Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 27: Chương 27: Trách Phạt​




‘Rắc’, một chân Mạc Đại Nghiêm đã bị Tô Trầm đạp gãy.

Lại một cú húc đầu lên mũi Mạc Đại Nghiêm, đem mũi hắn húc gãy, ngay sau đó lật tay bắt cánh tay trái Mạc Đại Nghiêm, đem cánh tay trái hắn cũng bẻ gãy, cuối cùng là chân trái.

Trong tích tắc, Mạc Đại Nghiêm đường đường Đoán Thể tầng chín đã bị Tô Trầm hoàn toàn phế bỏ, nằm úp sấp ở trên mặt đất không bò dậy được một đám xa phu, còn có bọn người Minh Thư, Chu Hoành nhìn mà đều trợn mắt há hốc mồm.

Tô Trầm lúc này mới chậm rãi đứng lên: “Đây là kết cục của không lớn không nhỏ, chẳng phân biệt được tôn ti.”

“Tô Trầm, chúng ta không phải người của ngươi, ngươi không có quyền đối với chúng ta như vậy!”

Làm người ta kinh ngạc, trong một đám xa phu thế mà còn có kẻ to gan dám hướng Tô Trầm hò hét.

“Ngươi nói đúng, ta quả thực không có quyền lợi xử trí Mạc Đại Nghiêm.” Tô Trầm cười cười: “Nhưng... Vậy thì sao?”

Vậy thì sao?

Nghe được lời này, một đám xa phu đều thất thần.

Tô Trầm đã nâng chân, giẫm ở ngực Mạc Đại Nghiêm: “Ta quả thực không có quyền lợi xử trí gã này, nhưng ta cố tình xử trí, vượt quyền, thậm chí còn làm hắn bị thương nặng. Vậy thì thế nào? Ta mắc lỗi, gia tộc tự nhiên sẽ xử phạt ta. Nhưng Mạc Đại Nghiêm, còn có các ngươi lũ vô liêm sỉ này, các ngươi đoán, ta sẽ nhận được xử phạt thế nào?”

Mạc Đại Nghiêm tứ chi gãy hết, đã vô lực phản kháng cùng các xa phu kia cùng nhau hoảng sợ nhìn Tô Trầm, ngay cả rên rỉ cũng bị dọa ngừng lại.

“Cấm đoán? Phạt lương tháng? Hoặc là cái gì khác? Không sao, ta đều tiếp nhận.” Tô Trầm trả lời: “Nhưng có một điểm có thể khẳng định, chính là gia tộc mặc kệ trừng phạt ta như thế nào, tạo thành thương tổn đối với ta cũng sẽ không lớn bằng trên người Mạc Đại Nghiêm bị. Đây, chính là khác biệt giữa chủ tử cùng hạ nhân!”

Một câu, chấn động khiến mọi người đều nói không ra lời.

Đúng vậy, vô luận Tô Trầm chịu trừng phạt gì, đều không có khả năng so với Mạc Đại Nghiêm gặp thương tổn quá nặng!

Bởi vì hắn là chủ tử, là thiếu gia!

Đây là đặc quyền, đặc quyền thiên kinh địa nghĩa!

Tô Trầm đã ngẩng đầu, nhìn về phía các xa phu kia.

Ánh mắt vô thần rõ ràng không có bất cứ tiêu điểm nào, lại khiến toàn bộ mọi người kinh sợ tới mức không dám đối diện với hắn.

Tô Trầm thản nhiên nói: “Cho nên, ta cho dù tiếp tục ra tay, giết các ngươi, cũng sẽ không có hậu quả lớn bao nhiêu. Nhưng nếu các ngươi thương tổn ta... Vậy các ngươi đều phải chết!”

Câu cuối cùng này, toàn bộ mọi người nghe được trong lòng phát lạnh.

“Cho nên...” Tô Trầm đã buông cái chân giẫm Mạc Đại Nghiêm, đi hướng Tô Việt.

Tiểu tử này bị Tô Trầm ném, kim thép đâm vào người, thời khắc này còn ở trên mặt đất rên rỉ không bò dậy nổi.

Tô Trầm nghiêng tai, làm ra bộ dạng lắng nghe, theo tiếng rên rỉ của Tô Việt tới cạnh Tô Việt, một tay nhấc hắn lên, nâng tay đem hắn đánh bất tỉnh, lúc này mới quay đầu nói với các xa phu kia: “Cho nên ta hy vọng các ngươi có thể đối với ta có một chút lòng kính sợ như vậy. Có lòng kính sợ, sẽ hiểu được tôn trọng. Mà hiểu được tôn trọng chủ nhân, sẽ bớt phạm sai lầm, chuyện như vừa rồi, cũng sẽ không đã xảy ra nữa.”

Một xa phu run rẩy nói: “Ngài muốn chúng ta làm cái gì?”

Tô Trầm nở nụ cười.

Đây mới là thứ hắn muốn nghe.

“Ta muốn các ngươi nói thật.” Hắn nói: “Một lát nữa, các trưởng bối của gia tộc sẽ đến, nếu có ai dám nói ra lời trái lòng, tin tưởng ta... Hắn nhất định sẽ chết!”

“Đừng đáp ứng hắn!” Mạc Đại Nghiêm hô to.

Xoẹt!

Tô Trầm tùy tay ném, một cây kim thép từ trên người Tô Việt nhổ xuống đã bắn vào hạ thể của Mạc Đại Nghiêm. Lần này thương tổn đối với Mạc Đại Nghiêm vượt qua tất cả, Mạc Đại Nghiêm phát ra tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, không chịu nổi nữa, thế mà trực tiếp ngất đi.

Tô Trầm thuận tay lại rút ra một cây kim, mỉm cười nhìn những xa phu kia.

Đối mặt “Nghe tiếng phân biệt vị trí” chuẩn xác vậy, toàn bộ xa phu đồng thời cảm thấy hạ thể phát lạnh.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng không kinh động trên dưới Tô gia.

Chạy tới đầu tiên chính là Tô gia hộ vệ trưởng Bùi Kỷ Vân. Hắn là cháu đằng ngoại của Tô Trường Triệt, nguyên khí sĩ Phí Huyết cảnh, một hai người ít ỏi ở trong thế hệ thứ hai của Tô gia gần với bọn Tô Khắc Kỷ, Tô Hoài Hữu.

Khó được nhất là, người này xử sự coi như công bằng, thân là hộ vệ gia tộc, cũng không cho phép hắn có nhiều thiên hướng chính trị.

Nhìn thấy đến đều tiên là gã, trong lòng Tô Trầm chợt nhẹ nhõm.

Bùi Kỷ Vân đối với hắn tuy không nhiệt tình bằng Tô Phi Hổ, nhưng ít ra cũng không kỳ thị, chèn ép, vẫn là người có thể dùng lý lẽ.

Thời khắc này Bùi Kỷ Vân đi vào, nhìn thấy bộ dáng Tô Việt cùng Mạc Đại Nghiêm, cũng ngẩn ngơ rõ ràng, nhìn về phía Tô Trầm: “Tô Trầm, ngươi đây là làm gì?”

Tô Trầm mỉm cười trả lời: “Ta đang làm gì, một hai câu không nói rõ được, không bằng chờ các trưởng bối khác đều đến đủ, lại cùng nhau trả lời, được không?”

Bùi Kỷ Vân giật mình, cuối cùng gật đầu: “Được, nhưng ngươi đem Tô Việt thả ra trước.”

“Vậy không được, không có hắn, ta sợ rất nhiều người sẽ không cho ta cơ hội nói chuyện.” Tô Trầm nói xong, đã đem tay phải đặt ở trên đôi mắt Tô Việt: “Tin tưởng ta, một người mù, bị ép quá, là cái gì cũng làm ra được.”

Bùi Kỷ Vân hít vào một hơi, vội nói: “Được, được, ngươi đừng xúc động, đem hắn giao cho ngươi còn không được sao? Chúng ta ở ngay đây cùng nhau chờ trưởng bối khác của gia tộc.”

“Bùi thúc sợ là không thể nhàn nhã.” Tô Trầm chỉ chỉ các xa phu phía sau: “Những người này, tất cả đều là người chứng kiến việc hôm nay, ta cần bọn họ làm chứng. Nhưng vì phòng ngừa có người rắp tâm bất lương, đổi lời khai, còn xin Bùi thúc đem bọn họ cách ly toàn bộ, an trí riêng từng người một.”

Các xa phu kinh hãi. Trong bọn họ quả thực có một số người chưa bị lời Tô Trầm nói dọa, ngược lại kích lên suy nghĩ cùng chung mối thù, bởi vậy giả vờ cúi đầu. Nhưng bởi vì có Tô Trầm ở bên, cho nên cũng không cách nào khác thông đồng, chỉ có thể chờ cơ hội lại trèo lên cắn Tô Trầm.

Không ngờ Tô Trầm lại có một chiêu như vậy, hóa ra hắn trước đó nói chuyện đều chỉ là ổn định mọi người, thủ đoạn thật sự chờ ở chỗ này cơ.

Bùi Kỷ Vân cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lời Tô Trầm nói khiến mắt hắn sáng ngời.

Có đủ nhân chứng thì dễ xử lý rồi, mặc kệ ai đúng ai sai, việc này không thể thành án oan. Đã oan có đầu nợ có chủ, vậy có trách nhiệm gì cũng không kéo đến trên thân hắn hộ vệ trưởng này.

Cho nên vung tay lên: “Đem bọn hắn bắt hết lại, phân biệt giam giữ, chưa có ta cho phép, không cho bất luận kẻ nào thăm!”

Sớm có một đám hộ vệ gia tộc tiến lên, áp giải các xa phu đi xuống. Đến khi muốn áp giải Minh Thư cùng Chu Hoành, thì bị Tô Trầm ngăn cản, Bùi Kỷ Vân cũng không để ý. Nhìn ra được, người tuy là Tô Trầm đánh bị thương, nhưng quá nửa là đối phương gây chuyện, bằng không Tô Trầm cũng sẽ không vững vàng như thế.

Không bao lâu, chủ sự các phòng Tô gia đều bị kinh động đi tới.

Tô Thành An đến, Tô Khắc Kỷ đến, Tô Phi Hổ đến, Đường Hồng Nhị đến, Nhan Vô Song cũng đến.

Một đám người vây quanh Tô Trầm xôn xao các kiểu, nhưng ai cũng không dám tới gần Tô Trầm, bởi vì Tô Trầm đang giữ Tô Việt.

Hai ngón tay kia để ở trên mí mắt Tô Việt, ai nói cũng vô dụng.

Khi Tô Trường Thanh chạy tới, thấy một màn như vậy, tức giận đến lệch cả mũi: “Tô Thành An, xem xem con ngươi làm việc tốt! Còn không bảo nó thả Việt nhi!”

Tô Thành An lòng già xấu hổ: “Đứa nghịch tử này, đã sớm không nghe lời của ta. Vừa rồi ta đã lệnh cưỡng chế nó thả người, nhưng nó không nghe, ngược lại dùng kim rạch một vết ở trên mặt Tô Việt...”

“Tô Thành An, ngươi không phải người!” Tiếng hô bén nhọn của Đường Hồng Nhị vang lên: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không bảo vệ Trầm nhi, ngược lại một câu một cái nghịch tử, ngươi rốt cuộc có từng hỏi đến cùng là chuyện gì xảy ra hay không?”

Tô Thành An đỏ mặt già: “Nó không nói, ta làm sao biết.”

“Ngươi cũng biết nó còn chưa nói rốt cuộc chuyện là thế nào, đã luôn mồm nó là nghịch tử? Bảo nó thả người? Ngươi cũng không nhìn xem nơi này bao nhiêu tên khốn kiếp như hổ rình mồi đối với Trầm nhi! Thả người, còn có cơ hội cho Trầm nhi biện bạch sao?” Đường Hồng Nhị giận dữ hỏi.

Nhan Vô Song ho nhẹ một tiếng: “Ai u thái thái lời này nói sao vậy, một phen đánh ngã thật nhiều người đấy. Mọi người ở đây thật ra đều là quan tâm Trầm nhi...”

“Ngươi câm miệng, tiện nhân, ta nói chính là ngươi.” Đường Hồng Nhị chỉ vào Nhan Vô Song mắng to: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi con đĩ này ở sau lưng đã làm những gì, nếu không phải Trầm nhi nhà ta đủ cẩn thận, đã sớm bị ngươi hại!”

Lúc trước chuyện tiểu nhị Ngọc Chân các bị thu mua, Đường Hồng Nhị cũng biết, vì thế còn từng chỉ trích con trai, cho rằng hắn không nên cứ như vậy thả người, mà nên nhân cơ hội đại náo một phen, cho dù không dao động được địa vị của Nhan Vô Song, cũng phải khiến cô ta mất hết mặt mũi. Nhưng Tô Trầm lại cho rằng làm như vậy đánh không chỉ có mặt Nhan Vô Song, còn có mặt Tô Thành An, cuối cùng từ chối.

Thời khắc này Nhan Vô Song bị Đường Hồng Nhị mắng đến mức khó thở, nhưng cô ta tuy có quyền to, trên danh phận chung quy không bằng Đường Hồng Nhị, chỉ có thể trông mong nhìn Tô Thành An.

Trên mặt Tô Thành An lúc đỏ lúc trắng, chung chỉ có thể nói một tiếng: “Ngươi đủ rồi đó.”

Đường Hồng Nhị tính tình cay như ớt, nào sẽ để ý Tô Thành An khuyên bảo, lại không chút khách khí bắt đầu ầm ĩ với Tô Thành An.

Cũng may lúc này, một thanh âm rốt cuộc vang lên: “Đủ rồi!”

Toàn bộ mọi người đồng thời chấn động, đồng loạt quay đầu nói:

“Tộc trưởng!”

Đám người tản ra một thông đạo, một vị lão nhân đi tới.

Chính là Tô gia gia chủ Tô Trường Triệt.

Tô Trường Triệt mặc áo khoác ngoài vải xanh, chắp tay sau lưng, quần áo mộc mạc, tướng mạo bình thường, thoạt nhìn như lão nhân nhà bên.

Nhưng toàn bộ người Tô gia, mặc kệ là lớn tiếng xôn xao, phẫn nộ khắc khẩu, hay là khe khẽ nói nhỏ, ở sau khi nhìn thấy vị lão nhân này, hết thảy ngậm miệng, tắt tiếng, không dám tùy tiện phát ra một lời.

Tô Trường Triệt, không chỉ có là gia chủ, tộc trưởng toàn bộ Tô gia, càng là người sáng lập toàn bộ Tô gia.

Làm một nhà quật khởi muộn nhất Lâm Bắc, Tô gia là Tô Trường Triệt dựa vào sức một người mạnh mẽ chống đỡ!

Tới cuối thông đạo, nhìn nhìn Tô Trầm, Tô Việt, còn có Mạc Đại Nghiêm nằm trên mặt đất bên kia, Tô Trường Triệt khe khẽ thở dài.

“Đại ca, Tô Trầm nó...”

Bên cạnh Tô Trường Thanh đang muốn nói chuyện, lại thấy Tô Trường Triệt phất phất tay nói: “Đủ rồi, tình huống sự việc ta đã biết hết. Chuyện này, là Tô Việt hại Trầm nhi trước, phá xe, giấu kim, Trầm nhi chỉ là tự vệ mà thôi. Về phần Mạc Đại Nghiêm kia, lấy thân người hầu bắt nạt chủ, lại biết rõ xe ngựa có cơ quan mà không nhắc nhở, rắp tâm bất lương, nên chịu trừng phạt.”

Chỉ mấy lời, Tô Trường Triệt đã đem chuyện xảy ra lúc trước nói hết ra.

Không ai biết lão là từ đâu đạt được tin tức, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, đây là lời gia chủ Tô gia nói ra, không ai dám không nghe, càng không có ai dám nghi ngờ.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt là Tô Trầm không cần tự chứng minh sự trong sạch nữa, chuyện xấu chính là Tô Trường Triệt dùng phương thức đơn giản nhất nói hết tình huống, hiển nhiên chính là không muốn sinh thêm nhiều thị phi ở trên chuyện này. Với lão mà nói, đây là việc xấu trong nhà. Đã là việc xấu trong nhà, tự nhiên là xử lý càng thấp, càng đơn giản càng tốt, để tránh xảy ra sóng gió nữa.

Cái này cũng ý nghĩa sự tình không đạt được hiệu quả Tô Trầm muốn nhất.

Ở sau khi nghe được là Tô Việt đặt kim thép trong xe ngựa, ý đồ hại con trai, Đường Hồng Nhị hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trường Thanh, Tô Trường Thanh đỏ bừng mặt già, cúi đầu không dám nói nữa, chỉ là hận ý trong lòng cũng chưa bởi vậy giảm đi chút nào.

“Huynh đệ tương tàn, làm người ta đau lòng mà!” Sau khi nói ra nhân quả trước sau, Tô Trường Triệt nói: “Tô Việt hại Tô Trầm trước, lại tự làm tự chịu, bị hại ngược lại, đã bị trừng phạt. Trầm nhi, cháu thả nó đi, chuyện này bỏ qua ở đây, cháu thấy được không?”

“Ông nội có mệnh, cháu không dám không theo.” Tô Trầm đem Tô Việt ném trở về.

“Nhưng mà đại ca, Mạc Đại Nghiêm tuy vô lễ với chủ, Tô Trầm cũng không nên ra tay nặng như thế. Thế này hầu như là đem một người phế đi rồi.” Tô Trường Thanh không phục nói: “Hơn nữa Mạc Đại Nghiêm chưa ra tay hại nó, Tô Trầm nó không phục, cũng nên báo cho bên trên, sao có thể vượt quyền xử lý chứ?”

“Còn không phải sợ các ngươi bao che nhau!” Đường Hồng Nhị hô to.

“Hả?” Tô Trường Triệt nhìn Đường Hồng Nhị một cái, Đường Hồng Nhị lúc này mới không tình nguyện cúi đầu câm miệng.

Tô Trường Triệt nghĩ nghĩ nói: “Mạc Đại Nghiêm tuy có sai, lại tội không mức vậy. Tô Trầm vượt quyền xử trí, trách phạt quá độ, nên bị phạt. Tô Trầm, ông nội phạt cháu, cháu có tiếp nhận không.”

“Tô Trầm nguyện ý tiếp nhận.”

“Vậy được, cháu đánh trọng thương kẻ hầu, phạt nhà cháu pháp hai mươi, quặng dịch ba tháng, nửa năm lương, có ý kiến không?”

Tô Trầm ngẩng đầu hỏi: “Có thể đổi một loại trách phạt hay không?”

Tô Trường Thanh gầm lên: “Tô Trầm, ngươi đừng mơ trốn tránh quặng dịch!”

Trong ba sự trách phạt lớn, nặng nhất thuộc về quặng dịch. Tuy con em Tô gia không cần xuống hang đào quặng, nhưng cũng cần ở lại trong hầm tối tăm một đoạn thời gian rất dài, thừa nhận cuộc sống âm lạnh thấp tối dơ bẩn.

Tô Trầm lại trả lời: “Vậy nếu là trừng phạt thâm hồng thì sao?”

Trừng phạt thâm hồng?

Nghe được cái này, toàn bộ mọi người đều ngẩn ra.

————————————————————

PS: Lời ghi chú của tác giả

Có một số người đến bây giờ còn không thấy rõ, thậm chí không ít người tự mình lý giải sai lầm đang phỉ nhổ, khiến tôi cũng thực sự không biết nói gì.

Chỉ có thể giải thích một lần nữa.

Khúc dạo đầu đã nói: Bốn đại gia tộc Lâm Bắc là gia tộc không huyết mạch!

Không huyết mạch!

Gia chủ Tô Trường Triệt bỏ số tiền lớn mua một lọ huyết linh dược tề, cho nên là tạp huyết mạch. Tạp huyết mạch không thể truyền thừa! Cũng chính là, huyết mạch hắn dùng huyết mạch dược tề có được chỉ giới hạn chính hắn, không quan hệ với người khác.

Điểm ấy thật ra cùng huyết mạch cường hóa trong ‘Vô tận võ trang’ là giống nhau. Tạp huyết mạch chỉ giới hạn bản thân mình.

Chỉ có năm đó dùng máy rút lấy huyết mạch cường hóa huyết mạch Nhân tộc mới có thể truyền thừa.

Toàn bộ huyết mạch đều là huyết mạch thú tộc, bởi vì là nguyên hệ duy nhất, có thể lợi dụng nguyên năng sinh mệnh trên diện rộng.

Cái gọi là giới tính huyết mạch là không tồn tại. Nói cách khác, quyển sách《 Nguyên huyết thần tọa 》này khái niệm huyết mạch không phải loại “Ta họ Trương, Trương gia chúng ta là quý tộc, huyết mạch Trương gia cao quý tất nhiên cao quý”, mà là loại hình “Nhà ta có được truyền thừa huyết mạch yêu thú nào đó, ngươi - một gia tộc không có huyết mạch, tương lai đỉnh phong chỉ là dựa vào một lọ dược tề đạt được tạp huyết mạch, hai bên sang hèn không thể so sánh” này.

Về phần Tô Trầm, cũng tương tự.

Đổi mắt không phải đổi huyết mạch.

Hai chuyện khác nhau.

Nói thật, miêu tả thật sự về huyết mạch còn chưa ra đâu. Quyển sách này thật là lấy huyết mạch làm chủ, nhưng cái này là phải đến từng bước một, còn chưa viết đến nơi đến chốn, bây giờ chỉ là trải đường.

Tôi giải thích như vậy, mọi người hiểu chưa?

Không hiểu cũng không sao, đó là tôi chưa viết rõ, tôi giải thích một phen là được. Nhưng phỉ nhổ thì đừng, mọi người ôn tồn nói chuyện.

Không thích có thể không đọc, tiểu thuyết mà, không có khả năng thỏa mãn mỗi người.

Không nên phỉ nhổ, tôi cũng chỉ có thể xóa bình luận.

Trước kia tôi luôn muốn giảng đạo lý, nhưng phát hiện giảng không thông. Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, trên mạng chưa từng thấy phân rõ phải trái với ai có thể thông được. Giảng đến phát hỏa còn cãi nhau với người ta, còn ảnh hưởng tâm tình mình.

Cho nên bây giờ đã học được, không cãi cọ. Anh thích nói cái gì thì nói, có phê bình tôi cũng tiếp nhận. Nhưng nội dung phê bình không đúng, khẩu khí không đúng, cũng không thể để ở đó ảnh hưởng mọi người, cũng chỉ có thể xóa, mong lý giải.

Không hiểu cũng không có cách nào cả, ngài đổi chỗ mắng, nhiều chỗ mà, không cần cứ phải ở chỗ này của tôi chứng minh tôi sai lầm.

Vài năm trước, tôi luôn muốn chứng minh bản thân, nên đã nhiều lần xung đột.

Năm 2016 này tôi đã nghĩ thông.

Chuyện này cảm tạ Châu Tinh Trì.

Hôm đó xem Mỹ nhân ngư, lão bà nói với tôi, anh xem Châu Tinh Trì người ta, bao nhiêu người mắng ông ấy, cãi lại sao? Chưa từng giải thích cái gì. Anh còn cứ đọ lý tới chết với người ta.

Nói đúng!

Từ ngày đó trở đi, tôi liền cảm thấy không có gì phải tranh nữa.

Con người muốn tiến lên, thì phải nhìn lên.

Cho nên hôm nay tái bút này cũng đã nói hai chuyện. Một chuyện về huyết mạch. Một cái chính là nguyên nhân xóa bình luận. Tôi sẽ không cãi cọ với người khác nữa, nhưng tôi sẽ xóa bình luận. Anh thấy thế nào, đó là chuyện của anh, tôi làm chuyện tôi cảm thấy đúng là được. Nên có giải thích, tôi sẽ cho, nhưng cãi cọ thì không cần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.