Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 11: Chương 11: Cuối Năm Thi Đấu ( Hạ)​




Bình xét cuối năm không cho phép sử dụng vũ khí, hai bên chỉ có thể tranh đấu quyền cước, nhưng cái này cũng không ý nghĩa uy lực quyền cước thì yếu.

Tô Khánh đã Đoán Thể tầng bảy có sức bảy con ngựa, luyện là Diễm Hổ Quyền tiêu chuẩn của Tô gia, tuy không phải chiến kỹ gì mạnh mẽ, nhưng quyền thế cũng uy mãnh, người thường nếu như bị hắn đấm trúng một đòn, không chết cũng sẽ hôn mê. Cho dù Tô Trầm Đoán Thể tầng tám, cũng sẽ không muốn bị nắm tay của Tô Khánh đánh trúng.

Cho nên cùng lúc Tô Khánh đấm ra, hắn liền lui một bước.

Hắn không nhìn thấy động tác của Tô Khánh, chỉ biết Tô Khánh ở phía trước mình, lui về phía sau chính là cách làm ổn thỏa nhất.

Tô Khánh đấm trượt một cú, chân trái đã đá bay theo: “Tuy thắng một người mù có chút không võ, nhưng Thanh Mộc Chi Linh một lần này, phải là của ta!”

Roi chân như rắn, vô thanh vô tức, đã đá đến đầu Tô Trầm, nếu đá trúng, tuyệt đối có thể đem Tô Trầm đá ngất đi.

Đây mới là sát chiêu thật sự của Tô Khánh.

Ba năm chờ đợi, đau khổ giày vò, bị một người mù đè ở dưới thân, lại há là đánh bại gã thì có thể giải hận.

Phải cho gã một ít màu sắc cùng thống khổ, để gã trả giá đắt vì hành vi của bản thân!

Nhưng ngay thời khắc roi chân của Tô Khánh sắp đá trúng, Tô Trầm đột nhiên hướng phía trước bước ra một bước.

Hắn không lùi mà tiến.

Phản xung!

Phành!

Chân Tô Khánh đá vào trên người Tô Trầm, nhưng không phải bộ phận cẳng chân có uy lực nhất, mà là đùi lực lượng rõ ràng không đủ. Tô Trầm cứng rắn chịu một đòn này cùng lúc đã áp sát Tô Khánh, hướng mặt hắn đấm tới một cú.

Nhưng hắn nắm giữ đối với phương hướng rõ ràng có chút vấn đề, một cú đấm này đánh có chút lệch, Tô Khánh chỉ hơi cúi đầu, liền tránh thoát một cú đấm này. Cùng lúc thu hồi chân đá ra, đã húc vào trên bụng Tô Trầm.

Tô Trầm phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, thân thể đã gập xuống.

Tô Khánh đã cười dữ tợn nói: “Đã nói rồi, người mù cũng đừng đến chiến đấu!”

Tay phải thúc khuỷu tay, hướng Tô Trầm cong như con tôm giật cùi trỏ.

Một cú giật cùi trỏ này nện ở trên lưng Tô Trầm, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Lực lượng giật cùi trỏ là cực lớn, Tô Trầm đã phát ra tiếng kêu rên thống khổ. Lần công kích này, khiến toàn bộ lưng hắn đều lâm vào trong thống khổ.

Tô Khánh cười lớn đang muốn đánh tiếp, Tô Trầm lại đã húc đầu vào trong lòng Tô Khánh, cú húc đầu mãnh liệt đánh cho Tô Khánh cũng hoa mắt lên.

Cùng lúc nắm tay trái của Tô Trầm cũng đánh vào trên eo Tô Khánh, bởi vì khoảng cách quá gần, lực lượng không lớn, lại vẫn khiến Tô Khánh cảm thấy đau đớn.

Ngay sau đó Tô Trầm đã lao cả người lên.

Tô Khắc Kỷ phía dưới xem chiến biến sắc, hét lớn: “Khánh nhi, đừng chiến đấu cuốn lấy nó!”

Trước lần so đấu này, vị Đồng sư gia kia đã từng phân tích với Tô Khắc Kỷ, nếu Tô Trầm muốn đạt được thắng lợi ở trong so đấu lôi đài, cơ hội duy nhất chính là chiến đấu cận thân. Dù sao là người mù không nhìn thấy, dứt khoát dính lấy đối thủ, đánh loạn một phen, sau đó lợi dụng ưu thế cấp bậc cùng lực lượng của mình để thủ thắng.

Cho nên ở trước khi chiến đấu bắt đầu, Tô Khắc Kỷ đã cảnh cáo Tô Khánh, tuyệt đối đừng cho Tô Trầm quấn lấy, đừng bị hắn ôm lấy, phải lợi dụng ưu thế của mình không ngừng di chuyển chiến đấu.

Nhưng Tô Khánh hiển nhiên không đem lời mình nói để ở trong lòng, vừa khai chiến đã bị Tô Trầm cuốn lấy.

Cũng may Tô Khánh kịp thời ý thức được điểm ấy.

Không để ý công kích Tô Trầm nữa, hai chân toàn lực giẫm một phát, lui về phía sau, cuối cùng tránh thoát ở trước khi Tô Trầm hoàn toàn khóa chặt mình, dù là như thế, chân hắn vẫn bị Tô Trầm đánh một cái, nhất thời thế mà có chút không đứng thẳng được.

Nhìn Tô Trầm, Tô Khánh hung tợn nói: “Người mù chết tiệt, đến đi, ta ở chỗ này!”

Tô Trầm nghiêng đầu, hướng Tô Khánh đấm một cú.

Nhưng Tô Khánh đã ở cùng lúc Tô Trầm đấm ra liền thối lui, từ bên cạnh hướng Tô Trầm đá ra một cước.

Lần này đá vừa vặn, Tô Trầm không nhìn thấy hoàn toàn không thể tránh né một cước vô thanh vô tức này, bị đá liên tục lui vài bước.

Tô Khánh đã cười dữ tợn đổi phương hướng tiếp tục ra tay.

Hắn vừa ra tay, còn vừa không ngừng phát ra tạp âm để quấy nhiễu Tô Trầm, dụ dỗ Tô Trầm.

Vì thế trên lôi đài, Tô Trầm giống một con mãnh hổ bị mù, tuy mỗi một quyền mỗi một cước đều tràn ngập lực lượng, lại đánh không đến kẻ địch. Ngược lại Tô Khánh, vô thanh vô tức dịch chuyển bước chân, không ngừng phát ra công kích như đánh lén.

“Thật vô sỉ!” Tô Phi Hổ mặt âm trầm nói.

Tô Khắc Kỷ đắc ý: “Cái này gọi là chiến thuật, cũng gọi là sự thật. Chung quy không thể tương lai lên chiến trường, còn trông cậy vào đối thủ giữ quy củ với nó nhỉ? Không thích hợp, vậy cuối cùng cần đào thải.”

Hắn giống như thấy được thắng lợi của con trai đã đến.

Trên lôi đài, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Khi Tô Khánh nghiêm túc di chuyển, Tô Trầm khó tới gần hắn, bắt được hắn nữa.

“Đến đi, người mù chết tiệt!” Tô Khánh cười ha ha.

Thanh âm chợt trái chợt phải, công kích thì tùy thời từ bất cứ một góc độ nào đánh úp lại.

Giống như mèo vờn chuột, ở trước khi hoàn toàn đánh bại Tô Trầm, Tô Khánh muốn đùa giỡn hắn một phen thật kỹ.

Lại một lần nữa, Tô Khánh lặng lẽ di chuyển đến phía sau Tô Trầm.

Từ nơi này, có thể nhìn thấy bên cạnh khuôn mặt Tô Trầm, tuy luôn luôn bị Tô Khánh công kích, ấu đả, đùa giỡn, sắc mặt Tô Trầm lại trầm tĩnh trước sau như một.

Tên khốn chết tiệt này, không biết cái gì gọi là sợ hãi, kích động sao?

Trong lòng Tô Khánh sinh ra một tia phẫn nộ.

Hắn quyết định cho Tô Trầm một đòn ác.

Ngón giữa tay trái gồ lên, tạo ra phượng nhãn quyền, đã nhắm ngay xương sống Tô Trầm. Lần này nếu đánh trúng, ác một chút khiến hắn không thể dậy nữa cũng có khả năng.

Đừng trách ta ác, thật sự là ngươi làm người ta quá ghét.

Tô Khánh nghĩ, ngay tại một khắc sắp ra tay đó, lại nhìn thấy khóe miệng Tô Trầm đột ngột tạo ra một tia mỉm cười.

Hắn đang cười?

Tô Khánh ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác điềm xấu.

Ngay sau đó Tô Trầm bỗng nhiên xoay người, chợt hướng hắn lao tới.

Không ổn!

Trong lòng Tô Khánh kêu to, không kịp ra tay, vội lui về phía sau. Ngay cùng lúc rời khỏi còn không quên khẩn cấp đổi hướng, để thân thể hướng về một bên nghiêng đi, tuy thân thể hắn bởi vậy có chút mất cân bằng, lại ít nhất lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường Tô Trầm tấn công.

Một màn làm người ta kinh hãi xuất hiện, Tô Trầm giống như có thể thấy hắn, thân thể thế mà cũng theo đó quỷ dị xoay một cái, linh động như rắn, tốc độ nhanh như chớp, ‘Vù’ xông đến bên người Tô Khánh. Phát sau mà đến trước, nháy mắt đuổi kịp Tô Khánh.

Lúc này chính là thời khắc Tô Khánh ép chuyển hướng, thân thể mất cân bằng, Tô Trầm bắt lấy cổ họng Tô Khánh chợt ấn xuống phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.