Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 30: Chương 30: Xử Trí​




Nhưng Đường Chân kinh nghiệm phong phú cỡ nào, vừa nghe tin tức này liền biết có vấn đề, cho nên vội vàng chạy về, sợ Tô Trầm quyết định vụ làm ăn.

Nay vừa nghe Tô Trầm đem người nhốt ở nhà sau, càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng, trực tiếp hỏi có phải Lâu Dịch xuất hiện vấn đề hay không.

Tô Trầm gật gật đầu: “Con hắn mê cờ bạc, thiếu người ta tám trăm lượng vàng ròng, hôm nay bị bắt, người ta nói trong ba ngày không giao tiền, thì chặt chân tay gã. Thủ pháp rất cũ, nhưng rất hữu dụng.”

“Ôi chao! Lâu Dịch hồ đồ!” Đường Chân đấm ngực dậm chân, tiếc hận không thôi cho Lâu Dịch.

Sầu não một lát, Đường Chân hỏi Tô Trầm: “Tên bán hàng kia, hỏi ra tin tức gì hay không?”

Tô Trầm lắc đầu: “Lần này đối phương tỉnh táo, tìm người trung gian ai cũng không biết phụ trách liên hệ, cho nên Triệu Tứ kia cũng không biết chủ nhờ thật sự là ai. Nhưng không sao, dù sao ngươi ta biết việc này ai làm là được.”

“Cho dù biết có ích gì, không có chứng cớ thì không thể làm gì cô ta.” Đường Chân thở dài.

“Lần trước có chứng cớ, không phải cuối cùng cũng buông tay sao.” Tô Trầm lại thản nhiên trả lời: “Cô ta chung quy là nữ nhân của phụ thân, phụ thân lại là người sĩ diện, ồn ào lên, mặt mũi hắn khó coi. Sẽ không bởi vậy đối phó nữ nhân kia, ngược lại sẽ bởi vậy hận ta... Tuy hắn bây giờ đã không ưa gì ta.”

Đường Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Nhưng, sự nhẫn nại của ta cũng có hạn độ.” Tô Trầm trả lời: “Một lần trước tha cho cô ta, là vì cô ta chỉ cầu tiền tài, còn chưa hại mạng. Một lần này cô ta ngay cả mạng của ta cũng muốn, ta không thể bỏ qua cho cô ta nữa.”

“Ngươi nói cái gì?” Đường Chân khó hiểu.

Tô Trầm đã giơ lên cái bình trong tay: “Cái bình này, chính là khu thú dược tề Nhan Vô Song bảo Triệu Tứ bán cho ta. Nó đương nhiên không phải khu thú dược tề chân chính, ngươi đoán nó là cái gì?”

“Cái gì?” Đường Chân hỏi.

“Dẫn thú dược tề.”

Sịt!

Đường Chân hít sâu một hơi.

Đem khu thú dược tề đổi thành dẫn thú dược tề, nữ nhân này là thật sự muốn khiến Tô Trầm chết mà!

Đường Chân cũng đặc biệt phẫn nộ, vỗ một phát lên bàn: “Nữ nhân hèn hạ này, đáng chết!”

“Cô ta sẽ chết, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc đó.” Tô Trầm trả lời: “Bây giờ việc cấp bách, là đem người trung gian kia tìm ra. Chờ sau khi ta trở lại, có chứng cớ, lại đồng loạt tính sổ với nữ nhân ti tiện kia. Thuận tiện cũng xem phản ứng của hắn...”

Hắn cũng chưa nói hết câu, nhưng Đường Chân đã đoán được lời Tô Trầm muốn nói mà chưa nói.

Trong lòng thở dài một tiếng, chỉ hy vọng Tô Thành An chớ tiếp tục đi lầm bước.

Trong miệng nói: “Ta hiểu rồi, chuyện này giao cho ta đi. Đường gia chúng ta tuy không có gia nghiệp to lớn như Tô gia, cũng không phải không có người. Ta nhất định sẽ đem toàn bộ chứng cứ đều tìm được.”

“Ừm.” Đối với Đường Chân làm việc, Tô Trầm vẫn yên tâm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Đường Chân nhìn trái nhìn phải, hạ giọng hỏi Tô Trầm: “Về Lâu Dịch, ngươi tính xử trí như thế nào?”

Tô Trầm trả lời: “Lâu chưởng quầy tuy phạm vào sai lầm, nhưng dù sao chuyện có nguyên nhân của nó. Hơn nữa là vì con yêu ở trong tay người ta, bất đắc dĩ. Chuyện này cứ như vậy đi.”

“Cứ như vậy buông tha hắn? Nhưng hắn dù sao cũng là bán đứng cố chủ, như thế nào cũng phải chịu chút trừng phạt chứ?” Đường Chân ngây người.

Hắn vốn thật ra là muốn cầu tình cho Lâu Dịch, không ngờ Tô Trầm so với mình nghĩ còn rộng lượng hơn, thế mà hoàn toàn không so đo chuyện Lâu Dịch bán đứng, dẫn tới kinh ngạc quá độ, lời vốn muốn nói sau khi ở trong miệng dạo qua một vòng, cả giọng điệu cũng đã thay đổi.

Tô Trầm cười cười: “Hắn tự nhiên sẽ có trách phạt, lại không cần chúng ta đến làm.”

“Cái gì?” Đường Chân không hiểu.

Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Đứa con bảo bối kia của hắn, không phải thiếu nợ còn bị nhốt, tuyên bố không cầm thì về thì muốn chặt tay chân sao? Ta lại muốn xem xem, thời hạn đến, sẽ chặt thật hay không. Nếu không xuống tay, vậy toàn bộ công phu là uổng phí. Nếu hạ thủ... Ngươi nói Lâu Dịch lại sẽ đối đãi Nhan Vô Song giựt giây con hắn nhảy vào cạm bẫy, dẫn tới mất tay chân như thế nào đây?”

Hít!

Đường Chân một lần nữa hít sâu.

Hắn không ngờ Tô Trầm tâm tư tinh tế như thế, mới mười lăm tuổi, đã cân nhắc toàn diện như thế.

Tô Trầm vốn là thiếu niên thiên tài, lại thêm tình huống ba năm qua nhấp nhô, chịu đủ nhân gian ấm lạnh, đối đãi sự vật đã sớm vượt qua tuổi giới hạn, vô cùng trưởng thành, bởi vậy sớm ở trước khi Đường Chân đến, đã đem tất cả kế hoạch sẵn, Đường Chân chỉ cần chấp hành kế hoạch của hắn là được rồi.

Về phần bây giờ, Tô Trầm cần đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên trừng phạt Thâm Hồng trước, chờ sau khi từ Thâm Hồng sơn mạch trở về, Nhan Vô Song, Kiếm Tâm, Tô Khắc Kỷ những người này hắn sẽ lần lượt giải quyết hết.

Sau khi đem mọi chuyện dặn dò Đường Chân, Tô Trầm nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền khởi hành về Tô phủ.

Chu Hoành đã sớm chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ đợi.

Lên xe, Tô Trầm nói: “Đi từ đường chính, ta muốn nghe một chút thanh âm nơi đó.”

“Vâng, thiếu gia.” Chu Hoành đánh xe đi về phía trước.

Tốc độ của xe ngựa không nhanh, Tô Trầm ngồi trong xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên là bộ dáng khi còn bé, Tô Thành An mang theo mình chơi đùa ở nơi này.

“Cha, con muốn cái quả kia... Không, con không phải bản thân muốn ăn, là thấy lão nhân kia quá đáng thương muốn cho ông ấy ăn... Vì sao không thể cho người ăn xin ăn mứt quả...”

“Con muốn cưỡi ngựa... Vậy được rồi, phụ thân làm ngựa cho con... Tương lai phải cưỡi yêu thú, làm đại tướng quân thủ hộ Nhân tộc...”

“Yên tâm đi phụ thân, con nhất định sẽ cố gắng thêm, đánh bại bọn Khánh nhi, con sẽ là vinh quang của cả đời ngài... Phụ thân, nếu con không là tốt nhất nữa, người sẽ còn yêu con không...”

Lời nói non nớt khi thơ ấu, mơ hồ quanh quẩn ở bên tai.

Theo xe ngựa, mang tới cho Tô Trầm vô hạn phiền muộn cùng hồi ức.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tô Trầm buông màn xe.

Hắn biết, thân tình đã mất đi, sợ là khó về lại nữa.

Trở lại Tô phủ.

Tô Trầm lập tức về Trần La viện, vừa tới cửa, liền nhìn thấy Kiếm Tâm đi tới: “Thiếu gia ngươi thật là, lại một mình ra ngoài, đem ta để lại trong sân này. Ai biết nói ta là hầu hạ ngài, không biết còn tưởng ta là gã sai vặt quét tước của Trần La viện này.”

Mặt Tô Trầm mang nụ cười: “Ta cũng không phải lần đầu đi Ngọc Chân các, cứ phải mang ngươi theo làm gì. Ngươi a, không là gã sai vặt quét tước của ta nữa, là nội vụ đại tổng quản của ta mới phải chứ.”

Kiếm Tâm liền cười hì hì nói: “Mượn lời tốt lành của thiếu gia. Hôm nay thiếu gia đại hiển thần uy, xem như nổi danh lập vạn, liên quan Trần La viện ta cũng run rẩy hẳn lên. Hôm nay mấy đứa bọn Tĩnh nhi thấy ta, cũng rất khách khí đó.”

“Trách không được tiểu tử ngươi nói chuyện cũng lộ ra sự vui mừng.” Tô Trầm cười nói, tự đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.