Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 21: Chương 21: Tác động lẫn nhau(3)




Âm cuối vừa rơi ra từ miệng Đường Thần Duệ, trong nháy mắt đã khiến Hàn Thâm phải rùng mình.

Nhìn từ bên ngoài, những lời vừa rồi của Đường Thần Duệ đều không chút nặng nề, thật sự không nặng, thậm chí anh còn không hề dùng vẻ mặt lạnh lùng để nói nữa, dường như chỉ là một câu đùa cợt vui vẻ mà thôi. Nhưng Hàn Thâm là người hiểu anh rất rõ, Đường Thần Duệ luôn có thói quen chỉ nói ba phần ý, đúng chỗ thì dừng, khi đó ý tứ trong câu không nói mà tự rõ ràng.

Anh đang cảnh cáo.

Hàn Thâm nhịn không được nhìn anh.

Là một người thành thạo trong những chuyến đầu tư phiêu lưu và mạo hiểm, Đường Thần Duệ tất nhiên không thể tránh được việc hình thành một thói quen nghề nghiệp: rất có ý thức với nguy cơ, gần như là mẫn cảm với nó. Đây cũng chính là tiền vốn khiến anh có thể đứng vững trên đỉnh cao như bây giờ, song cũng chính là điểm mù trong chuyện tình cảm của Đường Thần Duệ. Anh quá nhạy cảm, gần như có thể dự liệu được khả năng phát sinh của mọi vấn đề, anh muốn ngăn cản nhưng lại không hề nghĩ tới, cố gắng ngăn cản của mình hôm nay lại chính là sự thúc đẩy cho những biến cố phát sinh sau này.

Trong chuyện tình yêu, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Hàn Thâm thở dài, thông minh đưa ra lời kết thúc cho cái đề tài này: “Nếu không có việc gì nữa, tôi đi ra ngoài trước…”

Trong phòng làm việc thoáng chốc liền yên tĩnh, Đường Thần Duệ hãm sâu người trong chiếc sô pha, để mặc cho bóng đêm xông tới, dần dần bao phủ lên mọi thứ.

—— Tịch Hướng Hoàn.

Trong đầu suy nghĩ đến cái tên ấy, Đường Thần Duệ cúi đầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương trên ngón giữa tay trái mình, nhịn không được tháo nó ra, đặt ở trong tay nhìn ngắm và thưởng thức, cuối cùng đặt nó lên bàn làm việc rồi xoay tròn. Một phút đồng hồ sau, anh nhìn nó chậm rãi dừng lại, cuối cùng đứng im và bất động, phát ra ánh sáng lấp lánh và rực rỡ của kim cương trong bóng đêm mịt mờ.

Anh nhìn tín vật tượng trưng cho sự đính ước ngày đó cùng cô, rồi nghĩ đến những lời nói vụn vặt của Tịch Hướng Hoàn khi vẫn còn ở Mỹ.

“Hướng Vãn không thể uống quá nhiều rượu, ngày hôm sau em ấy sẽ bị đau nửa đầu, mấy ngày liền không thể nào khỏe được.”

“Em ấy cũng không thể ăn quá nhiều hải sản, nhất là con hàu, ăn nhiều sẽ khiến em ấy bị dị ứng.”

“Vai trái của Hướng Vãn từng bị người đả thương, rất lâu mới lành, những việc nặng nhọc đừng để em ấy phải làm.”

“Còn nữa, em ấy rất sợ nước, nhất là những dòng nước chảy xiết, mặc dù lúc cùng người đánh nhau hay đuổi bắt vẫn có thể nhảy xuống sông nhưng kỳ thật em ấy rất sợ hãi, em ấy chỉ không nói ra mà thôi…Những chuyện này, mong rằng anh có thể nhớ kỹ, hãy chăm sóc thật tốt cho Hướng Vãn.”

Cẩn thận như vậy, chỉ đơn giản là vì tình nghĩa anh em thôi sao?

Đường Thần Duệ cầm lấy chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương trên bàn, đặt nó trong tay, tinh tế ngắm nhìn. Khuôn mặt của anh chìm trong bóng đêm, không thể thấy rõ được biểu tình.

Anh không thể nào quên được chuyện nửa năm trước đây, Tịch Hướng Hoàn vì muốn ngăn cản chuyện đính hôn này mà không tiếc đắc tội với toàn bộ nhà họ Tịch, cuối cùng khi không thể nào can ngăn liền tức giận từ chức, sau đó bị bà Tịch đưa sang Mỹ cho tới tận lúc này.

Bây giờ, người đàn ông ấy muốn trở về.

Tục ngữ nói thật hay, một cây chẳng làm nên non, nhưng mấu chốt là, cô sẽ làm như thế nào đây.

Đường Thần Duệ vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trong tay, bỗng nhiên nghe thấy từ phòng nghỉ sát vách truyền tới những tiếng bước chân rất nhỏ. Tiếng động rất nhẹ nhàng, không cẩn thận lắng nghe sẽ không thể nào nhận ra, nhưng vẫn không đủ để lừa được Đường Thần Duệ.

Đem nhẫn kim cương đeo lại vào ngón giữa tay trái, Đường Thần Duệ đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ. Vặn tay nắm cửa, mở đèn trên tường, ánh sáng màu vàng lập tức trải dài, soi rõ gương mặt người đang ngủ trên giường.

Tịch Hướng Vãn nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích hệt như sâu ngủ. Nhưng cô ngàn tính vạn tính lại hoàn toàn quên mất, bên cạnh mình vẫn còn một bạn thỏ đã tỉnh giấc từ lâu rồi.

Bạn thỏ nhỏ vừa thấy Đường Thần Duệ tiến vào liền hưng phấn vô cùng, hai chân trước đầy lông ra sức thúc vào người cô: Chị gái! Đừng giả bộ nữa! Mau đứng lên đi! Thần Thần tới rồi! Sau đó liền vui vẻ nhảy nhót đến gần Đường Thần Duệ, hưng phấn mà mật báo: Thần Thần! Chị gái tỉnh lâu rồi! Vừa nãy chị ấy còn ghé tai vào cạnh cửa mà nghe lén cực kỳ lâu đấy!!

“——!!!”

Không sợ kẻ địch như loài sói, chỉ sợ chiến hữu như con heo! Những lời này vì sao lại chính xác và chân thực đến thế chứ!

Hướng Vãn co quắp khóe miệng, xúc động đến mức muốn nhảy lên bóp chết ngay con thỏ này. Biết mình không giả bộ được nữa, thế là cô vô cùng phiền muộn, chỉ có thể mở mắt ra, lồm cồm bò dậy từ trong chăn.

Đường Thần Duệ đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, cả người anh che lấp ánh sáng, nhìn không rõ biểu tình.

“Đã sớm tỉnh?”

Bị người vạch trần tại chỗ, cô đành phải ủ rũ gật gật đầu, “Vâng…”

Anh nhìn cô, chậm rãi mở miệng, không chút nào lòng vòng quanh co, trực tiếp nói thẳng: “Những lời vừa nãy, em cũng nghe thấy được?”

Hướng Vãn mơ hồ không rõ ‘Ừ’ một tiếng. “Em không phải cố ý nghe lén…” Chỉ là tình cờ vừa mới ngủ dậy liền nghe thấy được mà thôi…

Lại nói, so với chuyện này, bây giờ trong đầu cô đang quan tâm là một vấn đề khác cơ. Hướng Vãn là một người đơn thuần, trong lòng vốn không che dấu được tâm sự, nhịn không được ngẩng đầu hỏi anh: “Anh trai em muốn trở về à?”

Đường Thần Duệ không nói gì.

Anh bỗng nhiên ngồi xuống, ngay bên cạnh người, cùng cô mặt đối mặt, vươn tay gạt những sợi tóc tán loạn trên trán sau giấc ngủ ra đằng sau tai, tiếng nói rất dịu dàng: “Đúng, cậu ta muốn trở về.”

“A…”

Nghe thấy anh nói thế, Hướng Vãn liền nở nụ cười. Mặc dù vừa nãy Hàn Thâm có nói Đường Thần Duệ đang che giấu tin tức này, nhưng Hướng Vãn cũng không muốn đi chứng thực chuyện đó làm gì, cô không thích làm loại việc đi xét đoán tâm tư người khác, Đường Thần Duệ nói gì thì chính là cái đó, cô cũng không cần phải bận tâm thêm.

Nghĩ vậy, trên mặt Hướng Vãn liền lập tức lộ ra vẻ đơn thuần vui sướng. Nhưng mà một giây sau, người cô liền bị anh kéo mạnh, anh bao lấy thân thể cô, làn môi mỏng hôn xuống, nhiệt tình mãnh liệt và hung bạo. Hướng Vãn mở to mắt, muốn khước từ theo bản năng nhưng lại phát hiện động tác của anh bây giờ cứng rắn và cương quyết trước nay chưa từng có.

Cô đã từng nhìn thấy bộ dáng Đường Thần Duệ chơi game, mặc kệ là những kẻ thù bị anh làm cho nổ tung có lên kênh thế giới mắng mỏ đủ kiểu rằng ‘Ta chửi con mẹ nó chứ’ hay ‘tổ sư nhà mi’ thế nào, Đường Thần Duệ đều không chút sứt mẻ mà bật cười. Chỉ một chi tiết nho nhỏ thế thôi cũng khiến cho Tịch Hướng Vãn nhất thời hiểu rõ được bản chất của đám đàn ông: chửi mắng loạn xạ là biểu hiện của kẻ yếu thế, bởi vì không thể nào đánh được đối phương nên chỉ còn cách dùng miệng lưỡi để phát tiết cơn tức giận của mình; còn kẻ mạnh chân chính là người biết cách giữ im lặng, chỉ ngạo nghễ liếc nhìn chứ không hề nhiều lời vô ích với người kia, một khi đã nhìn không vừa mắt, một chữ thôi, giết!

Lúc anh chơi game còn như vậy, ở ngoài đời thực chỉ sợ là nâng cao hơn một bước, giống như anh đã từng nửa thật nửa giả nói với cô thế này: “Làm người xấu…Cũng có một loại khoái cảm riêng khó thể nào tự mình thoát được.”

Đối với một người đàn ông như thế, thuận theo so với việc phản kháng tốt hơn rất nhiều.

Thế là, Hướng Vãn buông lỏng chính mình, vươn tay lên ôm lấy cổ anh, mở miệng ra cho anh tiến vào, vừa chạm tới đầu lưỡi liền bị quấn chặt lấy không buông, mà cô cũng không hề trốn tránh, cứ để mình bị anh cuốn vào một cuộc triền miên mới.

Triền miên mút hôn được một lúc, Hướng Vãn liền đói bụng…

“… Trời đã tối rồi, cơm tối chúng ta ăn cái gì đây?”

Đường Thần Duệ cười cười, sự thuận theo của cô vừa nãy khiến thái độ của anh hòa hoãn đi rất nhiều, đồng thời, tâm tư cũng theo đó bay đi. “Để anh làm cho em ăn…”

Hướng Vãn kêu lên, “Ai, anh lại muốn làm gì nữa thế!”

“Em nói xem anh muốn làm gì…”

“Hôm qua em vừa mới bị anh làm cho rất đau!”

“Hàn Thâm giúp em viết bản kiểm điểm, em không muốn sao?”

“…”

Tước vũ khí đầu hàng, Đường Thần Duệ liền hài lòng cười rộ lên.

Hướng Vãn để mặc anh cởi bỏ quần áo của mình, trong lòng hết sức giận dỗi. Cười đi cười đi, biết anh là người lãnh đạo trực tiếp của ân nhân cứu mạng em rồi, em đây có thể cự tuyệt Đường Thần Duệ nhưng làm sao có thể cự tuyệt Đường tổng được chứ. Đúng đấy, vì một bản kiểm điểm, không thể không khuất phục trước kẻ giàu sang được, khinh bỉ em đây là được rồi.



Một tuần sau, chiếc máy bay xuất phát từ NewYork vững vàng đáp xuống trong sân bay thành phố, mang theo những người đi xa trở về.

Người nhà họ Tịch đang đứng chờ trong phòng khách sân bay mắt sắc trông thấy thân ảnh của thiếu gia nhà mình xuất hiện, lập tức bước tới đón chào.

Trong ấn tượng của mọi người, Tịch Hướng Hoàn luôn là một người nói năng thận trọng, gương mặt lạnh lùng và hoàn hảo, sau nửa năm đi Mỹ quay về, hình tượng mặt lạnh này chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, thậm chí còn nâng cao một bước. Một thân âu phục tối màu, cả người gần như không hề mang theo một chút hơi ấm, một chút thân thiết nào.

Nhìn lướt qua những người trước mắt, Tịch Hướng Hoàn không chút biểu cảm mở miệng phân phó: “Đã nói rồi, không cần đến đón tôi. Trở lại nói cho mẹ tôi biết, tôi sẽ ở lại trong nhà trọ của mình, không quay về nhà đâu.”

Mấy người thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, không dám đáp lời, cuối cùng vẫn là một người đàn ông dẫn đầu ngượng ngùng nói cho anh biết: “Phu nhân cũng tới, xe hiện đang ở bên ngoài, phu nhân nói muốn cùng cậu trò chuyện một chút.”

Nghe vậy, Tịch Hướng Hoàn liền dừng bước, nhưng chỉ ngừng được một giây, anh đã mang theo vali hành lý tiếp tục đi về phía trước.

Lên xe, ngồi vào ghế sau rồi cúi đầu chào hỏi với mẹ, một chuỗi những động tác công thức hóa liên tiếp được diễn ra.

Đại khái hai mẹ con suốt nửa năm qua đã tranh chấp với nhau trong điện thoại không biết bao nhiêu lần, chứng cứ rõ ràng nhất chính là cước phí điện thoại cứ không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, cho nên khi bình tĩnh lại, song phương đều biết rõ được tâm sự và điểm cố chấp trong lòng người kia, nên mới không đề cập cũng không hề nhắc tới nó nữa, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất giữa hai người.

“Đây là báo cáo nghiệp vụ của công ty con bên Mỹ trong vòng nửa năm qua, con đã xem rồi, không có vấn đề, mẹ có thể xem thử.”

Vì để hai bên không tiếp tục bùng nổ và cãi vã, nói chuyện công việc chính là một lựa chọn sáng suốt nhất lúc này ~~~

Nhưng mà cây muốn lặng, gió chẳng dừng[1], bà Tịch lại khăng khăng muốn châm ngòi trước. Vừa tiếp nhận báo cáo, tiện tay lật giở hai trang, thanh âm uy nghiêm của bà đã vang lên:

“Lực ảnh hưởng của Đường Thịnh quả nhiên rất cao, có báo cáo của họ làm chỗ bảo đảm, lòng tin của người đầu tư đối với chúng ta rõ ràng đã dần ấm lại.”

!!!

Kia chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng hay sao!

Tịch Hướng Hoàn cười khẩy một tiếng, nhịn nửa ngày chung quy vẫn là nhịn không được, chuyện xưa nhắc lại, giọng điệu liền trở nên mỉa mai: “Vì thế, đem Hướng Vãn bán cho hắn cũng là đáng giá, phải không?”

Tựa như đã sớm ngờ tới anh sẽ có phản ứng như vậy, bà Tịch vẫn lạnh nhạt chống đỡ: “Sao con lại có thể xác định, cùng một chỗ với Đường Thần Duệ, Hướng Vãn sẽ không hạnh phúc?”

“Chí ít con có thể xác định, ngay cả một cơ hội lựa chọn mẹ cũng không hề cho em ấy.”

Nói xong, anh không muốn đợi tiếp nữa. Mở cửa xe, Tịch Hướng Hoàn bước xuống, xách vali của mình, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Thanh âm cảnh cáo của bà Tịch nhàn nhạt truyền đến, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất tận trong đáy lòng anh, nơi không chịu nổi dù chỉ là một kích.

“Con muốn gặp Hướng Vãn mẹ không phản đối, nhưng giữ một khoảng cách, đạo lý này, mẹ nghĩ con cần phải hiểu được rõ ràng. Tiệc đính hôn của con cũng đã được xác định, mấy ngày nữa sẽ công bố tin tức cho giới truyền thông. Mẹ nhớ con giãy dụa cũng đã được nửa năm rồi, đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng chẳng sao, hiện tại nếu đã quay trở về, con hẳn đã có quyết định rõ ràng cho thân phận của mình mới đúng.”

Nghe vậy, động tác chuẩn bị gọi điện thoại trên tay Tịch Hướng Hoàn chậm lại, cầm di động không nói lời nào.

Bà Tịch đóng cửa xe lại, nhàn nhạt buông ra lời cảnh cáo cuối cùng dành cho anh.

“Chuyện con không muốn đính hôn, mặc dù con không chịu nói, nhưng mẹ đoán, nếu lý do của con là vì Hướng Vãn, vậy thì mẹ khuyên con không cần phí tâm nữa…Nửa năm trước, thân phận của Hướng Vãn là em gái con, mà bây giờ, so với cái thân phận em gái ấy, càng quan trọng hơn, con bé đã là người phụ nữ của Đường Thần Duệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.