Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 113: Chương 113: Ngoại truyện 3




Sáng sơm một ngày nào đó, các người làm trong lâu đài đang bắt đầu một ngày làm việc mới, lúc này Hoàng Phu Tuyệt cùng Thủy Băng Nhu vẫn còn trong phòng ngủ, hai cỗ thân thể của hai người ở trên giường lớn quấn quít một chỗ, đang trình diễn vận động buổi sớm, không ngừng có tiếng rên rỉ yêu yêu kiều của nữ và tiếng thở thô gấp của đàn ông truyền ra.

Hoàng Phu Kỳ năm tuổi lén lén lút lút đi ở trên hành lang lầu hai, cậu đã lẻn qua rất nhiều người hầu để lên tới đây, chớ nhìn cậu mới năm tuổi nho nhỏ, nhưng cậu rất thông minh , hừ. . . . . . Cha ngày ngày cũng độc chiếm mẹ, hơn nữa sáng sớm mỗi ngày đều không cho người lên lầu hai, Chú Lý Khang nói nhiều khả năng là cha đang trừng phạt mẹ, hừ. . . . . . Tức chết Tiểu Kỳ Kỳ rồi, cha lại dám giam mẹ lại để trừng phạt, mẹ xinh đẹp là của cậu, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương tới mẹ, cho nên hôm nay cậu bỏ rơi người giúp việc, len lén chạy tới xem cho rõ ràng, ngàn vạn lần đừng có đúng là cha tổn thương mẹ.

"Cậu chủ nhỏ, thì ra là em ở nơi này, chúng ta mau mau đi xuống đi! Nếu không bị ông chủ biết nhất định sẽ tức giận." Một cô hầu gái khá đẹp thở hổn hển xuất hiện trước mặt của Hoàng Phu Kỳ, sợ hãi nói, ông chủ đã phân phó, buổi sáng cùng buổi tối không cho bất luận người nào lên lầu hai, bao gồm cả cậu chủ, cô mới chỉ vừa tới làm việc trong lâu đài, nơi này đối xử tốt như vậy, cô cũng không muốn mất việc.

"Chị gái, nhưng Chú Lý Khang nói nhiều khả năng là cha ngược đãi mẹ, ô ô ô. . . . . . Tiểu Kỳ Kỳ muốn đi cứu mẹ, ô ô ô. . . . . ." Hoàng Phu Kỳ làm bộ đáng thương nói, cậu cũng không tin bằng vào chiêu nước mắt của mình, cái cô hầu gái đơn thuần này lại không mắc mưu, thật ra thì cũng không thể nói là bị lừa, bởi vì cậu cũng đâu có nói sai, vào lúc này cha rất có thể đang ngược đãi mẹ.

"Ách. . . . . . Cậu chủ nhỏ, có phải em nghe lầm hay không, ông chủ sủng ái phu nhân như vậy, làm sao có thể ngược đãi phu nhân chứ, chúng ta vẫn nên đi xuống đi thôi!" Người làm nữ lo lắng nói, mặc dù cô tới lâu đài này mới co mấy ngày, nhưng là tình cảm của ông chủ cùng phu nhân tốt đến mức khiến cho người ta hâm mộ, đây là những lời từ phần lớn miệng những người giúp việc nói ra, hơn nữa cô cũng đã rất nghiêm túc quan sát ông chủ và phu nhân, bọn họ quả thật là ân ái đúng như lời đồn, cho nên cô vẫn cho rằng ông chủ ra lệnh như vậy hoàn toàn là vì tốt cho phu nhân mà thôi.

"Oa oa oa. . . . . . Chị gái, em không có gạt người, chú Lý Khang nói như thế, chúng ta đi cứu mẹ đi! Có được hay không?" Hoàng Phu Kỳ ở trước mắt người làm nữ cũng không lam ra bất kỳ động tác gì, chỉ là khóc càng thêm ra sức.

"Được rồi, chúng ta đi xem một chút rốt cuộc em có nói dối hay không, nhưng là em phải nói nhỏ thôi đó, nếu không ông chủ biết nhất định sẽ phạt tôi đấy." Cô hầu gái nhỏ giọng nói, thay vì khiến Cậu chủ nhỏ ở chỗ này la to nói lớn, không bằng để cho cậu ta đi xem đến tột cùng sự thật thế nào, bản thân cô cũng rất hiếu kỳ, dù thế nào đi nữa bọn họ là lặng lẽ đi tới, ông chủ cũng sẽ không phát hiện.

"Chị gái, chị thật là người tốt." Hoàng Phu Kỳ ngọt ngào nói, cậu tuổi còn nhỏ đã rất biết thu phục lòng người rồi (nói đúng ra là nịnh nọt ý), thường đều là dùng cái chiêu này đối phó với Thủy Băng Nhu, dụ dỗ cô cười ha ha, chọc cho một người đàn ông bị lơ đi hết sức khó chịu, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì anh hi vọng bảo bối của anh cả đời cũng vui vẻ như vậy.

Cô hầu gái nghe được Hoàng Phu Kỳ nói, mặt trắng xanh chuyển đỏ.

"Chị gái, chúng ta đi nhanh một chút." Hoàng Phu Kỳ lôi kéo tay cô hầu gái nói.

Hoàng Phu Kỳ cùng cô hầu gái thật vất vả đi tới ngoài cửa phòng của Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu, liền nghe được thanh âm của bọn họ, có thể nghe rõ mồn một tiếng của bọn họ.

"Ừm. . . . . . Tuyệt, đừng á, a. . . . . . Anh khi dễ em." trong nháy mắt giọng nói của Thủy Băng Nhu vang lên, trong giọng nói có cái gì đó nói không ra cảm giác, thật giống như khổ sở, lại tựa như vui vẻ thích thú.

"Hả? Khi dễ em thì sao, anh chính là muốn khi dễ em cả đời." Giọng nam trầm thấp từ bên trong phòng truyền tới.

"A. . . . . . A. . . . . ."

Hoàng Phu Kỳ nghe đến đó, cả khuôn mặt nhỏ bé cũng tối sầm, chú Lý Khang quả nhiên không có lừa gạt mình, cha thối thế nhưng thừa dịp mình không chú ý, khi dễ mẹ, cậu sẽ không bỏ qua ông ta.

Cô hầu gái nghe thấy những lời kia, nhất thời sắc mặt chợt biến, từ trong giọng nói của người bên trong có thể nghe ra cô ấy bị chồng khi dễ có bao nhiêu thảm, chẳng lẽ tin đồn là sai, trường hợp mấy ngày trước cô nhìn thấy ông chủ cùng phu nhân ân ái đều là gạt người, vậy lần này phải làm sao đây, phu nhân mảnh mai như thế, nếu như bị ông chủ ngược đãi, chết thì làm thế nào? Cô hầu gái lo lắng thầm nghĩ.

Hoàng Phủ Kỳ không nói hai lời, thừa dịp người làm nữ đang suy nghĩ chuyện tiếp theo, dùng tay đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng vọt vào bên trong, hô lớn: "Cha thối, dám khi dễ mẹ thử một chút xem, nhìn Hoàng Phủ Kỳ con thu thập cha thế nào!"

Bên trong gian phòng, hai người dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn tiểu tử đột nhiên xông vào, Hoàng Phủ Kỳ đi vào đã nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt cả người nằm ở trên người của Thủy Băng Nhu, nhìn dáng dấp không giống như là đang vung roi quất chết cô, chẳng lẽ là cha đem hung khí giấu ở trên giường, Tiểu Kỳ Kỳ suy nghĩ lung tung nói.

Thủy Băng Nhu nhìn thấy con trai đột nhiên xông tới, gương mặt trong nháy mắt đỏ giống như cà chua chín muồi, vội vàng đẩy Hoàng Phu Tuyệt ra, sau đó cầm lấy chăn ở bên cạnh đắp lên người.

"Hoàng Phu Kỳ, con vào để làm gì?" Hoàng Phu Tuyệt giận dữ hét, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn liền cắt đứt chuyện tốt của anh, cậu nhóc là trời sanh đối kháng với anh! Không nhìn thấy anh đang ăn một bữa rất tốt hay sao? Tất cả đều bị làm hỏng hết rồi.

"Cha thối, không cho phép cha khi dễ mẹ." Hoàng Phu Kỳ tức hò hét đi đến bên người Hoàng Phu Tuyệt, đưa cánh tay nhỏ của cậu ra liền hướng về phía cha cậu quyền đấm cước đá, hoàn toàn không có nhìn thấy gương mặt đen thùi lùi của tên đàn ông trước mặt.

Thủy Băng Nhu nghe được lời đứa con nhà mình nói, gương mặt càng thêm đỏ, con trai của cô làm sao biết Hoàng Phu Tuyệt khi dễ cô? Nếu nói Tuyệt khi dễ cô..., thật ra thì cũng không tính là ..., đây chẳng qua là những lời thân mật giữa hai người tình cảm mặn nồng.

"Đủ rồi, ai cho phép con vào đây?" Hoàng Phu Tuyệt không thể không tức giận hỏi, đáng chết, không phải đã nói, khoảng thời gian này không cho phép ai lên lầu hai hay sao? Tiểu tử này thế nào lại đi lên, những người đó rốt cuộc làm việc cái kiểu gì vậy, thật là tức chết anh.

"Tuyệt, anh làm gì mà giữ dằn với bảo bảo như vậy?" Thủy Băng Nhu ở một bên trách cứ, đây chính là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ nha! Thế nào hai người kia giống như trời sanh chính là kẻ địch vậy, loại kịnh vui ầm ĩ mày mỗi ngày đều diễn một lần, anh là người lớn nha, thế nào như trẻ con vậy, cũng không chịu thỉnh thoảng nhường bảo bảo một chút.

"Anh . . . . . Anh chỉ là muốn giáo dục tiểu tử này một chút, em có nghe những điều vừa rồi nó nói không? Hiện tại không giáo dục cho tốt, về sau đi ra ngoài gieo họa khuê nữ của người ta thì làm thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói, anh biết anh bà xã yêu của anh luôn luôn thích mềm không thích cứng, cho nên anh chỉ trưng ra cái bộ dáng này, cô có giận dữ cái gì cũng sẽ tiêu tán hết.

"Anh nói cái kiểu gì vậy, cái gì gieo họa cho khuê nữ nhà người ta? Theo như em thấy, nếu thật sự là gieo họa cho khuê nữ nhà người ta nhất định là học được từ người cha hư hỏng là anh." gương mặt Thủy Băng Nhu tức giận nói.

"Bảo bảo, những lời vừa rồi là ai nói cho con?" Thủy Băng Nhu trong nháy mắt trở nên dịu dàng hỏi, Tuyệt nói không có sai, nhất định là có người nói gì đó với cậu nhóc, nếu không cậu cũng sẽ không nói những lời như vậy.

"Chú Lý Khang nói nhiều khả năng là sáng sớm hàng ngày cha ở trong phòng trừng phạt mẹ, con còn nói không tin, ai ngờ cha thật sự là đang khi dễ mẹ, oa oa oa. . . . . Cha xấu xa." Hoàng Phu Kỳ khóc ròng nói, đó mẹ mà cậu yêu nhất, không nghĩ tới cha hư ngày ngày đều khi dễ mẹ.

"Ách. . . . . . Con trai à, cha không có khi dễ mẹ! Chúng ta đang đùa giỡn thôi, con đừng khóc, nếu không sẽ không đẹp trai rồi." Thủy Băng Nhu dụ dỗ.

"Thật? Cha hư thật không có khi dễ mẹ?" Hoàng Phu Kỳ chùi nước mũi, không tin hỏi lại, vừa rồi ở ngoài cửa cạu rõ ràng nghe được tiếng mẹ yêu la đau, nhất định là cha hư đánh mẹ.

"Thật, mẹ có bao giừ lừa gạt con đâu chứ?" Thủy Băng Nhu cười bảo đảm nói.

"Này Tiểu Kỳ Kỳ đừng khóc, Tiểu Kỳ Kỳ là chú nhóc đẹp trai nhất thế giới, so với cha hư còn đẹp trai hơn." Hoàng Phu Kỳ lau nước mắt một cái, hưng phấn nói, thường mẹ cũng sẽ nói cậu đẹp trai hơn cha hư, tức chết cha hư rồi.

"Bảo bảo thật biết nghe lời ." Thủy Băng Nhu sờ sờ đầu của cậu, cưng chìu nói.

Hoàng Phu Tuyệt nhìn mà nổi giận hết sức, tiểu tử này đột nhiên xông vào, cắt đứt chuyện tốt của anh không nói, bây giờ lại còn dùng nước mắt tới chiếm lấy sự đồng tình của mẹ.

Ngoài cửa người làm nữ thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, cô một mực đang muốn tìm xem người nào đi lên cứu phu nhân thì tốt, vào lúc này nghe được tiếng khóc của cậu chủ nhỏ, lập tức chạy vào, cảnh tượng bên trong cùng cô nghĩ kém nhau quá nhiều, căn bản cũng không có cái gì bộ dạng máu thịt văng tung tóe, người ta một nhà ba người giờ phút này đang dính vào cùng nhau, vô cùng ấm áp, mà cậu chủ nhỏ đang ở trong ngực phu nhân khóc thút thít, phu nhân dịu dàng giải thích chuyện mới vừa rồi, qua giọng nói cua ổng chủ, cô biết cô nghĩ lầm rồi, làm thế nào đây? Bộ dáng ông chủ bây giờ như là muốn giết người vậy, không phải anh ta giận giữ muốn giết cô chứ?

"Còn đứng ở đó làm gì? Còn không mang cậu chủ đi ra ngoài." Hoàng Phu Tuyệt không thể mắng cái tên tiểu tử thúi kia, nếu không bà xã yêu của anh khẳng định sẽ không để cho anh mon mem tới cửa phòng, mà anh đương nhiên là không nỡ mắng bảo bối của anh, cho nên mới đem tức giận trút lên người cô hầu gái này, ai kêu cô ta không trông nom tiểu tử thúi này cho đàng hoàng, lại để nó chạy đến phá hư chuyện tốt của anh.

“Dạ, dạ." Cô hầu gái khẩn trương nói, thần phật ơi, cứu cô đi! Ông chủ thật sự rất đáng sợ nha.

"Mẹ, Tiểu Kỳ Kỳ đói bụng, chúng ta đi ăn điểm tâm có được hay không?" Hoàng Phu Kỳ lôi kéo tay Thủy Băng Nhu làm bộ đáng thương nói, cậu đã rất lâu rồi không có cùng mẹ ăn điểm tâm.

"Tốt, cái gì cũng nghe theo Tiểu Kỳ Kỳ." Thủy Băng Nhu cưng chìu nói, sau đó liền đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hoàng Phu Kỳ nhìn thấy Thủy Băng Nhu vào phòng tắm, mắt khiêu khích nhìn về phía Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt đầy vẻ hài lòng, hừ hừ, cha thối, muốn cùng mẹ một chỗ, sẽ phải lấy lòng Tiểu Kỳ Kỳ cho thật tốt, nếu không cậu sẽ vẫn độc chiếm mẹ.

Hoàng Phu Tuyệt hận nghiến răng nghiến lợi, là ai nói có con trai tốt, theo anh thấy thì, con trai căn bản là một ác ma nha, sớm biết ban đầu cũng không sinh nó.

Vì vậy cái buổi sáng ầm ĩ này của Hoàng Phu Kỳ chính thức hạ màn, loại là tình huống như vậy, ngày ngày cũng sẽ trình diễn, chỉ là vô cùng đa dạng mà thôi.

Hoàng Phu Tuyệt giận đến muốn chết, cho đến một ngày kia hai năm sau, Hoàng Phu Kỳ bảy tuổi không biết từ nơi nào nhặt về một cô gái nhỏ y hệt búp bê bị bỏ rơi.

Hoàng Phu Tuyệt quả thật rất vui mừng cảm tạ trời cao, chỉ cần ông xui khiến tiểu quỷ này cả ngày quấn lấy tiểu tử thúi kia, như vậy tiểu tử thúi cũng không có thời gian tới chiếm cứ bà xã yêu của anh, vừa nghĩ tới sự vĩ đại của kế hoạch, anh thật hưng phấn muốn bật cười thành tiếng.

Hoàng Phu Kỳ đối với cô gái nhỏ y hệt búp bê này yêu thích không buông tay, ngày ngày cứ như vậy dính vào bên cạnh cô nhóc, có cái gì tốt ăn, chuyện vui tất cả đều sẽ gọi cô bé, hơn nữa Hoàng Phu Kỳ cực kỳ bá đạo, mỗi ngày đều giúp cô nhóc ba tuổi tắm, cho tới bây giờ cũng không để bất kỳ người giúp việc nào đụng tay vào, ngay cả Thủy Băng Nhu cũng không được, đủ loại hành động như vậy khiến Thủy Băng Nhu nhìn xem mà líu lưỡi, này. . . . . . Đây không phải là di truyền trong truyền thuyết chứ? Nhớ trước kia một người đàn ông đúng là cũng như vậy lừa gạt cô về, hiện tại con trai bảo bối của cô cũng làm ra cùng một sự việc, trời ạ, chẳng lẽ đàn ông nhà họ Hoàng đều là nuôi dưỡng vị hôn thể từ nhỏ sao?

Chỉ là có một điều thật may mắn là đàn ông nhà họ Hoàng đều rất si tình, dù là về sau con trai bảo bối của cô không si tình, cô cũng sẽ hướng cho cậu nhóc theo phương diện này mà dạy dỗ cho tốt, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.

Trước kia là một tiểu tử thúi dính vào bên người Thủy Băng Nhu, sau khi nha đầu tiểu quỷ kia đến, hai tiểu phá hài bọn chúng cứ như vậy ngày ngày dính vào bên người Thủy Băng Nhu, hại kế hoạch của Hoàng Phu Tuyệt đi trệch hướng quỹ đạo, khiến anh càng thêm giận dữ gần chết.

Mặc dù tham muốn giữ lấy của tiểu tử thúi kia cực mạnh, những sao ngày ngày không theo tiểu nha đầu kia đi chơi chứ? Sao mà ngày ngày cứ chiếm lấy bà xã của anh, tiểu tử thúi kia cũng đã có búp bê kia rồi không phải sao, thiệt là, nó còn muốn như thế nào nữa.

Vì vậy trong lâu đài ngày ngày diễn ra hình anh bi ai của ai đó, nghe nói là bởi vì búp bê ba tuổi không có mẹ, cho nên Hoàng Phu Kỳ muốn cho cô nhóc tiếp xúc gần gũi với Thủy Băng Nhu, để cho cô bé cảm nhận được tình yêu của người mẹ, nghe nói sau này Hoàng Phu Kỳ sủng ái búp bê đó không thua kém gì tình yêu năm đó của Hoàng Phu Tuyệt đối với Thủy Băng Nhu. Có rất nhiều rất nhiều lời đồn đại kéo dài, có điều chân thật chính là chỉ toàn những lời đồn đại về sự sủng ái mà thôi.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.