người như vậy? Có lầm không đấy? Xạ thủ ánh trăng không phải có kèm theo đòn tấn công gây hiệu quả phép thuật sao? Một kẻ điều khiển nguyên tố nước bậc ba như mình đối phó với bò cạp thân rắn Bóng Tối chỉ sợ cũng sẽ không đến nỗi bị động như vậy mà?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng nhìn con bò cạp thân rắn Bóng Tối thân to chừng một thùng nước, dài chừng sáu mét liên tục tấn công mỹ nữ cung thủ, trái tim Tần Nhược nhất thời muốn nhảy lên đến cổ họng! Hắn bèn lùi lại vài mét, một bên chằm chằm nhìn vào Ngả Tiểu Tiễn đang né tránh các đòn tấn công của bò cạp thân rắn Bóng Tối, một bên thì chỉ huy quả cầu nước của mình luôn lơ lửng trên đầu của cô, chuẩn bị chi viện bất cứ lúc nào.

Mãi đến mấy giây sau, Tần Nhược mới dần dẹp bỏ đi cảm xúc bất an của mình...

Bất kể là bò cạp thân rắn Bóng Tối có tấn công đến thế nào đi nữa, Ngả Tiểu Tiễn vẫn luôn bước đi một cách linh hoạt nhẹ nhàng như cũ, khéo léo né qua sự truy kích của nó. Con quái thú này không chạm đến nổi một góc áo của cô, thậm chí có khi cô còn có thể nắm bắt được thời gian nhanh chóng kéo cung bắn ra một mũi tên nữa, tốc độ của cô một lần nữa khiến Tần Nhược phải than thở.

Sau khi liên tục huơ đôi kìm khổng lồ tấn công đến mấy lần mà không có kết quả, con bò cạp thân rắn Bóng Tối kia không biết có phải thẹn quá hóa giận hay không, mà đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển đổi phương thức tấn công, cái đuôi đồ sộ của nó vung lên, dùng thế sét đánh không kịp che tai quất tới...

Phạm vi tấn công của đòn này khá là rộng, Ngả Tiểu Tiễn không thể né tránh nổi, có điều trông cô cũng rất kiên cường, bị quất bay ra ngoài nhưng không rên lên dù chỉ một tiếng, chỉ nghiến răng chịu đựng. Tần Nhược thầm nói ‘bội phục’, đồng thời không chút lề mề sử dụng thuật Thủy Liệu đầu tiên ngay.

Hắn không hề biết rằng lần này con bò cạp thân rắn Bóng Tối kia đã kích phát được hiệu quả kịch độc và cứng khựng hiếm thấy, Ngả Tiểu Tiễn không phải là kiên cường, mà là nháy mắt khi trúng đòn đã bị tê dại hết cả thân mình rồi, sau khi ngã xuống căn bản là chẳng có chút sức lực nào để gượng dậy được nữa. Tần Nhược vẫn còn hồn nhiên bắt đầu ngưng tụ nguyên tố nước...

Cũng may lực phòng vật lý của Ngả Tiểu Tiễn vẫn còn khá cao, thậm chí còn cao hơn so với đội trưởng Trái Tim Giết Chóc nữa. Sau khi được dùng thuật Thủy Liệu, hơn một trăm HP bị mất cũng được nháy mắt bù trở về.

Nhưng đầy HP thì đầy HP, thuật Thủy Liệu từ khi ngưng tụ đến khi phát ra phải cần đến 2 giây, không cách nào đuổi kịp mức tổn thương con bò cạp thân rắn Bóng Tối nọ gây ra được.

Khi nhìn thấy bò cạp thân rắn Bóng Tối bắt đầu lao thẳng tới nơi mà Ngả Tiểu Tiễn đang nằm, Tần Nhược giật mình, theo bản năng phát hiện ra tình hình của Ngả Tiểu Tiễn là bất thường:

“Hỏng bét!”

Không đoái hoài gì được cương vị và trách nhiệm làm nhân viên hậu cần của mình nữa, Tần Nhược không suy nghĩ móc từ trong ba lô ra một cuốn sách phép ngay, rồi nện về phía con bò cạp thân rắn Bóng Tối:

“Mâu Băng!”

Một thanh mâu bằng băng khổng lồ đột ngột hiện ra, khiến nhiệt độ trong bầu không khí trở nên lạnh hơn! Điều bất thường này rốt cục cũng khiến cho ba người bọn Trái Tim Giết Chóc đang đối phó với hai con bò cạp thân rắn Bóng Tối khác phải chú ý tới, nhìn tình cảnh Ngả Tiểu Tiễn đang nằm dưới đất, họ đều cùng hô lên thất thanh:

“Tiểu Ngả!”

“Tiểu Tiễn!”

Đáng tiếc là vị trí của ba người có phần xa, không thể ngăn được hai cây kìm khổng lồ đang vung lên của con bò cạp thân rắn Bóng Tối kia, chỉ biết trơ mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của Ngả Tiểu Tiễn bị đập băng lên xoay vòng trong không trung, trông nhỏ bé, yếu ớt và bất lực vô cùng.

Bị trúng trạng thái tiêu cực, lực phòng ngự của Ngả Tiểu Tiễn bị hạ xuống một mức nhất định, cho nên lần này khóe miệng của cô rỉ máu ra, có vẻ như lần này thương tổn phải lớn hơn lần trước rất nhiều, phỏng chừng bị một đòn nữa thôi là sẽ nguy hiểm cực kỳ.

Rất may là một cây mâu bằng băng đã bay tới đúng lúc...

“Phụp” một tiếng, thanh mâu này không chút lưu tình tạo nên một cái lỗ ở trên chiếc đuôi của con bò cạp thân rắn Bóng Tối kia, đóng dính thân hình đang lao tới của nó xuống mặt đất, không cho nó có cơ hội một lần nữa tấn công Ngả Tiểu Tiễn!

Tần Nhược dĩ nhiên sẽ không cho rằng một phép thuật bậc ba là có thể tạo ra được lực sát thương và tác dụng mạnh bao nhiêu, cho nên nháy mắt khi cây mâu băng lao vút ra, hắn hô một tiếng “Thủy liệu” ngay. Những nguyên tố nước được ngưng tụ từ trong không khí một lần nữa dũng mãnh thấm vào trong thân thể Ngả Tiểu Tiễn, mặc dù không thể bù đầy được HP, nhưng sự xuất hiện của cây mâu băng và chiêu Thủy liệu này đã tạo ra cơ hội cho ba người khác.

Hoa Hồng Lửa bây giờ đã được rảnh tay đứng ngay tại chỗ, vừa vô cùng lo âu nhìn bên này, lại vừa dùng phép thuật lửa gấp rút tiếp viện từ xa... Đòn đánh của cô không chút lưu tình nện trúng đầu của con bò cạp thân rắn Bóng Tối nọ, sự bỏng rát khiến toàn thân con quái thú này phải run bắn lên.

Tần Nhược nắm bắt thời gian lại hạ một thuật Thủy Liệu xuống, giúp Ngả Tiểu Tiễn triệt để hồi phục lại...

Tiếp đó, Trái Tim Giết Chóc, tiểu Thanh, Ngả Tiểu Tiễn và Hoa Hồng Lửa không còn nhàn nhã nữa mà trực tiếp lấy hết chiến lực ra, dùng thời gian ngắn nhất đánh cho ba con bò cạp thân rắn Bóng Tối trong trận ra tro.

Sau khi hỏi rõ nguyên do, mấy người đều kinh hoảng.

Hóa ra... Trong quá khứ khi có mục sư ánh sáng, mấy người đối phó với bò cạp thân rắn Bóng Tối luôn thoải mái vô cùng, chưa bao giờ từng xuất hiện tình trạng trúng độc như hôm nay vậy.

Tình huống Ngả Tiểu Tiễn gặp phải đã gõ lên một hồi chuông cảnh báo cho mọi người. Nếu mới đây Tần Nhược phản ứng chậm hơn một chút, vậy sẽ phiền phức lắm...

Sau khi qua cơn kinh hoảng rồi, mấy cô gái bọn Ngả Tiểu Tiễn đều nhao nhao nói cám ơn với Tần Nhược, tên đội hữu mà từ đầu đến giờ mọi người luôn cho là ‘gà con’ kia, đồng thời việc an bài cương vị hậu cần cho Tần Nhược cũng lỏng lẻo hơn nhiều, họ cho phép hắn kiêm thêm cả vị trí nhân viên chiến đấu dự bị nữa, khi gặp tình huống cần thiết thì có thể tham gia chiến đấu.

Đối với sự an bài mới ấy Tần Nhược cũng không để tâm bao nhiêu, hắn chỉ canh cánh trong lòng cái cuốn sách phép mà mình đã xúc động dùng mất kia thôi, không biết... có được trả tiền hay không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.