Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 5: Chương 5: Nói Dối




Tô Trầm nói: “Nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, có thể còn cần một hai năm thời gian.”

“Còn cần một hai năm sao?” Tô Thành An trầm ngâm một phen, sau đó gật đầu nói: “Thì một hai năm đi, không sao, chỉ cần có thể trong hai năm có thể khôi phục, thì tất cả đều kịp.”

“Vậy chuyện chú hai...”

“Ta bây giờ đi từ chối hắn.” Tô Thành An kiên định nói.

Đi vài bước, Tô Thành An lại ngừng lại.

Hắn vung vung tay trái đối với Tô Trầm.

Tô Trầm cười, hắn nói: “Người là đang phất tay sao? Phụ thân, con chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mơ hồ, không thể xác định.”

Tô Thành An nhẹ nhàng thở ra: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Xoay người rời đi.

Tin tức thị lực Tô Trầm đang khôi phục truyền khắp đại viện Tô gia như cơn gió.

Mọi người bôn tẩu bẩm báo, toàn bộ Tô gia sôi trào lên.

Có người vì thế vui mừng, cũng có người vì thế mất mát.

Vốn từ sau khi mù, Trần La viện vắng vẻ không ít thoáng cái lại náo nhiệt hẳn lên. Tô gia lão thái gia Tô Trường Triệt tự mình đến thăm cháu nội, kéo tay cháu nội quan tâm một phen. Sau đó là một đám bô lão của Tô gia ùn ùn tới cửa, cuối cùng là chú bác các phòng.

Tô Khắc Kỷ mang quà tự mình đến thăm Tô Trầm, kéo Tô Trầm nói một đống lời “Khi biết được thị lực Trầm nhi có khôi phục tâm tình cực vui vẻ, đêm đó ngay cả rượu cũng uống nhiều hơn mấy chén”.

Tô Trầm nghe mà bất đắc dĩ, nói: “Chú hai nói thì nói đi, cái tay kia cứ lắc qua lắc lại ở trước mặt cháu làm cái gì?”

Tô Khắc Kỷ ngửa mặt lên trời cười ha ha, thu hồi tay lại vỗ bả vai Tô Trầm, nói câu “Cháu ngoan tĩnh dưỡng cho tốt”, rồi tự trở về.

Đêm hôm đó, Tô Trầm nghe nói, Tô Khắc Kỷ bởi vì gã sai vặt không cẩn thận đánh vỡ một cái bát, giận dữ, hầu như đem gã sai vặt đó đánh chết tươi.

Chuyện thay đổi chế độ tự nhiên cũng bởi vậy phế đi, Tô Thành An không gật đầu, Tô Khắc Kỷ lăn qua lộn lại như thế nào nữa cũng vô dụng.

Huống chi cũng không có giá trị lăn qua lộn lại nữa.

Hai tháng sau, giải đấu cuối năm bắt đầu.

Tô Trầm không ngoài dự kiến lại đạt được hạng đầu, được Tô gia lão thái gia tự tay cho một bình “Thanh Mộc Chi Linh” .

Phía bắc Lâm An thành có ngọn núi tên là Bát Giác sơn, đỉnh Bát Giác sơn có một cái cây lạ gọi là cây Thanh Hoa. Cái cây này hàng năm sẽ nở hoa một lần, sương hoa có hiệu quả thần kỳ, lấy nó bôi vào thân thể, có công hiệu lưu thông máu cường thân tráng bản bồi nguyên, đây là Thanh Mộc Chi Linh.

Bởi vì hoa nở nửa tháng, sương hoa thưa thớt, hàng năm cũng chỉ ba bình.

Bát Giác sơn là sản nghiệp của Tô gia, Thanh Mộc Chi Linh bởi vậy Tô gia lũng đoạn. Có thể nói Tô gia sở dĩ có thể quật khởi, có quan hệ rất lớn với Thanh Mộc Chi Linh này. Hàng năm Tô gia sẽ bán ra ngoài hai bình, còn có một bình thì giữ lại cho con em xuất sắc nhất trong nhà sử dụng.

Mấy năm gần đây, bởi vì Tô Trầm vẫn luôn là hạng đầu trong con em thế hệ thứ ba của gia tộc, cho nên Thanh Mộc Chi Linh vẫn luôn là của Tô Trầm. Có thể nói lấy thân tàn tật của Tô Trầm còn có thể có tiến cảnh như vậy, Thanh Mộc Chi Linh có công lao rất lớn.

Đây cũng là thứ khiến Tô Khắc Kỷ đỏ mắt.

Trước kia thân thể Tô Trầm còn tốt, hắn cũng chỉ là đố kỵ, nhưng không nói được gì. Hôm nay Tô Trầm đã mù, hắn liền cảm thấy Tô Trầm sử dụng là lãng phí to lớn. Hận không thể đem chỗ tốt của Tô Trầm mấy năm qua đoạt hết, dùng ở trên thân con nhà mình.

Nhưng mất đi chính là mất đi, mặc kệ như thế nào, nhìn Tô Trầm nắm chặt bình ngọc, Tô Khắc Kỷ biết, mình lại mất đi một lần cơ hội.

Mà cơ hội còn lại của hắn, đã không nhiều nữa.

Thời gian trôi như bay, đảo mắt lại qua đi mấy tháng.

Hôm nay Tô Trầm lại đến trong sân luyện Diễm Hổ Quyền. Diễm Hổ Quyền này là một môn quyền pháp tổ thượng Tô gia truyền xuống, quyền pháp cương mãnh, uy lực không yếu. Vì tiến một bước phát huy uy lực của quyền pháp này, Tô gia lão thái gia Tô Trường Triệt càng bỏ ra cái giá thật lớn mua được một bình dược tề huyết linh Sí Diễm Hổ, khiến bản thân có được huyết mạch Sí Diễm Hổ, cũng mượn nó tấn thăng đến Khai Dương cảnh, trở thành một cây Định Hải Thần Châm của Tô gia.

Tô Trầm từng lần một không ngừng đánh trên cọc sắt đúc bọc vỏ gỗ trước người, đánh cho cọc sắt đúc kia thỉnh thoảng phát ra tiếng vang nặng nề rầm rầm. Hắn bởi vì hai mắt bị mù, cho nên đặc biệt chú ý thân pháp bộ pháp, bước ra mỗi một bước, bước chân đều như dùng thước đo, cho nên tuy luôn lưới qua lướt lại, nhưng từ đầu tới cuối sẽ không lệch khỏi phương hướng quỹ đạo.

Thời khắc này một chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn đánh vào trên cọc sắt đúc, chợt nghe ‘Ầm’ một tiếng, vỏ gỗ dẻo bọc trên cột sắt kia rạn nứt, chỉ còn lại có một cái cột sắt, thế mà bị Tô Trầm đánh ra một dấu nắm đấm, ngay cả thân cột cũng nghiêng lệch vài phần.

“Quyền tốt!” Phía sau truyền đến một tiếng hét.

Trên mặt Tô Trầm lộ ra một tia mỉm cười: “Chú ba.”

Một người từ ngoài sân tiến vào, người này tướng mạo đường đường, tuy trung niên, phong thái lại vẫn nhẹ nhàng, khóe miệng còn để một chòm râu nhỏ, phối hợp đôi mắt sáng ngời kia, hết sức hút ánh mắt người ta.

Chính là Tô gia lão tam, Tô Phi Hổ.

Trong lượng lớn người của Tô gia, Tô Phi Hổ được cho là quan hệ tốt nhất với Tô Trầm, lúc Tô Trầm mù, Tô Phi Hổ thậm chí tự tay trói mười mấy vị danh y của Lâm An thành tới cứu chữa, khiến Lâm An thành trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất, ngại là Tô gia tam gia làm việc xưa nay chính là khí phách như thế, người khác cũng không có cách nào làm gì với hắn.

Thời khắc này Tô Phi Hổ sải bước chân dài đi tới, đứng thẳng bên cạnh Tô Trầm, nhìn hắn, nói: “Xem ra không cần bao lâu nữa là có thể tiến vào tầng tám, tiến cảnh rất nhanh đấy.”

“Nhanh?” Tô Trầm cười khổ: “Cháu lại cảm thấy đã quá chậm. Nếu không phải mắt vậy, cháu bây giờ cho dù không tiến vào Đoán Thể tầng chín, hẳn cũng kém không xa.”

Chỉ có chính hắn mới rõ, mù mang đến vì hắn ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Đừng nhìn hắn bây giờ một quyền một cước đánh uy vũ sinh uy, đó là hắn trong hai năm đã qua tốn không biết bao nhiêu thời gian mới dần dần làm được.

Chỉ vì để bản thân có thể hành động bình thường, hắn đã trả giá quá quá nhiều.

Tô Phi Hổ lý giải tâm tình của hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn thở dài: “Cháu có thể làm được như vậy, đã rất tốt rồi. Tô gia nên lấy có con cháu nối dõi giống con làm vinh dự.”

“Nhưng bọn họ lại sẽ không bởi vậy mà giơ cao đánh khẽ, đúng không?” Tô Trầm hỏi lại.

Tô Phi Hổ khựng lại: “Cháu biết hết rồi?”

Giọng Tô Trầm điệu trầm: “Lời đồn đãi đã nổi lên, nhưng cháu người mù này, thứ khác không được, tai vẫn dùng tốt... Bọn họ chung quy là không chờ nổi nữa.”

Đúng vậy, Tô gia không chờ nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.