Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 12: Chương 12: Nhan Vô Song​




Ầm!

Trên lôi đài phát ra tiếng va chạm thật lớn.

Toàn bộ thân thể Tô Khánh bị Tô Trầm như bao cát đập trên sàn.

Một cú đậm này, bao gồm thể trọng của Tô Khánh, càng thêm Tô Trầm bùng nổ toàn bộ lực lượng Đoán Thể tầng tám!

Va chạm nặng nề khiến đầu óc Tô Khánh choáng váng, thân thể Đoán Thể tầng bảy không chịu nổi một cú đập hung ác này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn.

“Khánh nhi!” Tô Khắc Kỷ kêu to thành tiếng.

Đáp lại hắn là nắm đấm sắt hung ác của Tô Trầm, hung hăng nện ở trên mặt Tô Khánh.

Tô Khánh bị ngã tới mức choáng váng đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, tùy ý Tô Trầm một cú đấm tiếp một cú đấm, như mưa rền gió dữ rơi ở trên người, trên mặt hắn.

Toàn bộ mọi người đều bị biến hóa bất thình lình làm ngây người.

Tình thế chợt nghịch chuyển, Tô Trầm vừa rồi còn bị bắt nạt thật sự thảm thế mà quay đầu đè đánh Tô Khánh.

Nhất là một màn kia hắn quay người đuổi giết Tô Khánh, tốc độ quỷ dị, đổi hướng chuẩn xác, hoàn toàn vượt qua nhận biết của mọi người đối với hắn.

Hắn sao có thể làm được một điểm này?

“Không! ! !” Tô Khắc Kỷ đã đau lòng hô to lên.

Đau lòng này, có đau lòng đối với con mình bị điên cuồng đánh, cũng có đau lòng kế hoạch thất bại sanh non. Trả giá thật lớn đổi lấy thay đổi chế độ, thế mà không thể tranh thủ được thắng lợi cho con trai mình. Đến nỗi hắn bây giờ thậm chí không biết mình có nên hô nhận thua hay không. Có lẽ ngay sau đó, Tô Khánh có thể dậy, một lần nữa đại triển thần uy đánh bại Tô Trầm.

Nhưng sự thực thảm thiết lại là, chỉ là một lần thất thủ, Tô Khánh đã hoàn toàn mất đi cơ hội bùng lên.

Mắt thấy mặt Tô Khánh bị đánh thành một mảng máu thịt bay tứ tung, giống như hiện trường tai nạn xe cộ, Tô Khắc Kỷ rốt cuộc biết mình đã mất đi tất cả hi vọng.

Hắn kêu to: “Nhận thua! Dừng tay, chúng ta nhận thua!”

Nắm đấm sắt dừng lại trên không trung, chưa hạ xuống nữa, nhưng cái tay túm lấy Tô Khánh cũng chưa thả lỏng.

Hắn hơi nghiêng đầu: “Tứ trưởng lão?”

Tứ trưởng lão là trọng tài lần so đấu lôi đài này, nghe được lời này, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh: “Ta tuyên bố, Tô Trầm thắng lợi!”

Tô Trầm lúc này mới buông cái tay túm Tô Khánh, chậm rãi đứng lên, đôi mắt vô thần nhìn về phía mọi người, u ám thâm thúy nói không nên lời.

Toàn bộ mọi người đều ngây ra.

Tô Trầm, đã thắng.

Điều này sao có khả năng?

Thật lâu sau, Tô Thành An đột nhiên nói: “Trầm nhi, mắt của con có phải có chuyển biến tốt rồi hay không?”

Tô Thành An hỏi ra tiếng lòng chung của toàn bộ mọi người, dù sao một màn đó Tô Trầm bắt giữ Tô Khánh quá mức không thể tưởng tượng.

Nghĩ chút, Tô Trầm trả lời: “Con có thể phát hiện hắn, là vì hắn quá ngu, trong chiến đấu trước đó, bị con nắm giữ thói quen tránh né của hắn. Về phần mắt của con... Rất xin lỗi, chưa có chút chuyển biến tốt nào.”

Năm nay mùa xuân tới đặc biệt sớm chút.

Cây đào nở sớm, hình thành một biển hoa màu vàng nhạt, hương hoa đầy vườn, hương thơm bao phủ người ta, làm cho cả Tô gia đều đắm chìm ở trong một biển hương thơm.

Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, cảm thụ được hương hoa đẫm người kia, Tô Trầm đi ra khỏi phòng, tới dưới tàng cây Tử Kinh trong sân.

Tùy tay pha cho bản thân một chén trà, Tô Trầm ngồi xuống, động tác mây trôi nước chảy, đã càng thêm thông thuận tự nhiên.

Thi đấu cuối năm đã trôi qua hai tháng.

Bởi vì Tô Trầm lội ngược dòng, cao thấp Tô gia tự nhiên tránh không được gà bay chó sủa một phen. Tô Khắc Kỷ tất nhiên là tức giận đến mức nhảy cao ba trượng, nghe nói lại có mấy gia đinh gặp hại, ngay cả Tô Thành An cũng chưa bởi vậy cho hắn hoà nhã, ngược lại càng thêm bất mãn. Tiểu nhi tử Tô Hạo sinh ra, càng khiến Tô Thành An dời đi đại bộ phận cảm tình, bây giờ đại bộ phận thời gian của hắn đều dùng để ở bên tứ di thái. Đường Hồng Nhị tranh chấp với chồng không có kết quả, hai mắt con trai mù lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trong lòng phẫn uất, sinh bệnh nặng một hồi, thân thể thoáng cái yếu đi rất nhiều, bây giờ cũng không dễ dàng bước ra ngoài cửa.

Cũng may gia chủ Tô Trường Triệt đối với hắn vẫn rất thưởng thức, chỉ là thưởng thức càng nhiều, tiếc nuối càng đậm.

Nghe nói đêm đó Tô Trầm đoạt giải quán quân, Tô Trường Triệt lắc đầu nói: “Là đứa nhỏ tốt, đáng tiếc cứng quá dễ gãy.”

Cứng quá dễ gãy, đây là lời bình của gia chủ. Coi như chuẩn xác, nhưng cũng biểu lộ thái độ của gia chủ—— không phản đối, không ủng hộ, tùy tiện.

Từ ngày đó trở đi, Tô Trầm liền cảm nhận được một loại bài xích khác thường.

Hai tháng thời gian, rất nhiều chuyện cứ như vậy trong lặng yên xảy ra thay đổi.

Nhưng cũng không phải đều là chuyện xấu.

Cũng có chuyện tốt.

Mắt Tô Trầm đã tốt hơn rất nhiều.

Khác với lúc trước chỉ có cảm giác ánh sáng, bây giờ hắn đã có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ. Tuy vẫn như cũ khó có thể phân biệt, lại cuối cùng không phải cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Điều này làm Tô Trầm cảm thấy chờ mong gấp bội đối với tương lai, ngay cả thái độ của gia tộc hôm nay đối với hắn cũng không để ý nữa.

Thời khắc này đang thưởng thức trà, Kiếm Tâm đi tới: “Thiếu gia, tứ di thái cho mời.”

“Tứ di nương muốn gặp ta?” Tô Trầm ngẩn ngơ.

Vị Nhan Vô Song cô nương xuất thân Xuân Nguyệt lâu này, từ sau khi vào Tô phủ, chỉ từng gặp hai lần ở trên nhập môn, gia tộc tế điển, sau đó Tô Trầm chưa từng tiếp xúc với nàng ta, nhưng âm thầm, Tô Trầm nghe được đánh giá về nàng ta cũng không phải là tốt như vậy.

Nghe nói nữ nhân này tính tình khá khôn khéo lanh lợi, vào phủ không lâu, đã đem việc làm ăn ngõ Ngọc Đái nắm giữ trong tay.

Ngõ Ngọc Đái là một con phố phồn hoa nhất Lâm Bắc thành, Tô gia ở đây có bốn cửa hiệu mặt tiền, giao cho Tô Thành An nắm giữ, mà bây giờ, bốn cửa hiệu mặt tiền này là Nhan Vô Song quản lý. Nghe nói Đường Hồng Nhị cũng từng vì thế cãi nhau to một trận với Tô Thành An, cuối cùng lại không có kết quả. Hơn nữa đáng hận là, bốn cửa hiệu mặt tiền này thế mà dưới Nhan Vô Song quản lý còn vui sướng hướng vinh, không có chút sai sót không nói, còn làm được vài vụ mua bán lớn, dẫn tới những lời nói ra nói vào không thể nói gì nữa.

Người ta bộ dạng xinh đẹp, lại biết buôn bán, còn biết dỗ người, cuối cùng còn sinh con trai, cũng khó trách vị tứ di nương này được sủng ái gấp bội.

Nhưng phong cách làm việc của tứ di thái không được lòng người ta, nghe nói không lâu trước đây, còn vừa đem chưởng quầy Thuý Ngọc phường tính cả ba tiểu nhị lâu năm cùng nhau sa thải, lý do chính là không cung kính đối với nàng. Đó là lão nhân làm cho Tô gia hai mươi năm đó, nói đuổi liền đuổi!

Bây giờ tứ di thái đột nhiên mời mình, ngay cả Tô Trầm nhất thời cũng không rõ là vì cái gì.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: “Biết rồi, ta đi qua bây giờ đây.”

Chỉnh lại bản thân một chút, thay bộ đồ mới, Tô Trầm do Kiếm Tâm dẫn đường, đi Lan Phương hiên của tứ di thái.

Nhan Vô Song lúc này ngồi ở trong Lan Phương hiên, cầm chén, trước người còn một đôi nam nữ quỳ, đang run bần bật.

Nhan Vô Song có một khuôn mặt như quả trứng, một đôi lông mày lá liễu dài nhỏ, hình dung là đẹp, chỉ là trong ánh mắt lại mang theo một chút sát khí.

Khi Tô Trầm vào, vừa lúc nghe được Nhan Vô Song dùng nắp chén gạt bọt trà, ung dung nói: “Theo lý mà nói, hai người các ngươi tình đầu ý hợp ta cũng không nên ngăn trở. Nhưng nếu là cứ như vậy phóng túng các ngươi, vậy trong phủ này còn cần quy củ hay không? Mọi người trên trên dưới dưới, muốn như thế nào thì như thế đó, ta lại nên quản thúc như thế nào? Ngươi nói đúng không, tứ thiếu gia?”

Nhìn thấy Tô Trầm tiến vào, Nhan Vô Song thuận miệng bỏ thêm một câu cuối cùng này.

Tô Trầm cúi đầu trả lời: “Di nương xử lý hạ nhân, Tô Trầm không có quyền can thiệp.”

Nhan Vô Song chậm rãi nói: “Không sao, cứ tùy tiện nói hai câu cũng được. Ta nếu nghe được có lý, nói không chừng sẽ lấy ý kiến của ngươi.”

Nghĩ một chút, Tô Trầm trả lời: “Trong gia tộc tuy rất nhiều quy củ, nhưng đối với chuyện hạ nhân tư thông này, thật ra vẫn chưa có văn bản quy định rõ ràng. Cái này chủ yếu là bởi vì loại sự kiện này, liên quan quá nhiều, không dễ xử lý. Nếu mặc kệ, khó tránh khỏi phóng túng, đến lúc đó trong phủ sợ là một mảng chướng khí mù mịt. Nhưng nếu quản quá chặt, lại không khỏi có nghi ngại chia rẽ người ta, bổng đánh uyên ương. Cho nên theo ta thấy, cách làm đơn giản nhất, chính là chỉ quản bộ phận thuộc về trong phủ, không quản bộ phận không thuộc về trong phủ.”

“Chỉ quản bộ phận thuộc về trong phủ, không quản bộ phận không thuộc về trong phủ?” Nhan Vô Song lập lại một lần, hỏi: “Bộ phận nào là thuộc về trong phủ, bộ phận nào lại không thuộc?”

“Tự nhiên là chức trách quy về phủ, tư tình không thuộc.” Tô Trầm trả lời: “Theo ta thấy, nếu bọn họ cảm tình trung trinh, vậy cũng không cần chia rẽ, không bằng để một người rời phủ. Từ đó, sẽ không tồn tại chuyện hạ nhân trong phủ lén cấu kết với nhau, đã có thể cảnh cáo kẻ sau, cũng không đến mức chia rẽ một đôi nhân duyên, mọi chuyện tự nhiên giải quyết.”

Hai người đang quỳ cùng nhau cảm kích nhìn Tô Trầm, nếu thật có thể xử lý như thế, đã là kết quả tốt nhất.

Nhan Vô Song sửng sốt, mày liễu lại dần dần ngưng tụ ra một chút sát khí: “Nói là có lý, lại không khỏi trách phạt quá nhẹ, vẫn có nghi ngại dung túng, chỉ sợ đến lúc đó lại có người noi theo, càng có người nói ta cai quản cái nhà này không nghiêm. Ta thấy vẫn là mỗi người bốn mươi gậy, sau đó hai người đều đuổi đi là xong.”

Tô Trầm kinh hãi: “Di nương, trách phạt vậy quá nặng đi.”

Hai người đều đuổi đi, nhất thời không tìm được việc làm mà nói, thì hoàn toàn không có thu nhập, huống chi còn phải chịu bốn mươi gậy, nhắm chừng nửa tháng cũng chưa thể xuống giường, liền càng thêm gian nan.

Nhan Vô Song nhìn thoáng qua Tô Trầm, đột nhiên cười nói: “Tứ thiếu gia đã tự mình mở miệng, thôi được, ta nể mặt ngươi một lần, phạt hai mươi gậy đi, đem Tri Lễ, Nhạn Nguyệt lôi ra, đánh!”

Tô Trầm biết, một phen này vừa đấm vừa xoa, đã nể mặt Tô Trầm, còn thể hiện uy phong của chính nàng, quả nhiên có chút thủ đoạn, chỉ là Tô Trầm đối với nàng lại càng nhiều thêm mấy phần chán ghét.

Trong phòng.

Nhan Vô Song vừa mới xử lý hai hạ nhân, đầu tiên là ung dung uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Nghe danh đã lâu tứ thiếu gia nhân trung long phượng, thiếu niên tuấn kiệt, hôm nay ta được kiến thức rồi. Thật là thiếu niên lang tuấn tú, chỉ tiếc thủ đoạn xử sự vẫn yếu đuối chút, đối đãi hạ nhân cũng không đủ uy nghiêm. Cái này cũng khó trách, tứ thiếu gia đi là long hổ chi đạo, lấy lớn mạnh bản thân làm chủ, sao có thể để ý vẻn vẹn thuật ngự nhân này chứ.”

Tô Trầm bình tĩnh trả lời: “Di nương quá khen rồi, Tô Trầm một người mù, còn có thể có long hổ chi đạo gì để đi, Tô Trầm chỉ là không muốn tùy tiện bỏ cuộc mà thôi.”

“Hay cho một cái không muốn tùy tiện bỏ cuộc.” Nhan Vô Song vỗ tay cười nói, chỉ là trên mặt lại không có chút nét cười nào. Nàng nói: “Vậy xem ra, ta nếu là muốn khiến tứ thiếu gia bỏ qua chút gì đó, chỉ sợ cũng không được rồi.”

Tô Trầm nhíu mày: “Không biết di nương muốn từ chỗ ta đạt được cái gì?”

Nhan Vô Song liền nói: “Lời nên nói rõ ràng, không phải ta muốn từ chỗ ngươi đạt được cái gì, ta làm như vậy cũng là tốt cho sản nghiệp của Tô gia. Cần biết, hôm nay đại phòng (cách gọi bên vợ cả) bên này, thái thái ôm bệnh, hai mắt ngươi lại không tiện cho đi lại. Tuy hai tháng trước, tứ thiếu gia ở trên lôi đài đại hiển thần uy, đánh bại nhị thiếu gia, nhưng cái đó có thể khiến tứ thiếu gia tai thính mắt tinh, xem sổ sách nhớ sự việc sao? Có thể khiến đại thiếu gia thấy rõ lòng người, phân rõ trung gian sao? Có thể khiến tứ thiếu gia quản lý sản nghiệp, ứng đối không có sai sót sao? Có một số việc, chung quy vẫn cần người sáng mắt làm.”

Tô Trầm ngẩn ra, rốt cuộc tỉnh ngộ: “Thì ra tứ di nương là nhìn trúng mấy chỗ sản nghiệp kia của mẫu thân.”

Nhan Vô Song sửa đúng: “Đều là Tô gia, nhưng là do thái thái quản lý mà thôi. Nhưng bây giờ thân thể thái thái không tốt, tứ thiếu gia lại lập chí muốn đi con đường cường giả, cần gì phải giữ sản nghiệp này không bỏ chứ? Không bằng buông tay, do ta người mệnh hèn này bỏ sức, làm công cho mọi người, hai người mẹ con ngươi ở phía sau ngồi hưởng chia phần, thu hoa hồng, ngày tháng chẳng phải tiêu dao khoái hoạt?”

Tô Trầm hỏi: “Chuyện này, tứ di nương vì sao không tìm mẫu thân ta để bàn bạc.”

“Đã nói rồi, thái thái tính tình bướng bỉnh, không nghe được lời của người ta. Nhưng ngươi luôn luôn là niềm kiêu ngạo của bà ấy, nếu ngươi chịu buông tay, nghĩ đến, thái thái cũng sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.”

Tô Trầm đã biết, hóa ra Nhan Vô Song đã tìm Đường Hồng Nhị nói rồi, nhưng khẳng định là bị Đường Hồng Nhị bác bỏ, kết quả tìm tới mình.

Quả thực, nếu là Tô Trầm đi nói tốt với mẫu thân cho người ta, Đường Hồng Nhị không chừng thật sự đáp ứng.

Có một việc Nhan Vô Song nói không sai, đó là bây giờ thân thể Đường Hồng Nhị đã thực sự không thích hợp quản lý sản nghiệp nhiều, Tô Trầm cũng không thích hợp tiếp nhận, cho nên sớm có ý giao ra.

Nhưng giao ra là một chuyện, giao cho ai là một chuyện khác.

Nhan Vô Song làm tứ di thái, hưởng riêng ân sủng, Đường Hồng Nhị nghĩ hẳn là như thế nào cũng nhìn không quen, giao cho ai cũng sẽ không giao cho nàng ta.

Không nghĩ tới tâm tư nữ nhân này càng ác hơn, đối phương không cho thì tự mình đến cướp, thế mà tìm hắn đến bàn bạc chuyện này.

Thực cho rằng mình là dễ bắt nạt sao?

Mắt Tô Trầm hơi nheo lại.

Nhan Vô Song vẫn đang gạt bọt trà, làm đủ tư thái nói: “Tứ thiếu gia sau khi đánh bại nhị thiếu gia, tuy đạt thành mong muốn, nhưng cũng đã đắc tội nhị lão gia, thậm chí còn kéo theo đắc tội một đám người ủng hộ hắn. Khoảng thời gian này, cuộc sống của tứ thiếu gia nghĩ hẳn tương đối tịch mịch nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.