Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 24: Chương 24: Bán Chủ Cầu Vinh




Kiếm Tâm không có mặt, trong Trần La viện không có một bóng người.

Tô Trầm trực tiếp đi vào nhà trong, đem băng vải dính máu, quần áo hạ nhân cởi hết, kiểm tra thương thế của mình.

Tử Ngọc Cao của Cố gia quả nhiên thần hiệu, chỉ qua một đêm, vết thương đã đóng vảy, tuy hành động chạm tới chỗ bị thương còn có thể có chút đau đớn, nhưng đã không có ảnh hưởng gì lớn nữa. Duy nhất còn có chút phiền phức là tay phải, tạm thời không thể chịu lực, sợ là cần nghỉ ngơi thêm vài ngày mới có thể khôi phục.

Thế giới này, bởi vì tu luyện nguyên năng, năng lực khôi phục của mọi người phần lớn rất mạnh, hiếm bệnh tật, lại thêm các loại linh dược, cho nên chỉ cần không phải vết thương trí mạng gì khó chơi, phần lớn đều có thể nhanh chóng khôi phục.

Cho dù như thế, Tô Trầm vẫn cảm thấy không kiên nhẫn vì cần thêm mấy ngày mới có thể khôi phục.

Ở sau khi biết được tình huống bốn vị hạt giống của Lâm gia, Tô Trầm đã cảm thấy thời gian không nhiều, ở trong hơn một năm kế tiếp, hắn bức thiết cần nhanh chóng tăng lên thực lực của mình.

Đang suy tư, đột nhiên nghe được bên ngoài có người tiến vào.

Lúc này Tô Trầm toàn thân trần truồng, lại vết thương đầy người, thật sự không nên để người ta nhìn thấy. Cũng may trong phòng có tấm bình phong, Tô Trầm đành phải cầm quần áo cũ lên, trốn tới phía sau bình phong kia.

Tô Trầm bên này vừa trốn vào, hai người bên ngoài đã cười hì hì tiến vào.

Một người trong đó chính là Kiếm Tâm, ba năm không gặp, tiểu tử này rõ ràng cao lên, mặc áo xanh mũ quả dưa, khóe miệng thế mà còn xuất hiện một chút lông tơ.

Một người khác lại là tiểu cô nương, trang phục nha hoàn, một khuôn mặt tròn xoe, bộ dạng coi như có vài phần nhan sắc, Tô Trầm lại không nhận ra là người nào, nhắm chừng là vào phủ sau khi hắn bị mù.

Hai người cười cợt đùa giỡn vào buồng trong, chỉ thấy Kiếm Tâm dang hai tay ôm tiểu cô nương kia. Tiểu cô nương đó cười duyên muốn tránh lại không tránh kịp, bị Kiếm Tâm bổ nhào trúng, trực tiếp ấn ngã ở trên giường gỗ đàn hương ngà voi điêu khắc rồng của Tô Trầm.

Thì ra là một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, Tô Trầm thầm nghĩ.

Ở phủ đệ lớn thời gian dài, tuy chỉ mười lăm tuổi, chuyện phương diện này Tô Trầm nghe được cũng không ít. Đặc biệt là một người mù, mất đi thị lực, đồng thời thường thường đạt được là bù lại trên thính lực. Thính tai, thì luôn có thể nghe được thêm một số chuyện người khác không nghe được.

Như loại chuyện nam nữ ăn vụng này, ở các môn các hộ các nhà các viện đều không thể xưng là tò mò, trước đó không lâu Nhan Vô Song không phải còn xử trí một đôi sao, chỉ là không ngờ Kiếm Tâm cũng có tham dự, thế mà còn chạy đến trong phòng mình làm bậy.

Dù là Tô Trầm rộng lượng, đối với tình hình này cũng có chút bất mãn.

Chỉ là một đôi nam nữ kia yêu đương thắm thiết, thời khắc này đã lên giường, liền không để ý tất cả ở trên giường bắt đầu quên cả trời đất.

Tô Trầm không ngờ hôm qua vừa thấy cơ thể Cố Khinh La, hôm nay nhãn phúc thăng cấp, trực tiếp xem một vở kịch màu da. Trong lòng khô nóng, lại cũng chỉ có thể cứng rắn nghẹn chờ đợi, thầm nghĩ lần sau nhất định phải dạy dỗ Kiếm Tâm tên khốn kiếp này hẳn hoi.

Chung quy thiếu niên huyết khí phương cương, chung quy không thể kéo dài, không bao lâu Kiếm Tâm đã đầu hàng.

Tiểu cô nương kia vừa mới vào cảnh đẹp, liền phát hiện đối phương đã xong việc, không khỏi tức giận, đẩy hắn một cái: “Ngươi là đồ vô dụng.”

Kiếm Tâm cười ha ha nói: “Nhiều ngày chưa chạm vào muội muội, không nhịn được. Đừng vội, đợi lát nữa ca ca ta chỉnh lại hùng phong, nhất định có thể khiến muội dục tiên dục tử.”

Tiểu cô nương đó liền che miệng cười: “Vậy cũng cần thứ không nghe lời này của ngươi cố gắng mới được.”

Kiếm Tâm đang muốn nói mình khẳng định có thể, tiểu cô nương kia cúi đầu liếc một cái, lại kêu lên: “Ai da hỏng rồi, thứ bẩn đó của ngươi chảy tới trên giường tứ thiếu gia rồi.”

Tô Trầm liền nhìn thấy, vật trắng đục chảy ra giữa hai chân tiểu cô nương quả nhiên đã đến trên giường mình, trong lòng giận dữ.

Lại nghe Kiếm Tâm không thèm để ý nói: “Không có việc gì, hắn một kẻ mù dù sao không nhìn thấy. Lát nữa ta đi phơi nắng một chút, khô là được.”

Tô Trầm ngẩn ngơ, hắn cũng biết mấy năm nay mình mù, Kiếm Tâm có nhiều chỗ lười biếng hư đốn, lại không ngờ ở sau lưng, đã không đem mình coi ra gì như thế, thế mà trực tiếp gọi mình kẻ mù.

Tiểu cô nương kia che miệng cười nói: “Có tên chủ mù, thật đúng là dễ hầu hạ mà, rất nhiều chuyện đều có thể qua loa cho xong.”

“Xì.” Kiếm Tâm lại chép miệng nói: “Quả thật có thêm rất nhiều phương tiện có thể lười biếng, thậm chí còn thêm chút cắt xén tiện lợi, nhưng cũng bởi vậy không có địa vị. Tứ thiếu gia hôm nay, cũng không phải là tứ thiếu gia năm đó. Ở Tô gia này, ngươi nói còn có mấy ai đặt hắn vào mắt? Năm trước mạnh mẽ tranh đoạt hạng đầu thiếu niên gia tộc, ra sức đánh Tô Khánh, lại đem phe nhị lão gia đắc tội hoàn toàn. Đi theo chủ tử như vậy, tiền đồ vô lượng, ta cũng chỉ đành lăn lộn qua ngày.”

“Xem ngươi cái thứ không chịu cổ gắng. Ngươi nếu lăn lộn cả đời vậy, ta làm sao bây giờ?” Nha đầu kia đánh Kiếm Tâm một phát.

Kiếm Tâm vội cười lấy lòng nói: “Ta đây không phải tùy tiện nói chút sao. Kiếm Tâm của nhà muội là người ngực mang chí lớn, tương lai một ngày nào đó phải long đằng cửu tiêu, tiền đồ rộng mở.”

“Ngươi cứ khoác lác đi.” Nha đầu cho hắn một cái lườm.

“Ta không khoác lác!” Kiếm Tâm nôn nóng, nói: “Nói thật cho muội biết đi, trước đó vài ngày, ta đã gặp nhị lão gia.”

“Nhị lão gia?”

Tô Khắc Kỷ?

Nha đầu kia cùng Tô Trầm đồng thời sửng sốt, trái tim Tô Trầm càng trực tiếp chìm đến đáy.

Nha đầu đã hỏi: “Huynh gặp nhị lão gia làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là xử lý chút việc hco hắn.” Kiếm Tâm cười hê hê nói.

Nha đầu đã hiểu, chỉ chỉ Kiếm Tâm: “Huynh bán đứng tứ thiếu gia!”

“Ôi chao, lời sao có thể nói như vậy?” Kiếm Tâm không cho là đúng: “Cái này gọi là chim khôn chọn cành mà đậu. Tô Trầm hắn tự mình muốn chết, ta chẳng lẽ còn chết theo hắn hay sao?”

“Muốn chết? Chẳng lẽ nhị lão gia muốn hạ độc thủ với tứ thiếu gia?” Nha đầu có chút không dám tin.

Kiếm Tâm lại phất phất tay nói: “Cái này muộn đừng hỏi. Tóm lại, chuyện năm trước khiến nhị lão gia hoàn toàn mất đi lòng tin đối với tứ thiếu gia, phen này, hắn là muốn làm thật rồi. Đây đồng thời cũng là cơ hội của Kiếm Tâm ta, chờ sau khi xong việc, ta chính là đại chưởng quỹ của Hoài Minh đường, đến lúc đó ta hướng tam nãi nãi trần tình, sẽ cưới muội, cho muội làm chưởng quầy phu nhân.”

Nha đầu kia nghe xong mở cờ trong bụng, che miệng cười lên khanh khách.

Vừa vặn Kiếm Tâm lúc này khôi phục sức sống, hai người không tránh khỏi lại là một phen đại chiến quấn quýt.

Sau bình phong, Tô Trầm ánh mắt lạnh như băng nhìn đôi nam nữ này, trong lòng một mảng bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.