Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 31: Chương 31: Đàm Phán ( Thượng)




Kiếm Tâm theo sát ở phía sau: “Nhưng nói đến cũng lạ, thiếu gia là làm sao biết Tô Việt tiểu tử kia ở trong xe ngựa giở trò quỷ thế?”

Tô Trầm dừng bước, ý vị sâu xa nói: “Sao? Bắt đầu tìm hiểu bí mật của thiếu gia rồi?”

Kiếm Tâm gãi đầu cười xấu hổ nói: “Ta đây không phải là tò mò sao.”

“Được, nói cho ngươi đi. Tô Việt ở trong xe ngựa giở trò quỷ, ta không nhìn thấy, tự nhiên là không biết. Nhưng ta không biết, người khác lại thấy được, có người vụng trộm nhắc nhở ta, cho nên ta mới biết được.”

“Có người nhắc nhở? Là Minh Thư sao?”

Tô Trầm trả lời: “Minh Thư lúc ấy đi gọi Chu Hoành, khi Tô Việt gian lận hắn căn bản không có mặt, sao có khả năng nhắc nhở ta. Nói thật cho ngươi biết đi, là người bên cạnh Tô Việt.”

“Cái gì?” Kiếm Tâm hoàn toàn chấn kinh.

Người bên cạnh Tô Việt, có người đang làm việc cho Tô Trầm?

Tô Trầm như cũng nhận thấy được mình nói lỡ, thấp giọng nói: “Chuyện này ngươi biết là được, cái khác đừng hỏi nhiều.”

“Biết rồi ạ thiếu gia.” Tuy không cam lòng, Kiếm Tâm cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Thiếu gia còn có gì phân phó?”

Lúc này đã tới cửa, Tô Trầm nói: “Không có việc gì, ngươi đi trước đi, ta muốn một mình nghỉ ngơi một lúc.”

Phất tay bảo Kiếm Tâm rời đi, Tô Trầm đã tiến vào buồng trong.

Vừa tới cửa, Tô Trầm dừng bước.

Đứng chốc lát, hắn quay đầu lại nói: “Kiếm Tâm!”

“Thiếu gia, chuyện gì?” Kiếm Tâm nhìn lại.

“Đi lấy cho ta chút nước ấm, đúng rồi, dùng cái chậu rửa mặt đặt ở ô thứ hai.”

“Vâng.” Kiếm Tâm có chút kỳ quái nhìn Tô Trầm một cái, nhưng vẫn đáp ứng.

Tô Trầm cũng không vào nhà, cứ như vậy ở ngoài phòng chờ.

Một lát sau, Kiếm Tâm bưng một chậu nước tiến vào, chậu là dùng cổ đồng làm ra, có chút nặng, Kiếm Tâm bưng hơi cố sức.

Đem chậu đồng đặt ở trên cái giá, Tô Trầm cũng không cần hắn hầu hạ, bảo hắn đi gặp mẫu thân, bản thân lúc này mới vào trong phòng.

Trước đem cửa sổ mở ra nửa cánh, sau đó từng bước một mò mẫm tới cạnh chậu nước, nắm chặt chậu đồng, mặc cho hơi nước bốc lên ở trên mặt mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Nếu ngươi không lập tức ra tay, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.”

Chưa có đáp lại.

Tô Trầm cười cười, hắn bưng chậu đồng xoay người, nước ấm trong chậu vẫn như cũ bốc ra lượng lớn khí trắng, đem Tô Trầm bao phủ ở trong một mảng sương mù mờ mịt. Cái tay cầm lấy chậu đồng giống đamg cầm một tấm khiên, nước trong chậu thì hơi hơi hướng về phía trước, làm bộ có thể hắt bất cứ lúc nào.

Tuy chỉ là một tư thế đơn giản, lại đem tư thái phòng ngự làm tới cực hạn.

Tô Trầm lúc này mới nói: “Có thể bất động thanh sắc tiến vào Tô gia, nghĩ hẳn nhất định là cao thủ. Nhưng ta cũng đã trở lại, còn chưa động thủ, khẳng định không phải vì không giết được ta, quá nửa vẫn là sợ ta giãy chết, kinh động Tô gia nhỉ? Cho nên muốn một lần là trúng? Đáng tiếc ta đã có chuẩn bị, sao có khả năng cho ngươi cơ hội nữa? Đừng nấp nữa, chúng ta nói chuyện đi, người bạn bên giường.”

Một câu cuối cùng hoàn toàn phá hủy tuyến phòng ngự trong lòng người nấp chỗ tối kia.

Một giọng khàn khàn vang lên: “Ta tự nhận bản lãnh ẩn nấp coi như được, ngươi là như thế nào phát hiện ta?”

Theo thanh âm này, chỉ thấy trong bóng tối giường ngà voi của Tô Trầm, một người áo đen đi ra.

Hóa ra người này lúc trước vẫn đứng ở trong phòng, chỉ là lại chưa có ai phát hiện hắn. Hắn giống như trời sinh đã tan vào trong bóng tối, hòa hợp một thể với bóng tối, đến nỗi giống như ẩn thân.

Nhưng loại khả năng ẩn nấp bóng tối này hiển nhiên cũng không phải toàn năng, nếu trước đó có sự chuẩn bị, nhìn kỹ mà nói thật ra vẫn có thể có phát hiện, nếu lại bị người ta hắt một chậu nước ấm, vậy càng đừng hy vọng có thể lừa được ai nữa.

Tô Trầm cười cười: “Người mù phán đoán trong phòng có người hay không, không dựa vào mắt.”

Không sai, người này là bị Tô Trầm nghe ra được.

Vừa vào phòng, Tô Trầm đã cảm giác được trong phòng còn có một người. Tuy người này đã nín thở, nhưng chỉ cần chưa tu hành đến Khai Dương cảnh, thì không thể dừng được nhịp tim của mình, hoàn cảnh nơi này lại khá yên tĩnh, khoảng cách hai người cũng không xa, Tô Trầm tự mình nghe một chút là ra được.

Rõ ràng nghe được có người, lại không nhìn thấy một bóng người, Tô Trầm lập tức ý thức được đối phương lai giả bất thiện.

Cân nhắc đến tình hình mấy ngày nay, Tô Trầm ngay lập tức đoán được người tới là ai.

Lá gan hắn cũng lớn, biết rõ đối phương có thể là Tang lão phái tới giết hắn, nhưng cũng không chạy, ngược lại làm bộ như không biết làm ra chuẩn bị đối địch.

Thời khắc này sát thủ đồ đen kia bị hắn bức ra, hừ một tiếng: “Trách không được ngươi có thể giết Lâm Giải, quả nhiên có chút bản lãnh. Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Nghe được lời này, Tô Trầm cười càng thêm thoải mái.

Không đoán sai, đối phương quả nhiên là người của Tang lão. Chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay liền phái người đến ám sát, Tang lão này làm việc cũng coi như sắc bén quyết đoán.

Nhưng đáng tiếc, một đêm thời gian, đã đủ cho Tô Trầm làm đủ chuẩn bị.

“Thứ ta muốn nói chuyện rất đơn giản, ngay tại trên đầu giường của ta, ngươi đứng ở nơi đó đã lâu, vẫn chưa xem phía dưới gối đầu nhỉ?” Tô Trầm cười nói.

Người áo đen ngây người, cầm lấy gối đầu.

Lúc lấy gối đầu đặc biệt cẩn thận, sợ có cạm bẫy gì, nhưng sự thật là cơ quan gì cũng không có, chỉ có một phong thư lẳng lặng nằm ở nơi đó.

“Mở ra, nhìn xem.” Tô Trầm nói.

Người áo đen bóc thư, mặt hắn bị miếng vải đen bao phủ thấy không rõ khí sắc khuôn mặt, nhưng mà Tô Trầm tin tưởng, giờ này khắc này, vẻ mặt người áo đen tuyệt đối không thể tốt.

Bởi vì trong lá thư này ghi lại tình huống trước sau sự kiện xảy ra trong rừng ngày hôm qua.

Hắn đem mọi chuyện đều ghi trên đó.

“Hừ!” Xem xong thư, người áo đen kia chà xát tay, lá thư đó liền bốc lên một mảng ánh lửa, nháy mắt cháy thành tro.

Thật lợi hại!

Tô Trầm thầm nghĩ, người này tuyệt đối là nguyên khí sĩ, hơn nữa xem gã ra tay cử trọng nhược khinh, nói không chừng còn là nguyên khí sĩ cấp bậc Dẫn Khí trở len.

Phí Huyết cảnh hay là Khai Dương cảnh?

Khai Dương cảnh khả năng không lớn, Tô gia lão thái gia bây giờ cũng chỉ là Khai Dương cảnh, loại tồn tại cấp bậc này hẳn là sẽ không bất chấp thân phận đến ám sát hắn một tiểu thiếu gia gia tộc.

Nhiều nhất chỉ là Phí Huyết cảnh, khả năng lớn hơn nữa là Dẫn Khí cảnh bậc cao.

Trong lòng Tô Trầm tính toán.

Người áo đen không biết Tô Trầm lúc này còn có tâm tư tính toán thực lực hắn, chỉ là nói: “Ngươi đừng mơ dùng loại thủ đoạn này để gạt ta, có lẽ phong thư này chính là con bài chưa lật cuối cùng của ngươi. Giết ngươi, mọi sự đều xong.”

Tô Trầm đồng tình nói: “Ngươi là ngu ngốc sao? Ngươi chưa nghĩ tới, một người mù, dựa vào cái gì đi viết thư?”

Người áo đen ngây người.

Tô Trầm lại hung hăng bổ một đao: “Hủy diệt chứng cớ thật ra rất chịu khó, đáng tiếc... Ngay cả cơ hội truy tra bút tích cũng không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.