Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 3: Chương 3: Vĩnh viễn không buông bỏ (Trung)




Mang theo con trai rời khỏi diễn võ trường, Tô Thành An đi tới trong một chỗ đình trú mát ngồi xuống.

Tô Thành An cũng chưa nói chuyện, mà là hỏi trước một chút tâm đắc thể hội rèn luyện của con trai, Tô Trầm cũng một năm một mười trả lời.

“Trong ba năm nhất định vào Dẫn Khí cảnh sao? Không tệ, không tệ.” Tô Thành An liên tục gật đầu.

Dẫn Khí cảnh là cảnh giới đầu tiên của nguyên sĩ thất cảnh, chỉ có tiến vào Dẫn Khí cảnh, mới tính là trở thành một nguyên sĩ đích thực. Về phần Đoán Thể chỉ là cảnh giới của võ giả, không vào bảy cảnh giới.

Nhưng Tô Thành An ngoài miệng khích lệ, trên mặt lại không có nửa điểm vui mừng.

Hắn nhìn con trai, trong ánh mắt u buồn mang theo bi thương.

Một hồi lâu sau, hắn mới nói: “Trầm nhi, con tốt lắm, tốt đến mức khiến ta cũng cảm thấy kinh ngạc. Vận mệnh tuy đã đả kích con, nhưng con lại chưa sa sút tinh thần, ngược lại tiếp tục cố gắng. Là ta kẻ làm cha này quá vô dụng, đã chưa phái người bảo vệ tốt con, cũng chưa tìm được thần y có thể chữa cho con, thậm chí ngay cả hung thủ kia đến bây giờ cũng chưa thu hoạch được gì.”

Tô Trầm cười cười: “Phụ thân đừng nói như vậy, một năm qua, cha mẹ hao hết tâm tư vì con, con tuy không nhìn thấy, trong lòng lại tự biết.”

Nghe được lời này, Tô Thành An thổn thức một tiếng: “Con có thể lý giải là tốt rồi. Đêm qua, Nhị thúc con đã tìm đến ta... Là vì chuyện bình xét cuối năm.”

Tay Tô Trầm bưng trà cứng ngắc ở không trung.

Hắn nói: “Thúc ấy muốn con rời khỏi bình xét cuối năm?”

Nguyên Hoang đại lục là một thế giới hỗn loạn, yêu thú chiếm cứ trên sáu phần mười lĩnh vực, không đến bốn phần mười còn lại thì do mấy chục chủng tộc trí tuệ chia cắt, Nhân tộc chiếm cứ là một trong số đó. Nếu muốn chiếm lấy một chỗ ở trong thế giới kẻ địch mạnh quây quanh này, nhất định phải dựa vào vũ lực mạnh mẽ. Chính bởi vậy, đây cũng là một thế giới thượng võ, vũ lực mạnh yếu trực tiếp quyết định địa vị cao thấp của nhân loại.

Vì khích lệ con cháu đời sau tiến tới, rất nhiều gia tộc lớn đều có loại gia quy bình xét cuối năm, khảo nghiệm con cháu đời sau, xem ai tu luyện tốt nhất.

Loại cách làm này phát triển đến về sau, càng hình thành truyền thống, mặc kệ là gia tộc truyền thống hay là gia tộc mới phát, chỉ cần điều kiện đủ, cơ bản đều sẽ có bình xét tương tự, nhiều nhất chỉ là phương thức chấp hành có điều khác nhau.

Bởi vì bình xét chỉ là xuất phát từ mục đích khảo nghiệm thực lực con cháu, giống học sinh dự thi, bởi vậy rất nhiều gia tộc cũng không chủ trương phương thức lôi đài đấu võ, bởi vì như vậy rất dễ dàng tạo thành thương tổn, do đó dẫn tới nội bộ bất hòa ——cạnh tranh nội bộ là chuyện tốt, nội bộ bất hòa chính là tai họa.

Cho nên phương thức bình xét của đại đa số gia tộc là đấu văn mà không phải đấu võ, cũng chính là khảo nghiệm cấp bậc, kiểm tra lực lượng các loại thủ đoạn để phán đoán thực lực.

Tô gia, chọn dùng chính là phương thức này.

Cuối mỗi năm, con cháu đời thứ ba Tô gia đều sẽ tiến hành một trận đấu văn, khảo hạch thực lực con cháu.

Khảo hạch trước đây, vẫn luôn là Tô Trầm thắng.

Tô Trầm sau khi bị tập kích mù, rất nhiều người cho rằng Tô Trầm đã nhất định cam chịu.

Nhưng ai cũng không ngờ, Tô Trầm chỉ là tinh thần sa sút mấy tháng rồi lại quật khởi một lần nữa, hơn nữa tiến cảnh vẫn như cũ nhanh hơn người khác.

Hắn vẫn như cũ là kẻ xuất sắc nhất trong con cháu thế hệ thứ ba.

Nói cách khác, năm nay bình xét không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn vẫn là Tô Trầm thắng.

Điều này làm rất nhiều người cảm thấy không thoải mái.

Đối với con cháu thế hệ thứ ba mà nói, thua một người mù có thể là chỉ vấn đề trên mặt mũi.

Đối với trưởng bối thế hệ thứ hai mà nói, lại có suy tính càng thêm thực tế—— quán quân hàng năm, đều có thể được Tô gia phân phối nhiều tài nguyên hơn.

Khiến kẻ mạnh càng mạnh, đây là cách làm thường xuyên của rất nhiều gia tộc!

Ở thế giới này mốc cao nhất của vũ lực cá nhân có thể tăng lên vô hạn, một cường giả thật sự thường thường hữu dụng hơn nhiều so với một đám kẻ yếu.

Sắc mặt Tô Thành An nặng nề gật đầu: “Trầm nhi, vốn con là đứa nhỏ xuất sắc nhất Tô gia ta. Không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai Tô gia chính là do con lãnh đạo, trên một điểm này, vô luận ông nội con, chú hai, hay là chú ba, dì bốn của con, hay là chú bác trưởng lão khác đều có cái nhìn tương tự.”

“Nhưng con lại xảy ra chuyện.” Tô Trầm nói: “Con không thấy gì nữa, cho dù tu luyện mạnh nữa cũng không nhất định có thể thắng được một đối thủ Đoán Thể tầng ba, càng không có tư cách lãnh đạo gia tộc.”

Giọng điệu bình tĩnh không giống đứa nhỏ mười ba tuổi.

Tô Thành An tiếp tục thở dài: “Đúng.”

“Cho nên chú hai cảm thấy tài nguyên cho con là lãng phí?”

“... Ừm.”

Tô Trầm quá thông minh, thông minh đến mức hắn không cần đem lời nói trắng ra, nó đã có thể hiểu hết.

Điều này làm Tô Thành An cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy bất an.

“Nhưng các anh em khác còn không thắng được con?” Tô Trầm hỏi tiếp, khóe miệng đã lộ ra một tia mỉm cười.

Đây là chỗ mấu chốt của vấn đề.

Sự ưu tú của Tô Trầm có lẽ khiến rất nhiều người bội phục, khen ngợi, nhưng vừa đến trên ích lợi mấu chốt, cách nghĩ tự nhiên liền có sự khác nhau.

Tô Trầm đã mù!

Một người mù, thật sự không cần thiết dùng những tài nguyên kia nữa.

Tô Thành An nhìn con trai: “Khắc Kỷ ngày hôm qua tới tìm ta, bàn bạc rất lâu. Hắn nói hắn không phải vì đứa nhỏ của mình, chỉ là căn cơ Tô gia chung quy còn nông cạn, cần phải có con cháu xuất sắc hơn gánh vác Tô gia. Hắn hy vọng Tô gia có thể xuất hiện một đệ tử tiến vào Tiềm Long viện, cái này cần Tô gia ta tập trung tài nguyên để bồi dưỡng. Vốn hắn xem trọng con, nhưng bây giờ con đã mù...”

Tô Thành An cũng chưa nói gì nữa, chỉ nhìn Tô Trầm.

Nếu Tô Khắc Kỷ chỉ vì Tô Khánh, Tô Thành An tuyệt đối sẽ không đồng ý thỉnh cầu của nhị đệ của hắn.

Nhưng Tô Khắc Kỷ luôn mồm vì Tô gia, lý do hắn đưa ra lại chính đáng như vậy, khiến Tô Thành An cũng không có lời nào mà chống đỡ.

Nói thực, ngay cả bản thân Tô Thành An cũng cảm thấy, tương lai Tô Trầm đã không có khả năng gì nữa, vậy không bằng dừng bước ở đây, từ nay về sau làm thiếu gia Tô gia, bình bình đạm đạm vượt qua cả đời, cũng không có gì không tốt.

Nhưng Tô Trầm không muốn.

Hắn cho rằng mình có thể khôi phục, bởi vì lão ăn mày kia từng nói, chỉ là đổi cho hắn ánh mắt.

Mới đầu Tô Thành An cũng tin.

Nhưng hai năm rồi, mắt Tô Trầm chưa có một chút khởi sắc.

Tô Thành An không thể không cho rằng cái này có thể chỉ là Tô Trầm lúc hôn mê sinh ra ảo giác sai lầm, hoặc đây chỉ là lão ăn mày kia đang nói hươu nói vượn.

Đã hơn một năm, Tô Trầm không chưa bỏ cuộc, Tô Thành An lại đã dần dần hết hy vọng.

Cho nên hôm nay hắn tìm đến Tô Trầm, khuyên Tô Trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.