Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 10: Chương 10: Cuối Năm Thi Đấu ( Thượng)




“Rốt cuộc đến rồi.” Cố Khinh La mỉm cười.

Một khắc đó nàng đã phát hiện trên người Tô Trầm xuất hiện một ít biến hóa.

Tốc độ của hắn chưa nhanh hơn, thân hình lại trở nên càng thêm quỷ dị linh động. Đi vội bên đầm nước, lượng lớn hơi nước loãng vốn làm vạt áo hắn đều ướt nhẹp, càng đừng nói hắn lúc trước còn ngã vào đầm nước. Nhưng ở lúc này, nước trên người Tô Trầm dường như bắt đầu bay đi khỏi thân thể Tô Trầm, ở bên người hắn hình thành một tấm màng mỏng hơi nước loãng.

Nhìn như không bắt mắt, Cố Khinh La lại chấn động.

“Thủy ngưng chi? Thế mà hình thành thủy ngưng chi?” Ở sau khi thấy rõ, Cố Khinh La hầu như muốn hô thành tiếng.

Thủy ngưng chi là biểu hiện sau khi Yên Xà Bộ tu luyện đến cấp độ nhất định, đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể ngưng tụ hơi nước loãng chung quanh ở quanh thân thể hình thành tồn tại như một tấm màng mỏng, có được khả năng giảm bớt lực trình độ nhất định, đây cũng chính là nguyên nhân thật sự của đặc tính giảm bớt lực của Yên Xà Bộ.

Thủy ngưng chi là Yên Xà Bộ đỉnh phong người tu luyện không có huyết mạch có thể nắm giữ, ít nhất cũng cần ba năm thời gian khổ công, mặc dù Cố Khinh La cho hắn một giọt tinh huyết, vậy cũng chỉ là giúp hắn lý giải càng thêm khắc sâu Đằng Xà chi linh, mà không phải trực tiếp tăng lên cảnh giới của hắn, lại không ngờ hắn nhanh như vậy đã đạt tới bước này.

“Hắn thật sự là thiên tài...” Cố Khinh La cũng không khỏi phát ra tán thưởng từ đáy lòng.

Đáng tiếc, không có huyết mạch, cho dù thiên tài như thế nào nữa, thành tựu cũng vẫn như cũ có hạn, huống chi còn bị mù.

Tô Trầm vẫn đang chạy, tâm thần hoàn toàn đắm chìm ở trong cảm thụ do Yên Xà Bộ mang đến.

Hắn cảm thấy giống như có một con Đằng Xà thật sự, dung nhập đến trong thân thể của mình, mang cho hắn lực lượng, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể vào sâu thêm một bước.

Đây là huyết mạch hạn chế sao?

Khiến mình chỉ có thể được hình của nó, mà không thể được thần của nó.

Mặc dù là giọt tinh huyết kia của Cố Khinh La, cũng chỉ khiến hắn “nhìn” thấy, mà không phải thật sự đạt tới một bước đó.

Tuy không biết mình đã hình thành thủy ngưng chi, đạt tới thành tựu rất nhiều người khổ luyện nhiều năm mới có thể đạt tới, Tô Trầm vẫn đoán được huyết mạch là trở ngại lớn nhất mình tiến một bước nắm giữ Yên Xà Bộ.

Hắn thở dài trong lòng, lại không muốn bỏ cuộc.

Tâm thần tiếp tục lắng đọng lại, không ngừng cảm thụ Đằng Xà kia tồn tại, càng chìm càng sâu, đột nhiên, trong đầu Tô Trầm ‘Ầm’ vang lên một tiếng rồng gầm.

“Rống!”

Trong biển ý thức, một vòi rồng thật lớn dựng lên, phát ra ánh sáng ngọn lửa kinh người, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của Tô Trầm.

“A!” Tô Trầm đã kêu to một lần nữa ngã vào trong đầm, lần này lại xuống thẳng đáy nước, không nổi lên nữa.

“Tô Trầm!” Cố Khinh La vội chạy tới, phi thân xuống nước, túm lấy Tô Trầm đem hắn kéo ra khỏi mặt nước.

Nước suối ướt đẫm quần áo của nàng, hiện ra dáng người đẹp tinh xảo đặc sắc, Cố Khinh La lại không có tâm tư để ý, túm lấy bả vai Tô Trầm hét lớn: “Tô Trầm, Tô Trầm, ngươi làm sao vậy?”

Tô Trầm ngơ ngác nhìn bầu trời, giống như choáng váng.

Thật lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Trong hốc mắt chảy ra nước mắt.

“Ngươi...” Cố Khinh La kinh ngạc.

Tô Trầm thế mà khóc.

Hắn ngồi dậy, sờ hướng khuôn mặt Cố Khinh La.

Cố Khinh La cũng bị hắn làm cho choáng váng, tùy ý tay hắn chộp vào trên mặt mình.

“Tô Trầm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Cố Khinh La hỏi.

Tô Trầm run rẩy trả lời: “Ánh sáng... Ta nhìn thấy ánh sáng rồi... Ta nhìn thấy ánh sáng rồi!”

Vui quá mà khóc!

“Ngươi nói cái gì?”

Trần La viện, dưới tàng cây trong sân.

Tô Trầm đang ngồi ở trước một cái bàn đá uống trà, bên cạnh là Kiếm Tâm đang báo cáo.

Trong tay cầm chén trà, vẻ mặt Tô Trầm lại là kinh ngạc mà dại ra.

Kiếm Tâm bất đắc dĩ nói: “Lão gia nói, hy vọng thiếu gia đừng lừa gạt cảm tình của mọi người nữa, bịa ra những lời nói dối vụng về. Bình xét cuối năm là chuyện đã được quyết định, chớ nói thiếu gia mắt bây giờ chưa khỏi, cho dù thật sự bắt đầu khôi phục, cũng không có khả năng vì thiếu gia mà thay đổi chế độ nữa. Nếu thiếu gia không có nắm chắc, thì không cần tham gia lần bình xét này, để tránh lỡ dở cho mọi người.”

Tô Trầm ngẩn ngơ, tay cầm chén cũng hơi căng lên: “Thì ra phụ thân lại cho rằng ta là đang lừa dối ông sao?”

“Dù sao một lần trước, thiếu gia cũng nói như vậy. Gần đến lúc bình xét cuối năm, thiếu gia đột nhiên khôi phục một lần nữa, cũng khó trách rất nhiều người không tin.” Kiếm Tâm thản nhiên trả lời. Tuy không nhìn thấy, nhưng từ trong khẩu khí này Tô Trầm có thể nghe ra, mặc dù Kiếm Tâm cũng không tin.

Có lẽ mỗi người đều cho rằng, hắn còn chưa muốn bỏ cuộc, lại tìm không ra biện pháp, chỉ có thể đem lời nói dối tương tự lại lần nữa lấy ra dùng thêm một lần.

Tô Trầm nhìn Kiếm Tâm đứng ở trước mắt.

Trước kia trong thế giới của hắn là một mảng tối đen hoàn toàn.

Nhưng bây giờ, mượn dùng một chút cảm giác ánh sáng kia, hắn có thể “nhìn” thấy một bóng người mông lung mơ hồ đứng ở phía trước mình.

Tuy vẫn không nhìn thấy, lại không giống trước kia là bóng tối tuyệt đối, chuyện quan trọng nhất, hắn có hy vọng phục hồi như cũ.

Buồn cười là, khi hắn đem việc này nói ra, lại đã không có ai tin tưởng hắn nữa.

Thôi được, thôi được

Mọi người đều đã không tin, vậy thì đợi một chút đi.

Đợi tới lúc mình thật sự khôi phục rồi nói, Tô Trầm nghĩ.

Thời gian kế tiếp, mỗi ngày Tô Trầm vẫn tu luyện như cũ.

Luyện Đoán Thể bát pháp, luyện Diễm Hổ Quyền, luyện Yên Xà Bộ.

Tô Trầm vẫn muốn một lần nữa tiến vào cảm thụ lúc trước, hắn hoài nghi mình khôi phục có liên quan với sự gặp gỡ của lần đó.

Đáng tiếc hắn cố gắng như thế nào nữa, cũng không nhìn thấy con rồng lóe ra ánh sáng ngọn lửa kinh thế nữa.

Nhưng mắt hắn ở trong những ngày kế tiếp lại thật sự bắt đầu khôi phục.

Tuy trình độ khôi phục rất yếu, Tô Trầm lại vẫn cảm giác được.

Qua mỗi một ngày, mắt hắn đều đang tốt lên so với trước đó một chút.

Từ lúc ban đầu chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng, đến về sau Tô Trầm đã nhìn thấy đại khái hình ảnh vật thể. Tuy đều là những bóng đen mơ hồ, nhưng trong thế giới của Tô Trầm, cũng không là một mảng hư không trống vắng nữa, tương lai đã tràn ngập ánh sáng.

Nhưng ở trước khi ánh sáng tới, Tô Trầm còn cần thừa nhận một đoạn bóng tối trước khi bình minh.

Ngày thi đấu cuối năm đã càng lúc càng gần.

————————————

Đến cuối mỗi năm, các gia tộc liền bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Một năm cũ qua đi, một năm mới tới, mọi người chúc mừng mình lại thêm một tuổi, vui vẻ đưa tiễn quá khứ, vui vẻ đón xuân mới đến. Đám trẻ con càng vui vẻ nhảy nhót, chuẩn bị thi thố tài năng ở trên giải đấu cuối năm—— giải đấu cuối năm không phải chỉ tồn tại ở Tô gia, mà là tuyệt đại đa số gia tộc hiển hách.

“Cao chút, cao chút nữa!”

Trong sân lớn của Tô gia, Tô Khắc Kỷ chỉ vào cái lôi đài lâm thời dựng kia lớn tiếng hô, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

Đợi hai năm, rốt cuộc chờ được một khắc bây giờ, Tô Khắc Kỷ chỉ cảm thấy xương toàn thân đều có chút nhẹ, bước chân cũng tỏ ra đặc biệt thoải mái, đi đường cũng có chút lâng lâng.

“Cũng chỉ một lần cơ hội sử dụng, cần gióng trống khua chiêng như vậy sao?” Thanh âm khinh thường từ phía sau truyền đến.

Tô Khắc Kỷ nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy là Tô Phi Hổ đứng ở sau người, trên mặt là sự chán ghét không che giấu.

Tô Khắc Kỷ cười hê hê: “Lão Tam nói như vậy thì không đúng rồi. Đây chính là giải đấu cuối năm, chỉ có ba con em ưu tú nhất mới có thể cuối cùng đứng ở trên đài cao này, đứng đến cuối cùng, tự nhiên phải nhìn cao chút, không chỉ phải cho người Tô gia nhìn thấy ai là xuất sắc nhất, còn cần làm cho cả Lâm Bắc thành nhìn thấy, ai là con em xuất sắc nhất của Tô gia ta.”

Tô Phi Hổ thản nhiên đáp: “Có một số người, cho dù đứng được cao nữa, cũng thuyết minh không được cái gì.”

“Ngươi!” Tô Khắc Kỷ tức giận tới biến sắc, nhưng sau đó lại hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.

Hôm sau, bình xét cuối năm của Tô gia chính thức bắt đầu.

Giống với mọi khi, tiến hành đầu tiên là đánh giá tu vi.

Ở chính giữa sân lớn của Tô gia đặt một khối tinh nguyên thạch trống, chỉ cần dùng sức ấn, liền có thể biết độ nguyên năng trong cơ thể mục tiêu người sử dụng, do đó biết được cấp bậc tu vi của đối phương. Tuy Đoán Thể kỳ không thể sử dụng nguyên năng chiến đấu, nhưng cái này không ý nghĩa trong thân thể bọn họ không có nguyên năng.

Mỗi con em gia tộc ngay từ đầu đã học thuật hấp thu cơ sở, có thể hấp thu nguyên năng, cùng sử dụng nó thay đổi tố chất thân thể của mình, do đó đạt được lực lượng cường đại, cũng là tâm pháp cấp độ nhập môn.

Nhân tộc nắm giữ nguyên thủy nhất đối với nguyên năng, là đến từ loại pháp môn này, sau đó mới dần dần phát triển ra dẫn khí nạp nguyên, mở đan hải… một loạt cấp độ nguyên khí sĩ.

“Tô Hạnh!”

“Đến!”

Theo tiếng gào, con em thứ nhất của Tô gia dẫn đầu bước ra khỏi hàng, tới cạnh tinh nguyên thạch, đưa bàn tay hướng lên trên nhấn một cái, tinh nguyên thạch kia liền hiện ra điểm sáng màu trắng, rõ ràng từng chút một.

Màu sắc đại biểu cho độ tinh khiết của nguyên lực trong cơ thể, số lượng đại biểu cấp bậc cao thấp.

Màu trắng là cấp thấp nhất, đại biểu giai đoạn Đoán Thể.

“Bạch tinh sáu mươi ba, Đoán Thể tầng sáu.” Thanh âm đánh giá đã vang lên.

Người trẻ tuổi tên Tô Hạnh kia bĩu môi, đã tự đi xuống.

“Tô Việt, bạch tinh năm mươi sáu, Đoán Thể tầng năm.”

“Tô Linh Nhi, bạch tinh sáu mươi mốt, Đoán Thể tầng sáu.”

Theo thanh âm đánh giá, một lại một con em Tô gia đi lên, lại xuống dưới, đồng thời cũng không tránh khỏi nhấc lên tầng tầng tiếng nghị luận.

Trên đài tiểu cô nương tên Tô Linh Nhi kia xuống đài, ở dưới đài nhấc lên một mảng vỗ tay nhiệt liệt. Tuy Đoán Thể chỉ tầng sáu, ở trong con em thế hệ thứ ba của Tô gia, coi như là biểu hiện cực kỳ không tệ rồi.

“Tô Khánh, bạch tinh bảy mươi mốt, Đoán Thể tầng bảy.”

Trên sân ầm ầm vang lên tiếng náo nhiệt, Tô Khánh đứng ở trên đài, cao ngạo tiếp nhận tán thưởng đến từ xung quanh.

Có thể ở tuổi này đạt tới Đoán Thể tầng bảy, cũng quả thực có thể kiêu ngạo.

Sau khi như quân vương nhìn toàn trường một cái, ánh mắt Tô Khánh cuối cùng dừng ở trên người Tô Trầm. Trên mặt hắn lộ ra một tia cười khinh thường, lúc này mới nhảy xuống đài.

“Tô Trầm.”

Làm như cố ý an bài sẵn, sau Tô Khánh chính là Tô Trầm.

Tô Trầm chậm rãi đi lên đài, tới bên cạnh tinh nguyên thạch kia, đưa tay đặt lên.

Một mảng tinh điểm màu trắng sáng lóa mắt người ta.

Người đánh giá kia ngây ra trong chốc lát, lúc này mới nói: “Bạch tinh tám mươi ba, Đoán Thể tầng tám.”

Không có vỗ tay trong chờ mong.

Toàn bộ mọi người chỉ đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn Tô Trầm.

Đó là ánh mắt đồng tình, tiếc hận đồng thời lại xen lẫn châm chọc và châm biếm, từng ánh mắt kia như đang cười nhạo Tô Trầm, như đang nói “Ngươi cố gắng như vậy lại có ích gì?” “Có ý nghĩa gì?” “Ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể lấy được hạng nhất sao?” “Ngươi chỉ là đang chiếm vị trí của người khác!”

Khi hạng đầu nhất định rơi vào trong tay Tô Khánh, kế tiếp nhìn Tô Trầm không vừa mắt chính là những kẻ vốn có thể hạng hai, hạng ba...

Hắn không phải cản đường một người, mà là cản rất nhiều người.

Sau đánh giá tu vi, chính là kiểm tra lực lượng.

Tuy tu vi cao thấp trực tiếp ảnh hưởng đến lực lượng cá nhân, nhưng mọi người chung quy vẫn có sự khác nhau.

Tô Trầm vẫn như cũ không chút hồi hộp lấy được hạng nhất, kết quả đánh giá là chín mã lực, thậm chí còn vượt qua cấp bậc tu vi bản thân một tầng, khiến toàn bộ mọi người đều kinh ngạc than thở, cũng khiến phẫn hận trong lòng Tô Khánh lại nhiều thêm vài phần, thề phải ở trên khiêu chiến cuối cùng cho gã biết tay.

Rốt cuộc, toàn bộ đánh giá chấm dứt.

Tô Trầm không ngoại lệ một lần nữa trở thành hạng nhất lần bình xét này, Tô Khánh hạng hai.

Không ai cảm thấy bất ngờ với kết quả này, như mọi người cũng sẽ không bất ngờ đối với chuyện xảy ra kế tiếp.

“Căn cứ quy tắc mới của lần bình xét này, tiến vào ba hạng đầu của bình xét có quyền hướng hạng nhất khởi xướng khiêu chiến. Nếu có hai người đồng thời khiêu chiến, thì cần quyết một lần thắng bại trước, để tranh đoạt quyền khiêu chiến. Tô Khánh, Tô Đồng, các ngươi muốn khiêu chiến không?”

Tô Đồng là cháu của Tô gia đại trưởng lão Tô Trường Thắng, thời khắc này nhìn nhau với Tô Khánh, lắc đầu nói: “Ta từ bỏ khiêu chiến.”

Hắn vốn không phải đối thủ của Tô Khánh, một lần này khiêu chiến vốn là chuẩn bị cho Tô Khánh, sở dĩ yêu cầu ba hạng đầu mới có quyền khiêu chiến, là vì tướng ăn không khó coi nữa, châm chích không rõ ràng như thế mà thôi.

Tô Khánh đã cười nói: “Tô Khánh ta khiêu chiến!”

Ngay sau đó, Tô Khánh đã nhảy đến trên lôi đài, hướng Tô Trầm hét lớn: “Tô Trầm, dám đi lên chiến một trận với ta hay không!”

Tiếng hô chấn động sân lớn của gia tộc, rơi ở trong tai mỗi người, biểu hiện ra sự tự tin mạnh mẽ của Tô Khánh.

Tô Trầm cũng không nói chuyện, từng bước một đi lên đài. Hắn không nhìn thấy đường, cho nên đi rất chậm, mò mẫm từng bước một, mất một lúc mới rốt cuộc tới trên đài.

Tô Khánh mang theo ánh mắt phẫn hận nhìn hắn, nói: “Ngươi chính là kẻ không biết điều, tình nguyện lãng phí những tài nguyên kia, cũng không cho người khác. Trước đây, ta rất đồng tình ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại khiến ta chán ghét!”

Tô Trầm mỉm cười: “Xin lỗi, ta từ nhỏ không phải vì làm cho người ta đồng tình, mà là... Làm cho người ta nhìn lên.”

Sắc mặt Tô Khánh trầm xuống: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng!”

Đã lao tới hướng trên mặt Tô Trầm đấm một phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.