Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 66: Chương 66: Nghị Sự




Quyển trục nô dịch cũng không khó học, Tô Trầm rất nhanh đã nắm giữ.

Ngày thứ mười một tiến vào quặng mỏ, quặng Tinh Ngân trong lòng núi rốt cuộc đào hết.

Tô Trầm cũng đã xem thí nghiệm tâm đắc của Ô Nhĩ Lý Khắc đại khái lý giải rõ ràng, nơi đây không cần thiết lưu lại nữa.

Trước khi đi, Tô Trầm lấy ra một quyển trục nguyên lực để trống, đây là một loại quyển trục dùng da hung thú chế tác, sau khi ở bên trên chế tạo ra phù ấn nô dịch thì có thể sử dụng đối với Thực Kim Trùng, là chỉ thượng cổ Áo thuật có.

Về phần mọi người bây giờ, bình thường sử dụng lá bùa nguyên lực càng thêm đơn giản thuận tiện. Lá bùa nguyên lực là dùng trang giấy đặc thù có thể chịu tải nguyên lực chế thành, chỗ tốt là phí tổn thấp, có thể sản xuất lượng lớn, nhưng trên hiệu quả thì kém quyển trục chút, tính chứa đựng cũng không quá tốt.

Quyển trục nô dịch vừa rơi ở trên thân Thực Kim Trùng, liền ‘Phành’ một phát hóa thành tro tàn.

Nô dịch chống cự.

Sinh mệnh cường đại sẽ tiến hành chống cự đối với quyển trục nô dịch, càng là thực lực chênh lệch lớn, thì càng khó có thể thành công. Thực lực Tô Trầm so ra kém Thực Kim Trùng, cho nên quyển trục nô dịch của hắn chớp mắt đã tan vỡ.

Tô Trầm còn không phục, lại chế tác hai quyển trục nô dịch, kết quả đều gặp phải chống cự.

Điều này làm Tô Trầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Quyển trục nguyên lực bỏ trống Ô Nhĩ Lý Khắc lưu lại cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn tấm, ba tấm thất bại, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.

Nhìn một quyển trục nô dịch cuối cùng này, Tô Trầm nhất thời có chút do dự.

Nếu một tấm này lại thất bại, mình có thể sẽ không còn cơ hội thu phục nó nữa.

Ngay tại lúc đó, Cương Nham đột nhiên nói: “Để ta tới thử xem, được không? Chủ nhân.”

“Ngươi?” Tô Trầm ngạc nhiên.

Cương Nham có chút khẩn trương thân thể run rẩy: “Xin đừng hiểu lầm, chủ nhân của ta, ta không có ý tứ muốn tranh sủng vật với ngươi. Ta chỉ là cảm thấy, có lẽ nó sẽ nghe ta.”

Tô Trầm nhìn nhìn Cương Nham, sau đó cười: “Không, ta không ngại... Có lẽ ngươi là đúng.”

Đem quyển trục nô dịch trong tay cho Cương Nham, Tô Trầm nói: “Đến đây đi.”

Cương Nham cầm quyển trục run rẩy nhìn Tô Trầm: “Ngươi biết, chủ nhân. Nếu ta thành công, nó liền... Chỉ nghe ta.”

“Đương nhiên, không sao. Đi đi, Cương Nham.” Tô Trầm vỗ vỗ hắn.

Cương Nham hít dài một hơi đi qua, đem quyển trục nô dịch đặt ở trên lưng Thực Kim Trùng.

Luận thực lực, Cương Nham so với Tô Trầm thấp hơn rất nhiều.

Nhưng một khắc đó, quyển trục nô dịch chưa bị thiêu hủy.

Thực Kim Trùng ngẩng đầu, nhìn nhìn Cương Nham, phát ra một đợt tiếng kêu trầm trầm.

Sau đó quyển trục nô dịch biến mất ở trong cơ thể Thực Kim Trùng.

Nhìn một màn này, trên mặt Tô Trầm nở rộ ra nụ cười: “Chúc mừng ngươi, Cương Nham, bây giờ ngươi mạnh hơn ta rồi.”

Cương Nham hướng Tô Trầm quỳ xuống: “Cương Nham vĩnh viễn thuộc về chủ nhân.”

Thu phục xong Thực Kim Trùng, Cương Nham đem nó thu vào trong túi trùng —— Tô Trầm dứt khoát đem túi trùng cũng tặng cho hắn.

Hai người thu thập xong đồ đạc, lúc này mới cùng nhau rời khỏi quặng mỏ.

So với hơn mười ngày trước, người Phỉ Thúy cốc đã rõ ràng giảm đi rất nhiều.

Quặng Tinh Ngân nơi này càng ngày ra càng ít, rất nhiều người không có thu nhập, chỉ có thể thất vọng mà về.

Cửa hàng của Độc Thủ làm ăn cũng càng lúc càng kém, khiến hắn tuyệt vọng là lại có một đối thủ cạnh tranh mới ở nơi hắn từng tính xây dựng dựng ra cửa hàng mới. Người của hai nhà bởi vậy nhìn nhau không vừa mắt, đánh giá sớm muộn gì phải có một trận chiến.

Tô Trầm mang theo Cương Nham cứ như vậy yên lặng rời khỏi, lại bước vào rừng rậm quen thuộc, bước lên đường về nhà.

Bởi vì còn có bốn ngày, cho nên Tô Trầm cũng không vội, trên đường bước đi chậm rãi, tận khả năng chủ động tìm kiếm hung thú.

Một mình hắn trước kia cũng tùy ý qua lại ở đây, bây giờ có thêm Cương Nham, lại có Thực Kim Trùng ở bên, càng không có gì đáng sợ nữa —— tuy Thực Kim Trùng rất không đáng tin.

Bởi vì nơi này vẫn coi như vào sâu, bọn họ không qua bao lâu đã gặp một hạ phẩm hung thú.

Hai người hợp sức, dễ dàng giải quyết nó.

Cương Nham đang muốn tiến lên lột da thú, Tô Trầm lại ngăn hắn nói: “Làm theo ta nói, vươn ngón tay ra, đặt ở đây, xuống chút nữa, đúng, tốt, không nên cử động, vận chuyển thuật hấp thu Tiến Oa, đem toàn bộ lực chú ý tập trung ở một điểm này, tưởng tượng chỉ dùng nơi này hít thở. Hít... Lại hít... Lại hít!”

Trong tầm nhìn, một điểm sáng nguyên năng kia rốt cuộc chậm rãi chậm rãi tiến vào trong cơ thể Cương Nham.

Đây chính là điều Tô Trầm nói, phương pháp giúp Cương Nham tăng tốc độ tu luyện. Con mắt nguyên năng của hắn có thể giúp bản thân nhìn thấy nguyên năng, tự nhiên cũng có thể giúp người khác.

Ở sau khi trải qua hơn mười ngày dạy dỗ, Cương Nham đã cơ bản thuần thục thuật hấp thu Tiến Oa. Nhưng nhìn từ tốc độ hắn vừa rồi hấp thu điểm sáng nguyên năng kia, so với Tô Trầm phải chậm hơn gấp đôi.

Tô Trầm biết, đây là vì thể chất trời sinh của Nham tộc không đủ mẫn cảm với nguyên năng, năng lực vận dụng kém. Chỉ từ trước mắt, loại khác biệt này cũng khoảng gấp đôi Nhân tộc.

Lực lĩnh ngộ chỉ có một nửa của Nhân tộc, cảm ứng cùng hấp thu nguyên năng lại chỉ có một nửa của Nhân tộc, khó trách Nham tộc tu luyện lên khó khăn như vậy.

Nhưng Tô Trầm cũng chưa bỏ cuộc, mà là tiếp tục chỉ điểm Cương Nham tu hành, đồng thời bản thân cũng không quên thu lấy nguyên năng.

Bởi vì phân tâm chỉ điểm Cương Nham, hiệu suất của bản thân Tô Trầm chậm một chút, ước chừng hấp thu so với bình thường ít đi hai điểm, nhưng đây chỉ là tạm thời.

Ở trong những ngày kế tiếp, Tô Trầm giết chết mỗi một con hung thú, sẽ chỉ điểm Cương Nham hấp thu. Cương Nham tuy lực lĩnh ngộ kém chút, lại không phải ngu ngốc, rất nhanh đã có thể phối hợp Tô Trầm, bình thường Tô Trầm chỉ cần chỉ hướng chỗ nào, Cương Nham sẽ đưa tay vươn qua tiếp được, tuy không nhìn thấy, lại trung thực dựa theo Tô Trầm chỉ điểm đi hấp thu cùng tu luyện.

Chỗ tốt tự nhiên cũng là dựng sào thấy bóng, cho dù trì độn nữa, Cương Nham cũng phát hiện tu vi mình tăng lên —— hắn vốn là Đoán Thể tầng bảy, bây giờ thế mà đã tầng tám.

Điều này làm Cương Nham vui mừng quá đỗi.

“Đây là một bí mật, chỉ có ngươi ta mới có thể biết, hiểu chưa?” Tô Trầm nói cho hắn.

Cương Nham trịnh trọng gật đầu: “Cho dù chết, Cương Nham cũng sẽ không nói ra ngoài.”

“Tốt lắm.” Tô Trầm vỗ mạnh ngực hắn một phát.

Chỉ có thể với tới đây.

Bốn hôm sau, Tô Trầm mang theo Cương Nham rốt cuộc đi ra khỏi rừng rậm Thâm Hồng.

Một lần này hắn không bị trễ.

Hai hạ nhân Tô gia phụ trách tiếp ứng nhìn thấy Tô Trầm cùng gã to con phía sau hắn đi ra, nhất thời đều kinh ngạc ngây người.

Một thiếu gia mắt bị mù, hai lần tiến vào Thâm Hồng sơn mạch, thế mà hai lần còn đều sống sót đi ra, thế này bảo bọn họ sao có thể không chấn động.

Tô Trầm cũng mặc kệ bọn họ, trước khi đi đã nói với Cương Nham chuyện về thân phận cùng mắt của hắn, cho nên cũng không có gì phải nhắc nhở, tự lên xe ngựa sớm chờ đã lâu. Chỉ là ở lúc Cương Nham lên xe, xe ngựa kia rõ ràng chấn động, bốn con đại giác mã thế mà không thể kéo nhúc nhích được, xa phu liên tục vung mấy phát roi, mới bắt đầu đánh được xe ngựa, hai gã hạ nhân kia thấy mà cùng nhau líu lưỡi, thầm nghĩ người này thật khôi ngô, tứ thiếu gia quá nửa là dựa vào hắn mới có thể lại một lần nữa may mắn còn sống sót ở Thâm Hồng sơn mạch.

Tuy Tô Trầm chưa giải thích cái gì, nhưng mọi người sẽ luôn tự mình đi tìm đáp án bản thân nguyện ý tin tưởng.

Xe ngựa đi Ngọc Chân các trước, đến trong lầu, liền thấy Lý Thứ và Đường Chân cùng nhau nói gì đó. Thấy Tô Trầm đi vào, đầu tiên là sửng sốt một phen, lại nhìn thấy Cương Nham, lập tức ý thức được cái gì, bước lên phía trước đỡ nói: “Thiếu gia cẩn thận dưới chân, ngài mắt không được, vẫn là tiểu nhân đến đỡ ngươi.”

Không thể không thừa nhận, luận cơ trí ứng biến, Cương Nham là thúc ngựa cũng so ra kém Lý Thứ.

Mặc cho Lý Thứ đem mình đỡ vào sảnh trong, Đường Chân đuổi hạ nhân, ba người lúc này mới ngồi xuống, chỉ có Cương Nham lại không ngồi, chỉ đứng phía sau Tô Trầm.

Đường Chân từng nghe Lý Thứ nói về Cương Nham, thời khắc này thấy cũng không kỳ quái.

Bốn người hàn huyên một lát, đại khái nói một lần về chuyện vài ngày qua, cho nhau biết một chút tình huống.

Thì ra Lý Thứ ở sau khi tới Ngọc Chân các, Đường Chân nói chuyện với hắn một phen, phát hiện người này đầu óc linh hoạt, học cũng nhanh, cho nên bây giờ đã bắt đầu dạy hắn một ít tri thức phương diện thưởng thức đồ cổ. Từ chỗ Lý Thứ, Đường Chân cũng đã hiểu biết được hành vi của Tô Trầm ở trong thung lũng, rất tán thưởng đối với chuyện Tô Trầm làm ăn.

Bên này Tô Trầm cũng đem tình huống mình sau khi tiến vào quặng mỏ nói cho hai người. Nghe được Tô Trầm còn có một đoạn từng trải nguy hiểm như vậy, Đường Chân và Lý Thứ cũng chấn động.

Sau khi biết được Tô Trầm đạt được quyển sách da dê thượng cổ Áo thuật, Đường Chân vội vàng đòi xem, cầm đến trong tay lập tức kích động vô cùng: “Sách quý thượng cổ! Đây là sách quý thượng cổ! Thật không ngờ đồ của mấy vạn năm trước thế mà còn có thể giữ lại đầy đủ đến bây giờ, Áo Thế đế quốc quả nhiên không tầm thường. Đây là một món đồ cổ hiếm có trên đời!”

Nếu không phải nó còn có giá trị thực dụng, chỉ sợ Đường Chân muốn lập tức thu vào Ngọc Chân các.

Đối với chuyện phiên dịch Áo văn, Đường Chân tỏ vẻ, việc tu hành, sai một ly, đi một dặm, phải bảo đảm, chuẩn xác không có sai lầm, lão cũng cần tra thêm tư liệu, lặp đi lặp lại xác minh. Đối với sự cẩn thận của Đường Chân, Tô Trầm tự nhiên không có ý kiến: “Bởi vì nguyên nhân nào đó, ta về sau có thể còn có thể đạt được một ít thượng cổ Áo thuật, cho nên lúc rảnh rỗi sẽ tiếp tục đi theo đại chưởng quỹ học tập Áo văn. Nhưng cái này không vội, bây giờ cấp bách vẫn là cái này.”

Nói xong đã lấy ra Tinh Ngân tinh túy kia.

Nhìn thấy Tinh Ngân tinh túy, Đường Chân và Lý Thứ cùng nhau kích động hẳn lên.

Riêng Tinh Ngân đã là kim loại cực đắt đỏ, hôm nay Tinh Ngân tinh túy này, thật sự có thể coi là vật báu.

Tô Trầm lấy ra một khối lớn như vậy, nếu là bán đi, ở Lâm Bắc thành mua được mấy mặt phố cũng là dư dả.

Nhưng Đường Chân biết chí hướng của Tô Trầm, không có khả năng thỏa mãn vẻn vẹn sự giàu có, đã nói: “Thiếu gia là muốn đem chúng đổi thành tài nguyên tu luyện phải không?”

Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức, Tô Trầm gật đầu nói: “Tiền, chung quy là cần dùng để đổi thành sức chiến đấu. Chỗ tiền này, một bộ phận dùng để mua kim loại, còn lại đổi hết thành nguyên thạch.”

“Không cần mua một chút linh thảo cùng đan dược có thể tăng tu vi sao?” Đường Chân kinh ngạc.

Tô Trầm lại lắc đầu.

Có điểm sáng nguyên năng, chỉ cần chiến đấu là có thể tăng lên, Tô Trầm đối với linh thảo cùng đan dược tăng lên tu vi thật ra không có nhu cầu quá lớn.

Nguyên thạch thì khác, nguyên thạch trừ là tiền, còn có thể cung cấp nguyên lực cho nguyên sĩ khôi phục. Mà nguyên lực hoàn toàn là thứ tu luyện nguyên kỹ cần nhất.

Nếu muốn thật sự thuần thục nắm giữ một môn nguyên kỹ, thì cần không ngừng phóng thích và luyện tập, nguyên lực hoàn toàn là bình cảnh kiềm chế luyện tập. Một khối nguyên thạch là một nguyên khí sĩ Dẫn Khí sơ cấp tốn một ngày thời gian mới có thể rót vào, nói cách khác, gần như cũng là một ngày nguyên lực của một nguyên sĩ Dẫn Khí sơ cấp.

Cho nên dùng mỗi một khối nguyên thạch, tương đương với tiết kiệm một ngày thời gian. Tô Trầm trước đó tu luyện từng tiêu hao một ít nguyên thạch, chỉ tiếc khi đó quá ít tiền, cho nên bút tích cũng có hạn. Bây giờ hắn đã có tiền, tự nhiên phải phát huy cho tốt tác dụng của tiền.

Bởi vì điểm sáng nguyên năng, Tô Trầm đã hạ quyết tâm phải đi con đường tài phú tăng lên chiến lực, chiến lực tăng lên tu vi.

Ngoài ra hắn cần mua nguyên kỹ, nguyên khí cũng cần nguyên thạch, cho nên hắn chỉ cần nguyên thạch. Không riêng Tinh Ngân tinh túy chỉ bán lấy tiền, ngay cả Tiên Tử Thảo trước đó từ chỗ Lang Đao đạt được có thể tăng lên tu vi hắn cũng muốn bán đi.

Về phần kim loại thì dùng để thí nghiệm Thực Kim Trùng, xem nó có phải có thể đem toàn bộ kim loại đều tinh luyện ra tinh túy hay không.

Đường Chân nghe xong, vuốt râu nhíu mày nói: “Nhiều Tinh Ngân tinh túy như vậy, lại chỉ bán nguyên thạch, chỉ bằng Lâm Bắc thành chưa chắc nuốt trôi, cho dù nuốt được, chỉ sợ cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn ở trên giá.”

Nhiều hàng, giá tất nhiên sẽ giảm, điều này cũng bình thường.

Tô Trầm hỏi: “Vậy ý tứ đại chưởng quỹ là...”

“Nếu muốn bán được giá tốt, vẫn phải đi Phi Tiên phủ.”

Lâm Bắc thành thuộc Tam Sơn quận, mà Phi Tiên phủ chính là quận phủ của Tam Sơn quận. Nếu nói Lâm Bắc thành là đứa nhỏ nông thôn, như vậy Phi Tiên phủ chính là công tử nhà phú quý của thành thị, chênh lệch giữa hai bên, là hoàn toàn không thể đánh đồng.

Cũng chỉ có ở nơi đó, mới có thể đem Tinh Ngân tinh túy của Tô Trầm bán được một cái giá tốt.

Kế tiếp, bốn người cùng nhau lại thương thảo một số việc khác. Đương nhiên, nói là thương thảo, chủ yếu vẫn là Tô Trầm và Đường Chân quyết định. Lý Thứ làm kẻ mới gia nhập, tạm thời còn chưa có quyền quyết định gì, về phần Cương Nham thì càng đừng nói, sứ mệnh của hắn chính là nghe lời.

“Vậy cứ quyết như thế, vài ngày nữa ta sẽ tự mình đi Phi Tiên phủ, tình huống nơi đó sẽ do Lý Thứ ngươi tới sưu tập. Ta vừa trở về, còn phải chạy về gặp mẹ, hôm nay trước hết đến đây đi.” Tô Trầm đã đứng dậy nói.

Đường Chân và Lý Thứ tự mình tiễn Tô Trầm ra ngoài.

Mắt thấy Tô Trầm rời đi, Đường Chân từ từ nói: “Thiếu gia thật sự trưởng thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.