Nguyện Kiếp Làm Người Phàm Trần!

Chương 4: Chương 4




Đã đến Ma giới rồi, nên hắn đành dẫn nàng đi loanh quanh xem xem cuộc sống của các linh hồn ở ma giới có giống người phàm trần hay không.

Thoạt nhìn ban đầu thì cũng giống cảnh buôn bán, cảnh đời thường ở phàm trần, chỉ khác là mặt mũi của những người này có hơi khác khác so với con người, người thì mang một khuôn mặt quỷ, người lại mang khuôn mặt của động vật, còn có nhiều người còn kì quái nữa, xa xa là các căn nhà gỗ cũ kĩ khá giống ở nhân gian, mái ngói lớp không phải là màu đỏ mà là màu đen.

Thiên Ý đang ngẩn ngơ nhìn khắp nơi thì bàn tay liền bị cái gì đó vô cùng nhỏ bé nắm chặt lại.

Thiên Ý trầm trồ, mở to mắt nhìn, miệng cười khanh khách “Oh, Thì ra là một tiểu ma đầu”

Tiểu ma đầu thực ra chỉ là một chú bé nhỏ nhắn, trên trán có hai chiếc sừng nho nhỏ rất giống tiểu Đào Đào khi nàng mới nhặt hắn về.

Nàng bế nó lên, nhìn đi nhìn lại gương mặt thanh tú của Hắc Long, nhìn cũng có vài phần giống “Xem này, có phải của nhà ngươi đánh rơi.”

Hắc Long nhanh chóng tối sầm mặt rồi vẹo má tiểu ma đầu “Ta đâu có phong lưu, đa tình.”

Tiểu ma đầu xị mặt, òa lên khóc. Thiên Ý vội vã dỗ nó, kì thực đây là lần đầu tiên nàng dỗ một đứa trẻ con, trông còn lạ lẫm vài phần “Đừng khóc, ngoan, ta mua cho ngươi kẹo nha.”

Nó chỉ gật gật cái đầu tròn, rồi lúc sau cũng ngừng khóc, Thiên Ý chớp thời cơ bắt chuyện “Ngươi bị lạc mẹ hả?”

Hắc Long vẫn gương mặt khó chịu nhìn nó, khiến nó run vì sợ, nó gật đầu lia lịa.

“Rồng đen, ngươi mau đi kiếm mẹ của đứa nhỏ này đi! Trông nó thật đáng thương.”

Thiên Ý lau lau giọt nước mắt còn vương trên cái má bánh bao của tiểu ma đầu, rồi trầm trọng quay sang Hắc Long. Chẳng hiểu sao hắn lại đen mặt, nhăn nhó khó chịu nữa.

“Tại sao?”

“Ngươi đúng là đồ vô lương tâm mà, ta cứu ngươi, dạy dỗ ngươi vậy mà ngươi không học được chút nhân từ của ta sao?”

Thiên Ý lắc lắc cái đầu, rồi lại thở dài mấy hồi khiến hắn càng nhức đầu, rồi cũng đồng ý cùng nàng đi kiếm cha mẹ cho đứa trẻ này.

“Này, ngươi ẵm nó đi.”

Biết sức nàng có hạn, có được khỏe mạnh, to lớn như ai kia đâu, đành giao phó trách nhiệm vậy.

Hắn cũng đành lòng tuân mệnh theo.

Đi lòng vòng quanh chợ Ma giới, khám phá cũng được nhiều điều thú vị nhưng mãi vẫn chưa thấy cha, mẹ của thằng bé này đâu cả.

“Oa, kia là sông gì mà lấp lánh vậy?”

Phía trước mặt Thiên Ý là một con sông phủ đầy sương mù, trông huyền bí và huyền diệu vô cùng.

“Đây là Vong Xuyên hà.” Hắc Long nhàn nhạt nói, ánh mắt cũng không có gì thú vị.

“Thật sao, đúng là dài vô tận mà, ta chẳng thể nhìn thấy điểm cuối nữa.” Thiên Ý đưa tay lên, nhìn xa thật xa vẫn thấy con sông này vô tận mà, không khí ở đây cũng khác ở trên trần gian nữa, nói chung trước cũng là một địa điểm tham quan khá thú vị.

“Muộn rồi, chúng ta cũng nên về thôi, còn đứa bé này chắc phải trình lên quan.” Hắc Long nhìn tiểu ma đầu nói.

Thiên Ý có phần hơi ngạc nhiên “Ở đây cũng có quan nữa sao?”

Hắc Long gật đầu, nói tiếp “Tất nhiên, ở đâu chẳng thế, ở đây phân chia ra cho dễ bề quản lí các vong hồn, còn nữa ở đây còn có Ma Vương nổi tiếng uy nghi, lẫm liệt cai quản hết thảy đám vong linh này.”

“Cái đó thì ta không quan tâm mấy, ta chỉ là một người phàm trần nhỏ bé, chết rồi lại đi đầu thai, cứ mãi mãi trong vòng luân hồi, không thể nào thoát ra được.”

“Ngươi yên tâm, đến lúc hồn phách của ngươi xuống đây, ta nhất định sẽ giữ ngươi lại, ngươi khỏi cần phải lo lắng việc đầu thai.” Hắc Long đắc ý, sử dụng tí uy quyền của bản thân.

Nước sông Vong Xuyên trôi chầm chậm, đôi khi lại gợn lên tí sóng êm ả, mặt sông thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc trông rất lạ, không giống như các con sông ở hạ giới. Có một điều kì lạ ở đây, con sông này lại chẳng có cá hay bất kì loại thực vật, sinh vật sống nào cả, nhìn sâu xuống chỉ thấy một màu đục ngầu chẳng rõ ràng.

Hắc Long thấy nàng cũng có chút hứng thú về Vong Xuyên hà này bèn vui vẻ kể cho nàng nghe một câu chuyện có liên quan đến nó.

Nhớ năm xưa có hai vị thần tiên yêu nhau rất sâu đậm nhưng luật trời hà khắc cấm họ gặp nhau, vì quá nhung nhớ họ phá vỡ luật lệ để gặp nhau, vị tiên trẻ kia là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, còn nàng tiên kia là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa, cả hai vừa gặp đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, nguyện hẹn ước bên nhau đời đời kiếp kiếp, ấy thế vì đã phạm phải luật trời nên họ bị đày xuống trần gian, làm hoa và lá của một loài cây, hoa nở đỏ rực đẹp kiêu sa, lá xanh ngọc mướt bình dị, chỉ có điều có hoa mà không có lá, có lá mà không có hoa, tựa như chuyện tình yêu của họ, có người này sẽ không có người kia, có người kia thì sẽ không có người này, bởi vậy loài hoa này luôn luôn mang một nỗi bi thương cùng cực.

Hắc Long nói đoạn dừng lại làm Thiên Ý tụt mất cảm xúc, nàng hối hắn kể tiếp.

Có một ngày Đức Phật đi qua vô tình nhìn thấy loài hoa này đã thấu hiểu được huyền cơ của nó, ngài liền nói “Bỉ ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau.”

“Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.”

Vì xót thương nên ngài quyết định mang loài hoa này về miền Cực Lạc, nhưng vì Cực Lạc là nơi thanh tịnh, thuần khiết nên những gì mà tình si, đau khổ, nhớ nhung...đều không được phép tiến vào nơi thánh địa thiêng liêng ấy nên những thứ xúc cảm ấy đều hóa thành một màu đỏ rực rơi xuống Vong Xuyên hà, khi về đến cõi Phật thì loài hoa đó mang một màu trắng tinh khiết, đẹp đẽ, Đức Phật gọi nó là Mạn Đà La Hoa, là loài hoa của cõi Phật.

Tuy nhiên, Bồ Tát Địa Tạng biết rằng nghiệp duyên của loài hoa này vẫn còn vương vấn dưới sông Vong Xuyên, ngài bèn đến bên bờ sông ném xuống một hạt giống, chẳng mấy chốc một đóa hoa đỏ rực hiện lên trên mặt nước, Bồ Tát đón lấy hoa và nói: “ Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì ngươi hãy ở lại đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn, đi về phía luân hồi.”

Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, thì ở đây sẽ có Mạn Châu Sa hoa.

Thiên Ý gật gật đầu, ánh mắt ngấn đầy lệ ấm, từng hàng, từng hàng lệ cứ nhỏ giọt chảy xuống.

Hắc Long nhích chân mày nhìn, cười hỏi “Ta kể chuyện khiến ngươi cảm động thế sao?”

Thiên Ý nức nở nói “Ta chỉ thấy cặp đôi tiên kia rất đáng thương, yêu nhau mà cũng không được, thà ta làm một người phàm trần, sống một cuộc sống phàm trần, sinh tử có nhau, câu chuyện kia quả đáng buồn mà.”

Hắc Long xoa xoa đầu nàng rồi mỉm cười, vỗ vỗ cái vai “Có muốn nương tựa vai ta không?”

Nàng chẳng nói chẳng rằng tựa vai hắn khóc một trận đã đời, đúng là tình ái chỉ là hão huyền, tại sao đến được với nhau lại khó đến như vậy, mặc dù nàng chỉ là một thiếu nữ 19 tuổi vẫn chưa đủ hiểu thế nào là tình ái thế gian, nhưng khi vừa nghe câu chuyện thương tâm ấy, trong lòng nàng lại dấy lên cảm xúc đau xót khó gột tả.

“Ngươi như vậy thật khác lúc ngươi kêu ta là tiểu Đào Đào hay rồng đen.”

“Ngươi còn chọc ta?” Thiên Ý còn òa lên khóc dữ dội hơn, khiến hắn không khỏi xuýt xoa xin lỗi.

Cảnh Ma giới chẳng rõ ngày, rõ đêm, chỉ là một màn sương mù dày âm u, khiến lòng người cảm thấy phần gì đó khác lạ, hôm nay được tham quan Ma giới, lại hiểu được thêm một câu chuyện hay.

...

Hắc Long vừa giải quyết xong vụ tiểu ma đầu, quay sang Thiên Ý chuẩn bị trở về phàm trần thì gặp ngay người quen.

“Hắc Long ca ca, sao huynh lại ở đây vậy?” Một nữ tử vô cùng xinh đẹp tiến tới, nhìn trang phục và cách nói chuyện thì có thể đoán ngay ra là một tiểu thư vô cùng quyền quý.

Hắc Long nheo mày, gương mặt chẳng có chút động thái gì, dù gì người ta cũng là nữ tử yếu đuối.

Thiên Ý cảm thấy tò mò bèn thầm thì hỏi hắn “Cô ấy là ai vậy?”

Hắc Long nhìn vị cô nương trước mặt rồi giới thiệu cho nàng biết “Cô ấy là Mạc Huyền, công chúa Ma giới, con gái của Sa Thành, bằng hữu kết nghĩa của Ma Vương.”

Thiên Ý ồ lên một cái, nhìn ngắm vị nữ tử trước mặt, đúng là được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên cô lại được thấy công chúa ở Ma giới, chắc nàng ta đạo hạnh cao lắm.

“Hắc Long ca ca, cô ta là ai vậy? Hình như là người phàm trần!” Ánh mắt cô công chúa long lanh như muốn khóc, nhưng Thiên Ý lại thấy ẩn sâu trong ánh mắt đáng thương ấy lại là sự oán giận, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, phải chăng là nàng ta thích hắn.

Thật sự bọn họ bây giờ kiểu như đang bị bắt ghen vậy.

“Tại hạ là Thiên Ý, chỉ là một kẻ phàm tục, không đáng để công chúa bận tâm.” Thiên Ý chấp hai tay, vui vẻ nói.

Có vẻ như câu nói vừa rồi khiến Mạc Huyền dịu êm được phần nào, nhưng ai biết được nàng ta đang nghĩ gì trong đầu.

“Dạo này cha ta vẫn ổn chứ?” Hắc Long cuối cùng cũng chịu nói chuyện với Mạc Huyền, khiến nàng ta rất vui, chứng tỏ hắn đang nắm giữ vị trí rất quan trọng trong lòng nàng ta.

“Tất cả vẫn ổn, chỉ là từ ngày huynh mất tích thì nơi này trở nên hỗn loạn, giờ thì may rồi, huynh đã về rồi.”

Thiên Ý càng nhìn càng thấu được đôi mắt si tình của Mạc Huyền đối với Hắc Long, hình như có vẻ hắn không mảy may quan tâm vấn đề này lắm.

Có vẻ như nàng lại gây ra chuyện tày trời rồi, nàng giữ Hắc Long lại chỉ muốn có kẻ bầu bạn, không ngờ lại khiến nơi đây trở nên hỗn loạn, chỉ có điều tên Hắc Long này rốt cuộc là ai mà lại khiến Mạc Huyền công chúa thâm tình, ma giới lại hỗn loạn đến như vậy.

Nhất định khi về trần gian, nàng sẽ hỏi hắn cho bằng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.