Ngút Trời

Chương 37: Q.1 - Chương 37: Tâm tư của mọi người




Edit: Rosemarymn

“A Hy, Hạ Hinh Viêm đồng ý rồi, người mau đi theo ta đi.” Chạy đến nơi Hà Hy Nguyên đứng chờ, Đoạn Hằng Nghê vội vàng nói.

Hắn muốn nhanh chóng chạy trở về, hắn không tin, hắn còn phải tiếp tục chịu thiệt dưới tay của Dập Hoàng, món nợ này kiểu gì hắn cũng phải trả.

Không phải chỉ có chút thực lực cao hơn hắn thôi sao?

Nhưng Hạ Hinh Viêm sẽ sủng ái ai cũng không phải chỉ dựa vào thực lực.

Đối với sức quyến rũ của chính mình, Đoạn Hằng Nghê có trăm phần trăm tự tin, tuyệt đối không một nữ nhân nào có thể kháng cự.

“Hằng, người đang suy nghĩ cái gì thế?” Hà Hy Nguyên cẩn thận nhìn vẻ mặt đầy tính kế của Đoạn Hằng Nghê, hắn lại đang đánh chủ ý gì?

“Người có phải sử dụng thủ đoạn gì mới làm Hạ Hinh Viêm đồng ý phải không?” Nghĩ đến khả năng như thế, trong lòng Hà Hy Nguyên không khỏi cảm thấy căng thẳng, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Đoàn Hằng Nghê.

Đoạn Hằng Nghê chớp chớp đôi mắt hẹp dài, đầu nhỏ bé hướng sang một bên: “A Hy, người có ý gì?”

“Hằng, người đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy Hạ Hinh Viêm là một người rất tốt, dễ mềm lòng, người đừng quá…” Hà Hy Nguyên chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt lợi hại của Đoạn Hằng Nghê cắt đứt, theo bản năng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

“Ý của ngươi là ta âm hiểm, giả dối, tâm ngoan thủ lạt?” Đoạn Hằng Nghê không nhanh không chậm hỏi lại, giọng nói không cao không thấp nhưng làm Hà Hy Nguyên không đứng vững chân, lảo đảo, chật vật ngã ngồi xuống.

Hắn biết, Đoạn Hằng Nghê tức giận, thật tức giận.

“Hằng, ta không có ý gì khác. Ta chỉ cảm thấy Hạ Hinh Viêm là người rất tốt, khác hẳn những người khác, ta muốn đi theo nàng, người đừng khi dễ nàng là được.” Hà Hy Nguyên ngồi dưới đất, ngập ngừng nói.

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng.” Đoạn Hằng Nghê nói nhỏ, nhưng, Dập Hoàng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Dựa vào thực lực mạnh hơn hắn là có thể tính kế hắn sao?

Mối thù này hai người bọn họ xem như định rồi.

“Đi thôi.” Đoạn Hằng Nghê xoay chuyển ánh mắt, hắn cũng không nghĩ rời đi thời gian quá lâu, nhất là nghĩ đến vừa rồi bị Dập Hoàng chơi xỏ một lần, trong lòng thật khó chịu.

Ở một nơi khác, Hạ Hinh Viêm hay mềm lòng đang bị Dập Hoàng “dạy dỗ”.

“Ngươi biết bọn hắn là loại người nào sao?” Dập Hoàng hé mặt nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, làm ra cái tư thế như là cha đang dạy con.

“Là linh thú.” Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ, cũng không quá rõ hỏi lại Dập Hoàng, “Đúng không?”

“Là linh thú, ta là đang hỏi người hiểu biết bọn hắn sao?” Dập Hoàng chau mày, hắn phát hiện Hạ Hinh Viêm có chút biến ngốc, như thế nào không hiểu trọng điểm nói chuyện của hắn?

“Không biết.” Hạ Hinh Viêm buồn cười lắc đầu, nhún nhún vai, “Ta với bọn hắn mới gặp qua vài lần thôi.”

“Vậy tại sao người có thể khinh địch để cho bọn hắn tới gần ngươi như thế?” Dập Hoàng càng nghĩ càng tức giận, hắn có tính toán của hắn, nhưng Hạ Hinh Viêm cứ không hề cảnh giác, tùy ý để con hồ ly kia tới gần như vậy, có phải hay không thực quá đáng?

“Dập Hoàng, có người ở đây a.” Hạ Hinh Viêm đô đô môi đỏ mọng, buồn bực nói, tại sao lại giáo huấn nàng rồi?

Dập Hoàng nhìn chằm chằm đôi mắt đầy vô tội của Hạ Hinh Viêm, gân xanh nổi đầy trán, hận không thể một tát chụp chết cái nữ nhân thiếu đầu óc này.

Hắn ở bên nàng, nàng không có vấn đề gì, lỡ một ngày nào đó, hắn không còn đâu?

Nàng cứ không cảnh giác như vậy, đặt mình vào nguy hiểm làm sao?

“Người rốt cuộc có hiểu được lòng người hiểm ác? Lỡ đâu bọn họ tính kế gì đâu?” Dập Hoàng tức giận đến không thể khống chế tính tình, trực tiếp rống lên.

“Ta để họ ở bên cạnh là vì bọn họ sẽ có chỗ hữu dụng, nhưng không có nghĩa là người có thể thả lỏng cảnh giác!”

Tâm cơ của nàng lúc ở Y Lạc thành đâu rồi?

Phần trí tuệ thiết kế thành thủ và Hạ gia đâu rồi?

“Dập Hoàng, cảm xúc của người quá kích động.” So với Dập Hoàng táo bạo, Hạ Hinh Viêm ngược lại nhẹ nhàng ngồi ở chỗ kia, dựa vào một tảng đá, thêm củi vào lửa, chậm chậm nói.

“Ta quá kích động?” Dập Hoàng đột nhiên cảm giác đầu nóng lên, giống như máu toàn thân đều vọt lên não, mạch máu muốn vỡ tung.

Lúc này hắn lo lắng, tức giận mà nổi trận lôi đình, nàng thì khen ngược, giống như một người không có việc gì.

“Có thể lập tức giết chết hai linh sư cấp mười sáu, thực lực của tiểu hồ ly cũng khá tốt a.” Hạ Hinh Viêm chậm rì rì trả lời, cảm xúc kích động của Dập Hoàng cũng dần bình tĩnh lại.

Tựa hồ nàng nói có chút ý gì đó a.

“Người có ý gì?” Trong đầu Dập Hoàng linh quang chợt lóe, chỉ là ý nghĩ này quá mức kinh khủng, làm cho hắn không dám tin tưởng.

“Ta mạnh mẽ giải trừ khế ước, bị thương như thế nào, người nghĩ ta không biết sao?” Hạ Hinh Viêm không trả lời, hỏi lại, nhìn như vấn đề không liên quan nhau nhưng lại làm cho Dập Hoàng cảm thấy ấm áp.

“Cho nên…” Dập Hoàng nhíu mày, hỏi tiếp.

“Cho nên, có thêm hai cái bảo tiêu cũng rất tốt.” Hạ Hinh Viêm sờ chính mình cằm cười cười, “Ngươi có thể nghỉ ngơi, mấy vấn đề nhỏ thì cứ giao cho bọn hắn là được rồi.”

Dập Hoàng nở nụ cười, Hạ Hinh Viêm biểu hiện như vậy mới làm hắn yên tâm.

“Nữ nhân, người rất độc!” Dập Hoàng cười như không cười đánh giá một câu, khóe mắt đảo qua cây cối ở phía xa.

“Độc?” Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển, thần thái rạng rỡ, tay đặt lên đầu vai của Dập Hoàng: “Ta chỉ đối với bạn bè của mình tốt, người làm cho bạn của ta bị thương, ta sẽ không có thương xót gì bọn họ!”

Nếu như nói lúc bắt đầu nàng xem Hà Hy Nguyên như người xa lạ thì bây giờ nàng đã xem hắn là đối tượng muốn lợi dụng.

Lúc đầu nàng có thể không để ý Hà Hy Nguyên muốn giết nàng, dù sao ở đây chuyện lấy mạnh hiếp yếu thật quen thuộc, nàng không tức giận.

Nhưng cuối cùng, sau một loạt chuyện xảy ra, làm cho người nàng để ý – Dập Hoàng bị thương tổn, nàng sẽ không phải người có tính tình tốt.

Nếu không phải vì ngay từ đầu Hà Hy Nguyên tính kế, thì làm sao có những chuyển xảy ra phía sau?

Sau cây, Hà Hy Nguyên hơi hơi nắm chặt tay.

Tiểu hồ ly đứng bên cạnh chân hắn, nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm ở phía sau.

“A Hy, người tính sao bây giờ?” Tiểu hồ ly không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm không chớp mắt.

“Ta không thay đổi ý định.” Hà Hy Nguyên cũng không phải kẻ yếu đuối, khác thường hai ngày trước chỉ vì hành động của Hạ Hinh Viêm làm cho hắn quá mức rung động.

Mà hôm nay, hắn biết, những lời này là Dập Hoàng cố ý làm cho bọn hắn nghe thấy.

Bằng thực lực của Dập Hoàng làm sao không phát hiện được bọn họ, có thể nhanh chóng nhắc nhở Hạ Hinh Viêm.

“Vậy thì đi thôi.” Tiểu hồ ly vẫy vây đuôi to xù, ánh mắt lộ ra ý cười khó hiểu.

Xem ra hắn nghĩ sai rồi, nữ nhân này thật sự kì lạ, thậm chí còn khó đối phó hơn Dập Hoàng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ đối phó nàng.

Hắn muốn trở thành một người có vị trí còn hơn cả Dập Hoàng trong suy nghĩ của nàng, không chỉ là bạn của nàng.

“Hinh Viêm.” Tiểu hồ ly vui mừng kêu một tiếng, vọt qua.

Hà Hy Nguyên chậm rãi theo sau đi đến, tươi cười thản nhiên hiện trên mặt, giống như chưa nghe thấy gì.

Dập Hoàng hơi hơi nhíu mày, hai người này…

Hắn cố ý làm cho bọn hộ nghe được, chính là muốn cho bọn hắn không quá phận tiến tới gần gũi với Hạ Hinh Viêm, sao lại giống như một chút ảnh hưởng cũng không có?

Chẳng lẽ là… Nghĩ qua một lát, Dập Hoàng đã hiểu rõ, hai kẻ này nhưng thật biết khó mà vẫn vào a.

“Các người đã đến.” Ở khoảng cách thật xa nên Hạ Hinh Viêm không biết những lời vừa rồi đã bị họ nghe được, chỉ gật đầu như thường, khách khách khí khí, khác hoàn toàn thái độ với Dập Hoàng.

“Ừ, đã đến.” Tiểu hồ ly đầy lực đứng trước mặt Hạ Hinh Viêm, tựa như một quả cầu nhung đỏ rât đáng yêu, “Hinh Viêm, có thứ gì tốt a, ta cũng muốn ăn.”

Tiểu hồ ly vẫy vẫy đuôi to, đầy trông mong nhìn lương khô Hạ Hinh Viêm mang đến, bộ dáng đáng yêu kia thật làm cho người ta không thể từ chối.

Hạ Hinh Viêm từ trong vòng tay tinh thạch, lấy ra lương khô, ngay lúc nàng cúi đầu, ba người còn lại mắt nhìn vào nhau, bắn đầy ánh lửa.

Ai cũng đều hiểu được tính toán của người còn lại, ba nam nhân đã không biết bao nhiêu tuổi, lại giống như trẻ con giành kẹo ăn, ai cũng không chịu nhường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.