Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 16: Chương 16: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc – Phục tùng (15)




Edit: Phong Nguyệt

Hai bảo vệ mang bà ta ra khỏi khu chung cư rồi mới buông tay, nào ngờ bà lại muốn xông vào trong, họ lập tức tiến lên ngăn cản.

Bà ta không có cách nào khác, nghẹn một hơi trong bụng, quay sang hai bảo vệ phun mấy bãi nước bọt, sau đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Mạnh Miên Đông chết tiệt kia không chịu nể tình, bà ta phải làm sao?

Nếu con gái không ra được, bà ta sinh hoạt thế nào?

Ba Mạnh và Mạnh Minh Xuân không thấy tăm hơi đâu, bà ta không thể không đi tìm Mạnh Ngưng Hạ.

Trường cấp ba mà Mạnh Ngưng Hạ đang học là trường Nhất Trung tốt nhất địa phương, quản lý rất nghiêm ngặt, bà ta nói dối mình là mẹ của Mạnh Ngưng Hạ, trong nhà có việc gấp cần gặp Mạnh Ngưng Hạ ngay, bảo vệ mới cho bà ta vào.

Bà ta không biết Mạnh Ngưng Hạ học lớp nào, chỉ biết Mạnh Ngưng Hạ và Đoàn Tư Tinh học cùng khối.

Bà ta vào từng lớp xem, may mắn là không mất bao lâu đã tìm được Mạnh Ngưng Hạ.

Mạnh Ngưng Hạ đang tự học trên lớp, vừa thấy bà ta, liền ra khỏi phòng học, thấp giọng hỏi: “Tư Tinh thế nào?”

Bà ta lộ vẻ u sầu, lau nước mắt: “Không ai cứu Tư Tinh, chắc con bé phải ngồi tù.”

Mạnh Ngưng Hạ và Đoàn Tư Tinh cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, cô từng rất nhiều lần khuyên nhủ Đoàn Tư Tinh, đừng trục lợi trên người đàn ông nữa. Cô biết cội nguồn đều do dì của mình nên rất thông cảm Đoàn Tư Tinh, đối với người dì trước mặt, cô thật sự chướng mắt, nếu không có người mẹ như vậy, Đoàn Tư Tinh nhất định không phải là Đoàn Tư Tinh bây giờ.

Nghe xong lời của bà ta, cô thở dài: “Dì tìm cháu thì có ích gì?”

Bà ta cầu khẩn “Cháu có thể giúp dì đi nhờ ba cháu, anh cả cháu, anh hai cháu không?”

Mạnh Ngưng Hạ khó xử nói: “Cháu vừa nghe nói Tư Tinh gặp chuyện không may đã bắt đầu liên hệ ba và anh cả, nhưng hình như nhà xưởng ở vùng khác xảy ra chuyện, bọn họ không rảnh nghe cháu nói, còn anh hai cháu đổi số điện thoại rồi, cháu không biết số mới của anh ấy.”

Bà ta kể lại chuyện vừa nãy, cầu xin: “Cháu có thể đi với dì không?”

Mạnh Ngưng Hạ thoáng giật mình: “Văn tiên sinh có bản lĩnh ghê, mới mấy ngày đã uốn nắn được tính cách của anh trai tốt nhà cháu rồi.”

“Cháu đi với dì.” Cô nói xong, đến văn phòng thầy chủ nhiệm xin nghỉ, rồi đi với bà ta.

Có bảo vệ tuần tra xung quanh khu chung cư nên bà ta không tiện tới gần, Mạnh Ngưng Hạ chỉ có thể vào một mình.

Cô thừa dịp có gia đình chạm vân tay xác nhận, đi theo vào.

Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông ở tầng cao nhất, vấn đề ở chỗ ấn làm sao cũng không ăn.

Cô không thể không gửi tin nhắn cho dì: Tầng cao nhất có thể nhấn phím thang máy không?

Bà ta lập tức trả lời: Có thể.

Vậy một là thang máy hư trong thời gian ngắn, hai là Văn Nhiên sai người sửa thang máy.

Nếu Văn Nhiên có thể sai người sửa thang máy, sao không sửa sớm một chút?

Mạnh Ngưng Hạ suy nghĩ một chút, nhấn phím lên tầng gần tầng đó nhất.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô giẫm lên tấm thảm lông cừu dày, tìm thang bộ, nhưng dạo hết một vòng cũng không tìm thấy.

Vì phòng ngừa sự cố như hoả hoạn, động đất, mọi kiến trúc đều xây thang bộ, nó ở đâu?

Cô đi qua đi lại vài vòng trên tầng, nhìn điện thoại di động, đã qua nửa tiếng rồi.

Lúc này, dì lại gửi tin nhắn tới: Nãy giờ mà cháu không xuống, rất thuận lợi phải không?

Cô vừa muốn trả lời, màn hình di động bỗng dưng tối sầm.

Theo quy định của trường học, không được mang điện thoại vào trường, lúc nào cô cũng sạc đầy pin ở nhà và mang thêm một cục sạc dự phòng, lén lút giấu điện thoại trong phòng ngủ.

Mấy ngày nay, để tiện liên lạc cho ba và anh cả, cô luôn mang điện thoại bên người.

Các ổ cắm trong trường đều bị niêm phong, không thể sạc pin, sạc dự phòng thì dùng hết rồi, cô định đợi hết giờ học nhờ dì ở căn tin sạc dùm, không ngờ di động lại hết pin ở lúc quan trọng thế này.

Cơ chế thang máy ở đây giống như cổng nhà, nhất định phải chạm vân tay mới có thể nhấn phím, hiện tại cô không tìm được thang bộ, cũng không dùng được thang máy, làm sao bây giờ? Hiển nhiên cô đã bị kẹt ở đây, trừ phi các gia đình tầng này về nhà.

Cô nhớ hồi nãy là hai giờ rưỡi chiều, hiện tại là giờ hành chính, nếu các gia đình ở tầng này đều là dân đi làm vậy cô phải chờ ít nhất tới sáu giờ.

Nghĩ vậy, cô chán nản ngồi trên thảm.

Bỗng nhiên, cô lại nghĩ tới dì của mình, chắc dì tưởng mình còn đang bàn bạc với Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông, không ngờ rằng cô bị mắc kẹt đâu nhỉ?

Không biết đợi bao lâu, bên ngoài đột nhiên có sấm chớp, cơn mưa tầm tã cũng theo đó mà tới.

Sắc trời tức thì tối đen, làm người ta không thể phân biệt chiều hay tối.

Không biết qua bao lâu, trời tối hẳn, mưa đã tạnh, có thể nhìn thấy ánh trăng trong đám mây dày đặc.

Các gia đình ở tầng này chắc sắp về rồi.

Nhưng cô đợi nãy giờ không thấy ai về.

Trong đầu cô đột nhiên toát ra một ý nghĩ: Đừng nói là tầng này không có ai ở!

Cô sẽ không chết ở đây đâu nhỉ?

Cô vuốt cái bụng sôi sùng sục của mình, không khỏi sợ hãi.

Cô bắt đầu đứng lên, chạy đi tìm thang bộ, sau khi không có kết quả, lại chạy đến cửa thang máy, không ngừng đập nó.

Cô gấp đến độ đổ mồ hồi, tóc mái dính vào trán, trông vô cùng chật vật.

Sau đó, cô vọt tới cửa sổ, muốn mở cửa sổ kêu cứu, nhưng cửa sổ vẫn không hề nhúng nhích, không chịu mở ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lúc cô mất hết hi vọng, cửa thang máy bỗng dưng mở ra.

Cô tưởng các gia đình ở tầng này đã về, mừng rỡ quay đầu lại, đập vào mắt là Mạnh Miên Đông đang ngồi trên xe lăn và Văn Nhiên đang đẩy xe cho Mạnh Miên Đông.

Đối mặt với Mạnh Miên Đông, Mạnh Ngưng Hạ không cảm thấy biết ơn, ngược lại vì bị Mạnh Miên Đông nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình mà tức điên.

Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông ở tầng trên, cố tình xuống dưới này, chứng tỏ bọn họ đã sớm biết mình bị kẹt ở chỗ này rồi, hơn nữa còn cố tình mặc kệ.

Cô thầm nghiến răng, nhưng vì Đoàn Tư Tinh, cô không thể phát giận với Mạnh Miên Đông, chỉ có thể cười nói: “Anh hai, nếu anh và Văn tiên sinh không xuống lầu, có lẽ em đã đói chết ở đây rồi.”

Mạnh Miên Đông nhìn nụ cười cứng ngắt của Mạnh Ngưng Hạ, nghe ra sự tức giận ẩn chứa trong giọng điệu của cô, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, bọn anh tiễn em xuống lầu.”

Mạnh Ngưng Hạ lập tức đi theo Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông vào thang máy.

Cô biết mình không thể uy hiếp được Mạnh Miên Đông, thế là trực tiếp nói: “Anh hai, anh có thể nhanh chóng cứu Tư Tinh không?”

Mạnh Miên Đông lắc đầu nói: “Anh không thể khiến Văn tiên sinh làm chuyện phạm pháp.”

Mạnh Ngưng Hạ bỗng nhiên nói: “Em nói cho anh biết di ngôn của mẹ, anh nhanh cứu Tư Tinh được không?”

Mẹ là người quan trọng nhất của Mạnh Miên Đông, di ngôn của bà đương nhiên rất có sức cám dỗ, nhưng cậu làm sao có thể khiến cho Văn Nhiên làm chuyện trái phát luật chỉ vì muốn nghe di ngôn của mẹ? Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ cả đời này cậu cũng không được nghe di ngôn của mẹ.

Mạnh Miên Đông cúi đầu, theo bản năng cắn môi trước khi ý chí cậu sụp đổ.

Văn Nhiên không nói lời nào, lặng lẽ đứng ở phía sau Mạnh Miên Đông.

Anh biết di ngôn của mẹ Mạnh có bao nhiêu quan trọng, nếu Mạnh Miên Đông đồng ý, anh nhất định sẽ cứu Đoàn Tư Tinh, dù sao Đoàn Tư Tinh cũng đã bị trừng phạt, huống chi chuyện trả thù còn kém rất xa rất xa Miên Đông của anh.

Song ít phút sau, anh lại nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: “Anh không muốn biết.”

Mạnh Ngưng Hạ ngẩn ra: “Lúc đó chỉ có em ở bên cạnh mẹ, anh sẽ không bao giờ nghe được từ chỗ người khác, trong di ngôn của mẹ có nhắc tới anh, anh thật sự không muốn biết?”

Mạnh Miên Đông kiên định lặp lại: “Anh thực sự không muốn biết.”

Vừa vặn lúc này, cửa thang máy mở ra, đã đến lầu một.

Mạnh Miên Đông rốt cuộc vẫn lo lắng cho Mạnh Ngưng Hạ, gọi taxi giúp cô, cũng ghi nhớ bảng số xe.

Mạnh Ngưng Hạ không chịu lên xe, thử nói bằng tông giọng ngày thường: “Mạnh Miên Đông, anh phải giúp tôi một tay!”

Mạnh Miên Đông vô thức co người, có điều không bao lâu, cậu ngẩng đầu lên, nói với Văn Nhiên: “Văn tiên sinh, chúng ta đi lên lầu đi!”

Văn Nhiên gật đầu, đẩy Mạnh Miên Đông vào thang máy.

Vừa vào thang máy, Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, cười khổ nói: “Quả nhiên tôi rất vô dụng, khi Ngưng Hạ ra lệnh cho tôi, tôi chỉ muốn vâng theo, tựa như phản xạ có điều kiện.”

Văn Nhiên an ủi: “Không sao, cứ từ từ thay đổi.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông chợt nói, “Văn tiên sinh, tôi có thể nắm tay anh không?”

Văn Nhiên bật cười: “Không phải em đã nắm rồi ư?”

Mạnh Miên Đông có chút ngượng ngùng, thành thật nói: “Lúc tôi sợ mới nắm tay anh, tôi rất sợ người khác giận tôi.”

Văn Nhiên đáp: “Không cần biết em có sợ hay không, em đều có thể nắm tay tôi.”

“Cảm ơn anh.” Mạnh Miên Đông nắm chặt tay Văn Nhiên, ma xui quỷ khiến dùng gò má cọ vào mu bàn tay anh.

Trái tim Văn Nhiên nhất thời đập loạn xạ, liều mạng khống chế bản thân không hôn lên môi Miên Đông của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.