Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 26: Chương 26: Tự Làm Tự Chịu​




Bởi vậy ở trên chuyện này, Mạc Đại Nghiêm muốn làm khó Tô Trầm, Tô Trầm thật sự không có cách nào làm gì gã.

Tô Trầm cũng không tức giận, nói: “Không sao, ngươi đem xe cho ta là được, không cần xa phu.”

“Cái gì?” Mạc Đại Nghiêm ngây người.

Tô Trầm đã quay đầu nói: “Minh Thư, ngươi đi đem Chu Hoành tìm đến, bảo hắn đánh xe cho ta.”

Chu Hoành chính là tên xa phu năm đó đánh xe khi Tô Trầm bị làm mù hai mắt.

Minh Thư cũng ngây người: “Nhưng tứ thiếu gia, hắn năm đó bảo hộ ngươi bất lực, đã bị lão gia cánh chức rồi.”

“Việc năm đó, không phải lỗi của hắn. Lại nói ta dùng người nào, ta định đoạt. Còn không đi đem hắn gọi đến!”

Minh Thư như ở trong mộng mới tỉnh, tung chân chạy: “Ta lập tức đi gọi hắn.”

Sắc mặt Mạc Đại Nghiêm cũng thay đổi: “Chu Hoành bảo vệ chủ vô năng, không thích hợp gánh vác chức ngự thủ nữa. Tứ thiếu gia bắt đầu dùng phế nhân, cũng không hợp quy củ nhỉ?”

“Ngươi cũng đã nói, hắn không phải xa phu của Tô gia ta. Nếu như vậy, vậy không liên quan ngươi sự. Như thế nào? Ta dùng người nào, ngươi muốn quản sao?” Tô Trầm hỏi lại.

Sắc mặt Mạc Đại Nghiêm lúc xanh lúc trắng.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên cười nói: “Tứ ca nói đúng lắm, tứ ca muốn dùng người nào, Mạc Đại Nghiêm ngươi cũng quản được sao?”

Theo thanh âm này, một người từ phía sau đi vòng ra.

Cho dù không nhìn mặt, Tô Trầm cũng biết người tới là ai.

Tô Việt.

Hắn là cháu nội của Tô gia nhị trưởng lão Tô Trường Thanh, nhỏ hơn Tô Trầm một tuổi, ở trong thế hệ thứ ba của Tô gia đứng hàng thứ chín, cho nên phần lớn gọi hắn Tiểu Cửu.

Tô gia nhị trưởng lão chính là người ra sức ủng hộ Tô Khắc Kỷ, bởi vậy Tô Việt cũng có thể nói là một trong những người đối đầu nhất với hắn.

Nhìn thấy Tô Việt ở đây, Tô Trầm liền biết vì sao đang yên đang lành, Mạc Đại Nghiêm sẽ đột nhiên không phái xe cho hắn.

Hẳn chính là Tô Việt giở trò quỷ.

Thời khắc này Tô Việt lên tiếng, Mạc Đại Nghiêm cũng không kiên trì nữa, bảo người ta đem xe ngựa của Tô Trầm dắt ra.

Ngay tại lúc xe ngựa được dắt ra, Tô Trầm nhìn thấy Tô Việt lấy ra mấy cây kim thép, cứ như vậy công khai bỏ vào trong xe ngựa, sau đó thuận tay vạch một cái, đã ở càng xe trục xe mấy chỗ yếu hại vạch ra mấy vết nứt kín đáo.

Nếu Tô Trầm cứ như vậy ngồi xe ra ngoài mà nói, như vậy không đi bao lâu, càng xe sẽ gãy, cả cái xe sẽ sụp xuống. Theo xe ngựa sụp xuống, Tô Trầm tất nhiên rơi xuống, tấm ván gỗ vỡ vụn, kim thép bên trong sẽ đâm vào thân thể Tô Trầm.

Sẽ không chết, nhưng khẳng định cũng sẽ không dễ chịu.

Thủ pháp đủ âm độc.

Làm cho người ta không còn gì để nói nhất, tất cả cái này chính là làm ra ở trước mắt Tô Trầm.

Ngươi đây là bắt nạt ta mù à!

Nhìn xe ngựa kia bị giở trò, hai mắt Tô Trầm vẫn như cũ thẳng tắp hoàn toàn không tức giận, như một người mù thật sự.

Một lát sau, Minh Thư dẫn theo Chu Hoành tới đây.

Ở trong trí nhớ của Tô Trầm, Chu Hoành vốn là hán tử cao lớn thân thể khỏe mạnh, trầm mặc ít lời, lại làm việc trầm ổn. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy lại là một người trung niên bất đắc chí xanh xao vàng vọt, mặt râu ria xồm xàm. Nhìn ra được cuộc sống ở chuồng ngựa tuyệt không dễ chịu, đến nỗi cho khi Minh Thư nói thiếu gia tìm hắn một lần nữa đánh xe, kích động hầu như không thể kiềm chế, chạy thẳng tới trước mặt Tô Trầm, hướng Tô Trầm quỳ xuống: “Tội nhân Chu Hoành, ra mắt tứ thiếu gia!”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Chuyện năm đó cũng đã trôi qua, ngươi cũng đã chịu trách phạt. Bây giờ ta vẫn như cũ dùng ngươi, ngươi cứ an tâm làm việc cho ta đi.”

Chu Hoành lớn tiếng trả lời: “Nhất định góp sức cho thiếu gia tới chết!”

“Vậy đi đánh xe đi.” Tô Trầm

Chu Hoành liền vội vàng đi khống chế xe ngựa, hắn tuy ba năm không sờ vào dây cương, thân thủ lại vẫn linh hoạt, nhanh chóng trấn an mông ngựa, ngồi ở trên chỗ đánh xe, chờ đợi Tô Trầm lên xe.

Tô Trầm hướng phía xe ngựa đi vài bước, đột nhiên như nhớ tới cái gì, đi về phía Tô Việt, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, còn chưa cảm ơn Tiểu Cửu hôm nay bênh vực lẽ phải cho ta, ta mới có thể không bị hạ nhân coi thường làm nhục.”

Nói xong tới bên cạnh Tô Việt, hướng Tô Việt vái một cái.

Tô Việt phe phẩy cây quạt cười nói: “Cảm ơn thì không cần, tứ ca vẫn là mau lên xe đi, miễn cho lỡ chính sự.”

“Như vậy sao được. Hôm nay nếu không có Tiểu Cửu, ta sợ là ngay cả cửa cũng không ra được, ta thấy như vậy đi, không bằng cửu đệ theo ta ra ngoài, ta mời cửu đệ uống một chén.” Tô Trầm nói xong đã túm chặt cổ tay Tô Việt.

Hắn đứng ở trước mặt Tô Việt, lần này ra tay lại nhanh, Tô Việt căn bản không có phòng bị, bị hắn chộp được.

Trên mặt Tô Việt hiện ra một tia kinh hoảng: “Không cần, ta còn có việc.”

Khi nói chuyện vội lui về phía sau muốn hất văng Tô Trầm.

Chỉ là luận khí lực hắn kém Tô Trầm xa, sao có thể hất văng được Tô Trầm?

Tô Trầm kéo hắn không nhúc nhích, mặt mỉm cười: “Sao? Tứ ca mời ngươi, chút thể diện này cũng không cho sao?”

Cánh tay như cọc sắt, kẹp Tô Việt không nhúc nhích.

Tô Việt càng thêm kinh hoảng, liều mạng đánh vào cánh tay Tô Trầm: “Buông ta ra!”

Tô Trầm cười lạnh hê hê: “Xem ra cửu đệ là thật không muốn lên xe, nhưng ta lại rất muốn xem xem, bộ dáng cửu đệ sau khi lên xe... Chu Hoành!”

Tô Trầm đột nhiên quát lớn.

Chu Hoành đang ngồi ở trên xe ngựa giật mình, theo bản năng trả lời: “Có tiểu nhân!”

Tô Trầm không quay đầu nhìn, theo tiếng của Chu Hoành, bắt lấy tay Tô Việt vung về phía sau, cả người Tô Việt đã hướng về xe ngựa phía sau Chu Hoành bay đi.

Chợt nghe ầm một tiếng vang, Tô Việt đã húc vào bên trong xe ngựa, va chạm hung mãnh khiến xe ngựa vốn đã yếu ớt ầm ầm sụp xuống. Thế này còn chưa tính, kim thép giấu ở trong xe càng bị trực tiếp kích phát, đâm toàn bộ vào trong cơ thể Tô Việt.

“A!” Tô Việt phát ra tiếng kêu thống khổ tới cực điểm.

“Cửu thiếu gia!” Mạc Đại Nghiêm kinh hãi thất thanh, sau đó biến sắc tức giận nhìn Tô Trầm: “Tô Trầm ngươi khốn kiếp, dám...”

Tô Trầm đáp lại là một bước chân, ở trên sàn đá đạp ra một cái dấu chân thật sâu, thân thể đã theo tiếng bay đi, đánh trúng vào trên người Mạc Đại Nghiêm. Lực lượng hùng hồn đánh Mạc Đại Nghiêm hộc máu bay lên ngay lập tức.

Thật ra luận thực lực, Mạc Đại Nghiêm so với Tô Trầm còn mạnh hơn chút. Hắn cũng là Đoán Thể tầng chín, lại là Đoán Thể tầng chín đỉnh phong, cực hạn của võ giả. Nhưng Mạc Đại Nghiêm không ngờ Tô Trầm sẽ đột nhiên ra tay, hơn nữa một người mù ra tay còn hung ác, chuẩn xác như thế.

Lần này thất thố không kịp đề phòng, bị Tô Trầm đánh lén thành công, lập tức đánh gãy một cái xương sườn, hắn đau đến mức trước mắt tối sầm.

Tô Trầm lại đắc thế không tha người, lật tay đã bắt chặt cánh tay Mạc Đại Nghiêm vặn một phát, thế mà trực tiếp đem cánh tay phải của Mạc Đại Nghiêm vặn gãy. Tuy Mạc Đại Nghiêm kịp thời đá ngược một cước, nhưng dưới sự đau đớn toàn thân vô lực, một cước này chỉ phát huy ra một nửa khí lực, bị Tô Trầm cứng rắn chống đỡ, ngược lại lại là một cước giẫm ở trên đầu gối Mạc Đại Nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.