Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 17: Chương 17: Âm Mưu (Hạ)​




Tô Trường Triệt năm đó là bán táo đỏ, bởi vì có lần cho một lão nhân sắp chết đói một ít táo đỏ để ăn, được Liệt Diễm Tâm Pháp; tổ tiên Hà gia năm đó thì ăn lầm một loại quả đỏ, may mà không chết, ngược lại thành tựu Dẫn Khí, sáng lập gia nghiệp; chỉ có tổ tiên Lý gia xuất thân tham gia quân ngũ, là ở trên sa trường luyện thành một thân bản lãnh.

Mặc kệ loại gặp gỡ nào, đặc điểm chung của chúng nó đều là nắm giữ vũ lực.

Có lẽ thế giới này có một số người cũng từng đạt được gặp gỡ khác, nhưng không có vũ lực cường đại, cũng quyết định thành tựu có hạn.

Hôm nay người cầm quyền Lâm gia tên Lâm Viễn Sơn, có ba con trai hai con gái.

Giống với đại đa số gia tộc, Lâm gia cũng có được nhiều loại sản nghiệp, nhưng sản nghiệp chủ yếu nhất của nó vẫn là vườn thú. Người Lâm gia am hiểu đào tạo các loại dã thú thậm chí hung thú, dạy để bản thân dùng.

Phóng mắt toàn bộ Nhân tộc có thể làm được điểm ấy cũng không nhiều.

Hung thú, tên như ý nghĩa, thiên tính hung ác, nóng nảy dữ dội, khó có thể phục tùng. Nhưng người Lâm gia lại dựa vào năm đó có được yêu thú, có thể phục tùng bộ phận hung thú, lại bán cho các đại quý tộc, do đó có nơi đặt chân cho mình.

Vườn thú ngay tại phía sau phủ đệ Lâm gia, cũng chính là nơi Tô Trầm giờ phút này đi.

Hắn tự nhiên không phải mơ ước hung thú của Lâm gia, mà là Cố Khinh La ngụ ở tiểu trúc bên hồ phụ cận vườn thú.

Đó là một hồ nước phong cảnh duyên dáng, bên hồ sinh trưởng cả mảng lớn cỏ lau trắng, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy thiên nga đen chơi đùa. Tô Trầm lúc nhỏ ham chơi từng đi nơi đó, kết quả bị người Lâm gia bắt được sau đó đưa về Tô gia, chờ được là một trận đòn của cha mẹ. Khi đó ôm cái mông đau đớn, Tô Trầm thề không bao giờ tới nơi này nữa, không ngờ hôm nay lại sắp một lần nữa xông vào tiểu trúc bên hồ.

Nhưng Tô Trầm không lo lắng hậu quả.

Hắn là người mù, cho dù bị phát hiện, cũng có thể nói là đi lầm đường.

Chính là có chút chỗ dựa này, khiến Tô Trầm dũng cảm tiến tới.

Dọc theo rừng cây thanh u đi qua, Tô Trầm rất nhanh chóng rời khỏi cánh rừng.

Trước mắt xuất hiện một mảng mặt nước mơ hồ.

Đã tới hồ nhỏ.

Cảnh sắc xinh đẹp của hồ nhỏ ngày xưa đã không cách nào thấy nữa, Tô Trầm dọc theo đường trong trí nhớ, từng bước một đi về phía tiểu trúc. Hắn đi rất cẩn thận, đến nơi này, lúc nào cũng có thể có người Lâm gia tuần tra. Cũng may hắn thính lực xuất sắc, nơi này lại là đường mòn trong rừng, tầm mắt chịu cản trở lợi hại, cho nên hai nhóm thủ vệ trước sau đến đây, lại đều bị Tô Trầm sớm phát hiện mà tránh thoát.

Lúc mắt thấy sắp đến tiểu trúc bên hồ, Tô Trầm bỗng nhiên nghe được phía trước bên trái có tiếng vang chân đạp lá rụng.

Thanh âm không lớn, lại vẫn bị Tô Trầm dễ dàng bắt giữ, Tô Trầm vội trốn tới phía sau một cái cây to.

Xa xa tiếng bước chân dần dần tới gần, từ trên bước chân nghe được lại là hai người.

Xui xẻo là, hai người này đi mãi về phía Tô Trầm. Tốc độ bọn họ tiến lên rất nhanh, Tô Trầm chỉ hơi do dự một chút, liền phát hiện đã bỏ lỡ cơ hội rời khỏi, bây giờ còn muốn đi cũng không đi được nữa, chỉ có thể tiếp tục tránh ở sau cái cây bất động.

Cũng may hai người kia ở sau khi tới cách cái cây to không xa rốt cuộc dừng lại.

Một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: “Được rồi, nơi này không có ai, nói ở ngay đây đi.”

Tiếp theo là một thanh âm trúc trắc trả lời: “Đụng tới chút phiền toái, Nguyệt Ô Đề tựa như biết chút gì đó, đang điều tra Vân Khê xã.”

“Hắn đã tra được bao nhiêu?” Thanh âm khàn khàn kia hỏi.

“Không rõ, chỉ biết hắn tra được một phó xã trưởng, cùng nhau ăn bữa cơm với hắn. Đêm hôm đó, phó xã trưởng kia liền tự sát. Tên kia chết quá nhanh, chúng ta thậm chí không kịp hỏi.”

“Đáng chết!” Thanh âm trầm thấp đột nhiên nâng cao sóng âm: “Tên khốn kia khẳng định tiết lộ bộ phận bí mật của chúng ta. Hắn biết được bao nhiêu?”

“Không nhiều, nhưng hắn chủ trì mua thạch anh tím và nham phấn (bột đá), còn từng tiến hành ba lượt thu mua đặc thù cho chúng ta. Dựa vào những thứ này, lấy sự khôn khéo của Nguyệt Ô Đề rất có thể sẽ tra được...”

“Không phải có thể, là nhất định! Táng Linh Đài còn cần một năm thời gian mới có thể mở ra, thời gian này đủ Nguyệt Ô Đề đem gốc gác chúng ta cũng lật ra. Tuyệt không thể để hắn điều tra tiếp!” Thanh âm trầm thấp kia phẫn nộ nói.

Tạm dừng một chút, thanh âm trầm thấp lại bổ sung nói: “Để Dạ Thứ ra tay, xử lý hắn!”

“Vâng!”

Nghe được lời này, trái tim Tô Trầm lại không khắc chế được điên cuồng nhảy lên.

Hắn chung quy chỉ mười lăm tuổi, chợt nghe được đại sự liên quan giết người, khó tránh khỏi hoảng hốt, nhịn không được lui một bước. Tiếng bước chân rơi ở trên lá cây tuy nhẹ, lại vẫn phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Thanh âm không lớn, rơi ở trong tai hai người kia lại như nghe tiếng sét bất ngờ.

“Người nào?” Thanh âm trầm thấp kia đã phát ra một tiếng quát.

Tô Trầm biết không ổn, rút chân bỏ chạy, chỉ là chưởng phong phía sau đã đánh tới, đánh trúng trên mặt đất phía sau hắn, một lực lượng to lớn đánh vào, đem Tô Trầm hất bay lên.

Tô Trầm ở không trung lộn vài cái đáp xuống đất, phía trước đã có thêm hai người.

Một người toàn thân đồ đen, hình dung già nua, một người khác là người trẻ tuổi, mặc một bộ đồ xanh lơ.

Nhìn thấy khuôn mặt Tô Trầm, nam tử áo xanh lơ trẻ tuổi kia liền phát ra một tiếng kinh dị: “Tô Trầm? Sao là ngươi?”

“Ngươi biết hắn?” Nam tử già nua hỏi.

“Bẩm Tang lão, hắn là Tô gia tứ thiếu gia Tô Trầm, một người mù.” Người trẻ tuổi đáp lời tên Lâm Giải, từng gặp Tô Trầm vài lần, cho nên liếc một cái liền nhận ra Tô Trầm.

“Người mù?” Nam tử già nua kia nhìn Tô Trầm, chỉ thấy đôi mắt hắn cứng đờ vô thần, ngồi trên mặt đất liều mạng lui về phía sau, hoàn toàn không thấy đường, ngay cả va vào trên cây cũng chưa có cảm giác gì, chỉ là đổi phương hướng tiếp tục lui, chỉ là như hắn, sao có khả năng chạy thoát khỏi người khỏe mạnh.

Quả thật là người mù.

Lão nhân nhẹ nhàng thở phào, nói: “Đi giết hắn.”

“Vâng.” Người trẻ tuổi trả lời một tiếng, đã đi về phía Tô Trầm.

Tô Trầm như cảm nhận được nguy cơ, lúc này thế mà bùng nổ, chợt nhảy lên chạy như điên về phía sau, tốc độ vậy mà không chậm.

May mắn là, tuyến đường hắn chạy như điên, thế mà không có một thân cây ngăn cản, dẫn tới hắn thế mà cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo lao ra ngoài.

Lão nhân kia đang muốn đuổi theo, người trẻ tuổi đã nói: “Tang lão, tiểu tử này cứ giao cho ta đi. Phía trước có thủ vệ Lâm gia, ngài tốt nhất vẫn là về tránh trước một chút, miễn cho bị người Lâm gia nhìn thấy phiền toái.”

Nghe được lời này, Tang lão dừng bước nói: “Như vậy... Hắn sẽ giao cho ngươi.”

Nói xong cũng không quản Tô Trầm nữa, trực tiếp rời khỏi —— một nguyên khí sĩ chính thức đối phó người mù Đoán Thể kỳ, lão thật sự không có bất cứ lý do nào lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.