Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 4: Chương 4: Vĩnh viễn không buông bỏ (Hạ)




Tô Trầm trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn mới nói: “Phụ thân lần này đến, là mạnh mẽ cấm đoán hay là lựa lời khuyên bảo?”

“Đương nhiên là lựa lời khuyên bảo.” Tô Thành An nghiêm mặt nói: “Con là con ta, con không làm sai bất cứ chuyện gì, mặc kệ con làm ra lựa chọn như thế nào, phụ thân đều sẽ ủng hộ con.”

“Vậy được!” Tô Trầm gật đầu: “Xin giúp con chuyển lời cho chú hai, bọn họ muốn cái gì, xin mời tự mình cố gắng đi tranh thủ. Muốn con bỏ cuộc... Tuyệt không có khả năng!”

——————————————

Phành!

Bình Ngạo Tuyết Hàn Mai Thiên Thanh bị dùng sức đập xuống đất, rơi vỡ nát.

“Đồ không biết điều!” Sắc mặt Tô Khắc Kỷ âm trầm mắng to: “Ta đây là vì ai? Còn không phải là vì nhà này? Tô Trầm nó đã mù, luyện mạnh nữa lại có thể thế nào? Nó có thể là đối thủ của Khánh nhi sao? Thứ đã nhất định mất đi, còn muốn giữ khư khư trong tay, đây là ích kỷ! Là tham bỉ! Là vô tình vô nghĩa đối với gia tộc!”

Tô Khắc Kỷ lớn tiếng phát tiết lửa giận của mình.

Đồng Như Chính không nói một lời đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi Tô Khắc Kỷ phát giận. Hắn biết rõ tính cách lão gia mình, không cho hắn đem cơn tức phát xong, hắn sẽ không muốn nghe người khác nói chuyện.

Mắng thêm một lúc, Tô Khắc Kỷ lúc này mới dừng lại: “Đồng sư gia, chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Tuy trong lòng sớm có đáp án, Đồng Như Chính vẫn làm ra tư thái tự hỏi, sau đó mới chậm rãi nói: “Thật ra chuyện này, nói trắng ra vẫn là chế độ bình xét của Tô gia có vấn đề.”

Tô Khắc Kỷ gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có thể đấu văn không thể đấu võ, thật ra cũng không thể thật sự thể hiện ra năng lực của một người. Chiến đấu cũng cần kinh nghiệm, tỉnh táo, phản ứng các loại nhân tố. Trên chiến trường dị tộc, yêu thú cũng tốt, Bạo tộc cũng thế, sẽ không đứng ở nơi đó khoa tay múa chân so lực lượng phân thắng bại với ngươi. Phải đao thật thương thật chém giết!”

Đồng sư gia tiếp tục chậm rãi nói: “Đã như vậy, vì sao không thể đem chế độ bình xét sửa lại?”

“Ài, không được, không được.” Tô Khắc Kỷ phất tay: “Đấu văn là lão gia tử đặt ra, vì sợ võ đấu dễ gặp chuyện, dẫn tới anh em bất hòa. Lão gia tử băn khoăn cũng không phải không có đạo lý, từng có bao nhiêu thế gia đại tộc, chính là phá hủy ở trên tranh đấu nội bộ.”

“Không dùng vũ khí, lại có chuyên gia trông coi, thật ra tỷ lệ gặp chuyện vẫn là rất nhỏ. Lại nói, trước kia dùng văn đấu, là vì cảm thấy phương thức này có thể chọn lựa ra con em ưu tú. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù... Tình huống Tô Trầm này, vẫn có rất người nhìn thấy.” Đồng sư gia ý vị sâu xa nói.

Tô Khắc Kỷ giật mình.

Đồng sư gia nói không sai, gia tộc sở dĩ đồng ý đấu văn, vẫn là vì phương thức này ở ban đầu đã đủ giải quyết vấn đề.

Nhưng bây giờ, tệ đoan của văn đấu xuất hiện, một người không thích hợp tham chiến nữa tiếp tục Đoán Thể, trở thành đứng đầu thế hệ thứ ba, đang nói lên chế độ có vấn đề.

Chế độ có vấn đề, vậy nên sửa!

Nghĩ đến đây, Tô Khắc Kỷ nói: “Đúng, ta muốn hướng phụ thân đề nghị, bỏ chế độ văn đấu này. Nhưng muốn thay đổi chế độ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu.”

Nói đến nửa câu phía sau, Tô Khắc Kỷ có chút nhụt chí.

Mặc kệ là quốc gia, dân tộc hay là gia tộc, thay đổi chế độ đều có thể xưng là việc lớn hàng đầu.

Quy củ định ra, thì không thể tùy tiện sửa. Thay đổi xoành xoạch sẽ chỉ làm người ta không biết theo ai, cũng khiến cho chế độ thiếu tính nghiêm túc.

Hơn nữa mỗi một lần thay đổi chế độ, đều nhất định sẽ làm một số người chịu tổn hại ích lợi, mà những người này cũng tất nhiên phản kháng.

Lần này chính là như thế.

Tô Thành An là con trưởng của Tô gia, ở Tô gia địa vị hết sức quan trọng. Có hắn, sẽ không dễ dàng thông qua việc thay đổi chế độ.

Ngoài ra còn có lão Tam Tô Phi Hổ, hắn trước nay rất yêu thích đối với Tô Trầm, hơn nữa một con trai và một con gái của hắn tuổi đều nhỏ, thay đổi phương thức bình xét không có gì ảnh hưởng đối với hắn. Cho nên Tô Khắc Kỷ muốn thay đổi chế độ, hắn khẳng định cũng sẽ không đồng ý.

Ngược lại là vài vị chú bác trưởng lão trong gia tộc, có thể tranh thủ một phen. Nhưng dù vậy, hy vọng cũng không lớn.

Đồng sư gia đã thản nhiên nói: “Cho nên vẫn phải nghĩ chút biện pháp khác. Lão phu đến là có chủ ý, có lẽ có thể khiến Tô Thành An thái độ thay đổi. Chỉ là thấy hiệu quả sợ là phải chậm một chút, quá nửa cần tới năm sau mới có thể phát huy tác dụng.”

“Cách gì? Nếu hữu dùng, vậy để tiểu tử kia đắc ý thêm một năm cũng không sao.” Tô Khắc Kỷ nói.

“Bảo Tô Thành An sinh một đứa con trai nữa.”

Tiếng nhạc vui vẻ vang lên ở ngoài tường sân Tô phủ.

Nhịp trống như mưa, đánh vào trong lòng, trái tim người nghe khẽ run.

“Kiếm Tâm, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Tô Trầm hỏi.

Kiếm Tâm chạy ra hỏi thăm, một lát sau trở về: “Là lão gia nạp tứ di thái.”

Nghĩ chút lại bổ sung một câu: “Không đến một năm thời gian, đã nạp ba phòng di thái thái (vợ bé).”

Phải không?

Đáy lòng Tô Trầm nổi lên một tia cười khổ.

Đây là ngày đại hỉ của phụ thân, tâm tình Tô Trầm lại thật sự là không vui nổi.

Trầm mặc một lát, Tô Trầm hỏi: “Một lần này, lại là cô nương nhà ai?”

“Nhan Vô Song cô nương của Xuân Nguyệt lâu, nghe nói vẻ ngoài quốc sắc thiên hương lại lắm tài nghệ. Lâm Bắc thành cũng không biết bao nhiêu thanh niên tuấn ngạn thích nàng, lại chỉ nhìn trúng đại lão gia. Nghe nói lần này còn là phụng tử (mang thai) vào phủ. Xem ra tứ thiếu gia rất nhanh sẽ thêm hai em trai hoặc em gái.”

Tô Thành An ở trong vòng một năm cưới ba phòng di thái thái (vợ bé), trong đó dì hai ở không lâu trước đó vừa sinh một đứa bé, là con gái, rất được Tô Thành An yêu thích. Vị dì Ba kia rất có thai, hai tháng nữa sẽ sinh, về phần vị này trước mắt càng tốt, trực tiếp to bụng cưới về.

Từ sau khi con trai mù, trình độ cày cấy bên ngoài của Tô gia đại lão gia rõ ràng tăng lên, chỉ một năm đã đầy chiến quả, trong đó tất nhiên có Tô Khắc Kỷ trợ giúp, bản thân Tô Thành An cũng chưa chắc không có ý mượn cơ hội bù lại.

Tuy không rõ kế hoạch của Tô Khắc Kỷ, nhưng Tô Trầm vẫn cảm giác được nguy cơ giấu ở dưới bề mặt bình tĩnh kia —— ở sau khi có con trai mới, Tô Thành An còn có thể ủng hộ mình giống như ban đầu sao?

Tô Trầm không biết.

Hắn chung quy còn trẻ tuổi, còn chỉ mười bốn tuổi, có thể nhìn thấy một vài thứ, vẫn chưa thể nhìn được xa hơn dài hơn.

Nhưng rất nhanh, đáp án đã tự mình đi ra.

Hai tháng sau, dì Ba sinh.

Là tiểu tử to béo.

Tô Thành An đặt tên nó là Tô Minh.

Xem như đối với Tô Trầm hiện trạng một chút chờ đợi đi.

Hôm Tô Minh được trăm ngày, Tô phủ tiếng pháo vang trời, trống chuông cùng vang, một cảnh tượng rất náo nhiệt.

Buổi tối hôm đó, Tô Khắc Kỷ mang theo trọng lễ tới gặp anh trai của mình.

Bọn họ hàn huyên rất lâu.

Sáng sớm tỉnh lại, Tô Trầm rửa mặt xong ngồi một lúc ở trong sân, lắng nghe tiếng gió thổi qua lá cây, nghe tiếng chim chóc đáp ở trên cây ca xướng, nghe tiếng cát cọ qua mặt đất, nghe tiếng kiến khuân vác thức ăn ——thính giác ưu tú chẳng những có thể nghe được tiếng động người khác không nghe được, càng có thể đem nó phân biệt rõ ràng.

“Phụ thân?” Tô Trầm lắc lắc đầu, quay về phía sau.

“Bây giờ là sáng sớm, không phải lúc chú ba của con tu tập Nhật Diệu Kiếm, con vì sao còn có thể xác nhận là ta?” Tô Thành An từ sau lưng Tô Trầm đi ra.

“Gần nhau chung quy chỉ là gần.” Tô Trầm mỉm cười: “Con bây giờ đã có thể phân biệt rồi.”

Tô Thành An không biết nói gì nhìn con trai mình.

Tô Trầm quả thực rất xuất sắc, mặc dù ở sau khi trải qua đả kích như vậy cũng chưa từ bỏ cố gắng. Có được một đứa con trai như vậy, Tô Thành An vốn nên cảm thấy vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến mục đích mình lần này đến, lòng Tô Thành An lại hơi trầm xuống.

Một khắc đó, vui vẻ không là vui vẻ nữa, mà là buồn bực.

Nếu, con không ưu tú như vậy thì tốt bao nhiêu?

Tô Trầm đã nói: “Phụ thân đã lâu chưa tới thăm con, hôm nay tới đây, hẳn là có chuyện gì nhỉ?”

Tô Thành An ngồi xuống ở trên ghế đá trong sân: “Ngày hôm qua chú hai của con lại tới tìm ta.”

Lòng Tô Trầm hơi trầm xuống.

Tô Khắc Kỷ đi gặp anh trai của mình, điều này không có gì kỳ quái. Nhưng phải nhọc phụ thân tự mình tìm đến mình, vậy quá nửa lại là chuyện lần trước.

Chuyện quan trọng nhất, nếu phụ thân từ chối Tô Khắc Kỷ, như vậy quá nửa sẽ không tìm đến mình bây giờ, dùng thái độ trịnh trọng nói lời này. Tình huống bây giờ, càng giống điềm báo nào đó không tốt hơn...

Tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, trên mặt lại bất động thanh sắc.

Trải qua hai năm bị mù, đã khiến tâm cảnh hắn trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, bắt đầu học được đem chuyện đặt dưới đáy lòng.

Tô Trầm nói: “Không biết chú hai tìm phụ thân vì chuyện gì?”

Tô Thành An trả lời: “Hắn vẫn muốn khuyên con bỏ qua bình xét cuối năm của gia tộc.”

“Phụ thân chưa đáp ứng thúc ấy chứ?”

Tô Thành An dừng một chút, lúc này mới nói: “Hắn hướng ta hứa hẹn, nếu ta đồng ý thay đổi chế độ, hắn sẽ đem Tam Thai tuyền rửa tội của Tô Lân tặng cho ta.”

Tam Thai tuyền là một chỗ suối nguyên khí của Lâm An thành, bên trong chứa nguyên năng, dùng nó tắm rửa có thể tăng lên năng lực cảm nhận của người ta đối với nguyên khí, nhưng chỉ có hiệu quả đối với trẻ con dưới ba tuổi.

Tam Thai tuyền nắm giữ ở trong tay Lâm An thành chủ Nhạc Vi Hùng, bởi vì sản lượng có hạn, do đó chỉ có ba danh ngạch với bên ngoài, hàng năm đều sẽ dẫn tới lượng lớn gia tộc tranh đoạt. Tô Thành An bởi vì là con trưởng tộc trưởng, cho nên năm đó từng tranh thủ được cho Tô Trầm một lần Tam Thai rửa tội, Tô Trầm tu hành có thể nhanh như vậy, trừ bản thân cố gắng cũng không thiếu quan hệ với gia tộc chiếu cố đối với hắn.

Nhưng bởi vì danh ngạch có hạn, Tô Thành An ở sau khi Tô Trầm đạt được rửa tội, đã rất khó tranh được danh ngạch cho con trai thứ hai của mình. Dù sao Tô gia gia nghiệp lớn, con em thế hệ thứ ba cũng có không ít, chỗ tốt nếu rơi hết ở trên một chi này của Tô Thành An, người khác khẳng định cũng không đồng ý.

Tô Khắc Kỷ năm trước mới được một đứa con trai, tên Tô Lân, luận thứ tự, một lần này tranh thủ được danh ngạch Tam Thai tuyền, cũng nên đến lượt hắn. Trên thực tế rất nhiều người cho rằng, Tô Khắc Kỷ sở dĩ cố tình chọn ở khi đó sinh con, là vì hắn đoán chắc một lần này Tô gia có năng lực lấy được một danh ngạch.

Tô Lân mặc dù có cái tên rất hay, thể chất trời sinh lại không được tốt lắm, nhất định là không có tiền đồ quá lớn, nhưng cái này không trở ngại Tô Khắc Kỷ đem danh ngạch tranh thủ trước, sau đó lại dùng nó để làm giao dịch.

Tô Trầm đã mù, Tô Thành An tan vỡ hy vọng, tự nhiên sẽ hy vọng có thể có một đứa con tốt mới.

“Cho nên, phụ thân muốn tranh thủ được cho Minh đệ danh ngạch này?”

Tô Thành An trả lời: “Không phải Tô Minh.”

Tô Trầm ngẩn ngơ.

Tô Thành An nói: “Tố Phong đường Viên y sư trước đó vài ngày tới kiểm tra thân thể cho tứ di nương của con, là bé trai.”

Cảm tình luôn có thân sơ xa gần.

Tô Thành An rất thích tứ di thái mới tới, yêu ai yêu cả đường đi, liên quan ngay cả Tam Thai rửa tội thật không dễ gì tranh thủ được, cũng cho đứa con trai chưa chào đời kia của hắn.

Đây là quyết định của Tô Thành An, cho dù Tô Trầm không đồng ý cũng vô dụng.

Tô Trầm nghe Tô Thành An nói, không nói một lời.

Tuổi hắn còn nhỏ, lúc này cách sinh nhật mười bốn tuổi của hắn còn có ba tháng.

Nhưng tâm lý hắn lại đã dần dần trưởng thành, quan trọng nhất là đây không phải lần đầu tiên hắn gặp được chuyện như vậy. Năm trước lúc này, Tô Trầm đã từng gặp được một lần, điều này làm cho hắn có đủ chuẩn bị tâm lý.

Ở trong một mảng thế giới bóng tối này, nếu muốn giữ được một điểm sáng kia trong lòng nọ, có khi không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí cần một số thủ đoạn đặc thù.

Tô Trầm trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn nói: “Có chuyện, thật ra trước nay chưa nói cho phụ thân.”

“Chuyện gì?”

“Mắt của con đang khôi phục.”

“Con nói cái gì?” Tô Thành An thoáng cái đứng bật dậy, giữ chặt con trai mình.

Nếu Tô Trầm có thể khôi phục, đây là tin tức không còn gì tốt hơn.

Tuy Tô Thành An cũng thích Tô Minh, thích tiểu tử chưa chào đời kia, nhưng hắn biết rõ Tô Trầm mới là một người thiên phú tốt nhất của Tô gia. Cùng với tốn nhiều sức bồi dưỡng một đứa nhỏ tương lai không biết như thế nào, xa không bằng bồi dưỡng một đứa nhỏ bây giờ đã có biểu hiện xuất sắc.

Ở trên một điểm này cái nhìn của toàn bộ mọi người đều giống nhau, nếu không Tô Khắc Kỷ vì sao tình nguyện bỏ qua Tam Thai rửa tội cũng muốn bồi dưỡng Tô Khánh? Bởi vì hắn biết rõ cho dù Tô Lân không có vấn đề cơ thể trời sinh yếu ớt, sau khi được Tam Thai rửa tội trưởng thành cũng chưa chắc đã so được với Tô Khánh bây giờ, một người trưởng thành luôn kèm theo quá nhiều khả năng, mà không phải tuần hoàn kế hoạch —— Tô Trầm chính là ví dụ có sẵn nhất.

Tránh né phiêu lưu là lý niệm mỗi người đều hiểu, mà biện pháp tốt nhất phiêu lưu khống chế là dệt hoa trên gấm mà không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cho nên nếu Tô Trầm thật sự có thể khôi phục thị lực, Tô Thành An không có bất cứ lý do nào bỏ qua hắn.

“Con nói là thật? Sao không nói sớm?” Tô Thành An lại hỏi?

Tô Trầm trả lời: “Chỉ là có thể có một chút cảm giác mơ hồ. Vốn định chờ ổn chút nữa, cho phụ thân một niềm vui bất ngờ.”

“Có thể khôi phục chính là chuyện tốt!” Tô Thành An mừng rỡ nói.

Hai năm trước Tô Trầm ngay cả một chút cảm giác ánh sáng cũng không có, trong thế giới của hắn chỉ có bóng tối vô tận.

Có lẽ Tô Trầm nói không sai, hắn thật sự có thể khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.