Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 23: Chương 23: Cường Địch​




Đây cũng là nguyên nhân Cố Khinh La sẽ xuất hiện ở đây.

Tuổi thọ yêu thú vượt xa xa nhân loại, một khi Cố gia có thể thu phục một con Đằng Xà chân chính, toàn bộ Cố gia đều sẽ bởi vậy được lợi lâu dài.

Nhưng ở sau khi nghe Cố Khinh La nói, Tô Trầm nghĩ đến lại là một sự kiện khác.

Hắn hỏi Cố Khinh La: “Nhưng mặc kệ nói như thế nào, vẫn là có tiến triển, đúng không?”

“Đúng vậy.” Cố Khinh La nói rất khẳng định: “Trước kia Lam Dạ cũng chưa nghe lời như bây giờ. Tuy còn chưa đạt được nhu cầu của gia tộc, nhưng chỉ cần luôn luôn cố gắng, thì nhất định có ngày thành công.”

“Lâm gia giúp Cố gia lớn như vậy, Cố gia chung quy cần có gì hồi báo sao?”

Nghe được lời này, Cố Khinh La khẽ cười nói: “Ngươi thật sự muốn hỏi là cái này nhỉ? Xì, người Tô gia đối với ngươi lại không tốt, ngươi quan tâm bọn họ như vậy làm gì?”

Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Nghe ngươi nói như vậy, ta có thể xác định rồi, Cố gia hồi báo, nhất định sẽ rất bất lợi đối với Tô gia.”

“Là đối với ba nhà khác đều bất lợi.” Cố Khinh La trả lời.

Tạm dừng một chút, nàng mới nói: “Cố gia cho Lâm gia ba cái danh ngạch.”

“Danh ngạch gì?”

“Danh ngạch đi Cố gia tu luyện, một lô tài nguyên phụ trợ tu luyện, bao gồm ba bình huyết linh dược tề Đằng Xà.”

Nghe được huyết linh dược tề Đằng Xà, sắc mặt Tô Trầm thay đổi.

Đằng Xà là yêu thú rất cường đại, ba bình yêu thú dược tề, ý nghĩa bồi dưỡng ra ba cao thủ có được huyết mạch yêu thú.

Tuy bây giờ huyết linh dược tề đã sớm không còn hữu dụng như máy rút lấy huyết mạch năm đó, càng không thể truyền thừa, nhưng ba cường giả tạp huyết mạch cấp yêu thú, ở Lâm Bắc thành cũng tuyệt đối có thể hoành hành không kiêng kỵ.

Khó trách Cố Khinh La nói đối với ba nhà đều bất lợi, tương lai, đây tuyệt đối là tiết tấu Lâm gia muốn một nhà độc đại.

“Chưa nghe nói gần đây Lâm gia có cao thủ nào xuất hiện.”

Cố Khinh La trả lời: “Bọn họ đều còn ở Cố gia tu luyện, cần tới sang năm lúc Tiềm Long viện thu đệ tử mới có thể trở về.”

“Sang năm? Tiềm Long viện?” Trong mắt Tô Trầm phát ra ánh sáng: “Không phải thế hệ thứ hai sử dụng? Là thế hệ thứ ba?”

“Ừm!” Cố Khinh La gật đầu: “Người Lâm gia, ánh mắt đặt rất lâu dài. Bọn họ cho rằng cho dù bây giờ cho một số cao thủ Lâm gia sử dụng huyết linh dược tề, cũng không có khả năng lấy sức một người bình định ba nhà khác, ngược lại có khả năng ép ba nhà liên hợp lại, như vậy mà nói ngược lại mất nhiều hơn được. Cho nên bọn họ đem hy vọng đặt ở trên thân thế hệ tiếp theo. Ngươi cũng biết, Tiềm Long viện hàng năm chiêu sinh, Lâm Bắc thành lại cần mười năm mới có một lần danh ngạch. Sang năm chính là ngày mười năm một lần, tuy tổng cộng chỉ có bốn danh ngạch, cũng đã đủ các nhà tranh đoạt. Mà dã tâm của Lâm gia chính là đem bốn danh ngạch này ôm hết. Một khi có bốn đệ tử Tiềm Long viện, cho thời gian, đó sẽ là bốn lực lượng cường đại. So với bây giờ bồi dưỡng bốn cường thủ tầm thường thì tốt hơn nhiều.”

“Bọn họ chỉ có ba hạt giống, cũng muốn ôm đồm bốn danh ngạch?”

“Cố gia cho bọn hắn không phải chỉ có huyết linh dược tề, cũng có tài nguyên khác. Chồng chất lên bồi dưỡng thêm một người cũng không phải việc khó. Cho dù không có ba kẻ mạnh kia, chỉ cần có thể áp chế ba nhà khác là có thể.”

“Hiểu rồi. Là bốn kẻ nào?”

“Lâm Tịnh Hiên, Lâm Nghiệp Mậu, Lâm Thư Nguyệt, Bạch Cách.”

“Bạch Cách?” Nghe được tên này, Tô Trầm cũng ngây người.

Thế mà còn có người không phải mang họ chính?

Đại gia tộc đương nhiên không có khả năng tất cả đều là người bổn gia chủ sự, nhưng tiến cử tuyển thủ hạt giống loại chuyện này, lại hầu như tất cả đều là chỉ chọn huyết mạch chí thân.

Bây giờ toát ra một tên họ Bạch, Tô Trầm lập tức cảm thấy có vài phần quái dị.

“Bạch Cách kia... Là người thứ tư?” Hắn hỏi.

“Không, hắn là người thứ nhất.” Cố Khinh La trả lời.

——————————————

Sau khi gặp Lam Dạ, Tô Trầm theo Cố Khinh La rời khỏi.

Quả nhiên như Cố Khinh La nói, thời điểm này, không có bất cứ người nào của Lâm gia ở vườn thú, dù sao ai cũng không muốn chạm mặt một con Lam Dạ tâm tình không tốt—— vì thuần hóa con yêu thú này, Lâm gia không chỉ dùng mất bảo vật truyền thừa gia tộc, còn trả giá mười một mạng người.

Dọc theo con đường bí mật, Tô Trầm rốt cuộc ra khỏi vườn thú.

Đến nơi này, Tô Trầm không cần lo lắng Lâm gia nữa. Cho dù là bị Lâm gia phát hiện, cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Nhưng Cố Khinh La vẫn hộ tống suốt đường Tô Trầm rời núi, thẳng đến đưa hắn lên một chiếc xe ngựa, mới an tâm rời đi.

Thoát ly hiểm địa, tâm tình Tô Trầm lại chưa thể bởi vậy bình tĩnh trở lại.

Lời vừa rồi Cố Khinh La nói luôn vọng bên tai hắn, khiến hắn không thể an tĩnh lại.

Tiềm Long viện!

Đúng vậy, còn có một năm, Tiềm Long viện sẽ chiêu sinh ở Lâm Bắc thành.

Cả thảy bốn danh ngạch.

Mình mặc dù mù ba năm cũng không muốn từ bỏ cố gắng, vì cái gì?

Không phải là vì không muốn bỏ lỡ cơ hội tiến vào học phủ cao nhất này của Long Tang quốc sao?

Không ngờ sau ngày hồi phục thị lực, thì nghe được tin dữ như thế.

Ba kẻ mạnh có được Đằng Xà huyết mạch, còn có một đối thủ không có huyết mạch nhưng cũng là hao phí lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng lên, chỉ một cái Lâm gia, đã có uy hiếp như thế, vậy gia tộc khác thì sao? Lại có thể có cao thủ ẩn giấu nào không?

Như vậy mình thì sao?

Trong ba năm đã qua, ngay cả số định mức mình nên có cũng phải liều mạng mới có thể gữ được, thì đừng nhắc tài nguyên gì.

Nói thực ra, hắn có thể liên tục ba lần lấy được hạng đầu con em thế hệ thứ ba của gia tộc, không phải vì bản thân mạnh bao nhiêu, thật sự là đối thủ đủ yếu ớt.

Nhưng một khi ra khỏi Tô gia, nghênh đón hắn chính là vô số cường giả, có lẽ mỗi một người đều mạnh vượt quá hắn tưởng tượng.

Đột nhiên, Tô Trầm phát hiện.

Khôi phục thị lực, trọng trách của mình chưa giảm bớt, ngược lại càng thêm gánh nặng đường xa.

Trong thời gian một năm kế tiếp, phải nhanh chóng tăng lên thực lực.

“Ngày tháng gian nan như vậy cũng sống qua được, vẻn vẹn mấy hòn đá chặn đường sao có khả năng ngăn được ta?” Trong xe ngựa, Tô Trầm lẩm bẩm.

Ba năm bóng tối, Tô Trầm học được một sự kiện quan trọng nhất chính là không từ bỏ hy vọng, không từ bỏ cố gắng.

Hai mắt mù cũng không ngăn được hắn, đối thủ cường đại càng không thể ngăn được hắn.

Sau khi rời khỏi Lâm gia, Tô Trầm chưa đi Ngọc Chân các, mà là trực tiếp trở về Tô gia. Hắn thương thế chưa lành, ngay cả quần áo cũng là quần áo hạ nhân Cố Khinh La tìm đến cho hắn, tự nhiên cần về nhà xử lý trước một phen.

Đến Tô gia, không khỏi kinh động người khác, Tô Trầm cũng là từ phía sau vòng vào. Hắn quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể trở về ( cái này thật không phải chém ), hôm nay hồi phục thị lực tự nhiên càng thêm thoải mái tùy ý.

Chưa kinh động bất cứ một người nào, Tô Trầm trở lại Trần La viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.