Người Yêu "Anh Em" Của Tôi

Chương 8: Chương 8




Ánh mặt trời đã rạng rỡ nhảy nhót khắp nơi trên giường, rọi thằng vào gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đã say sưa ân ân ái ái đêm qua, theo phản xạ cô khẽ dịch người ra đằng sau nhưng phát hiện thân thể đã bủn rủn đến mức không còn cảm giác gì ngoài toàn thân đau đớn.

Phương Tiểu Lương trong một phút khựng lại, dùng toàn lực hô hấp thật sâu cho đến khi cơn đau đã đi qua cô mới ngầng đầu lên, tìm kiếm nam nhân đồng giường chăn chiếu đêm qua.

Đáng tiếc, chỗ nằm kế bên cô lạnh ngắt, hắn thì ra đã đi từ sớm.

Hắn rốt cuộc ở đâu rồi? Trái tim cô đột nhiên mà quặn thắt lại, tựa như có một sợi dây vô hình quấn xiết lấy, khiến sống không bằng chết.

Hắn thật ra đã đi đâu?

Cô đưa tay ôm ngực, tay còn lại chống lên giường đỡ lấy thân thể mệt mỏi của mình chậm chạp tiến đến phòng tắm, có lẽ đau đớn toàn thân đã khiến cô quên đi rằng cơn đau thật sự là từ phần dưới, hậu quả của đêm qua, hai chân cô lúc này lại chảy xuống chất dịch, không khác gì mật dịch đã tràn trề lúc ân ái với hắn.

Đằm mình trong dòng nước ấm áp, có lẽ cơn đau đã dịu bớt, nhưng cái cô quan tâm không phải cảm giác ở thân thể mình mà ngập trong đầu cô toàn là hình bóng của hắn, từng dấu chấm hỏi lớn phủ đầu cô: Không biết hắn bỏ mặc cô mà đi đâu vậy? Hắn như thế nào không một lời mà đi ? Hắn rốt cuộc đi nơi nào???

“Anh chính là tổng giám đốc Đồng thị sao?”

“Đúng.”

“Nếu là tổng giám đốc Đồng thị, vì gì lại đến Iga làm việc?”

“Thông minh như em, có thể đoán được dụng ý của anh mà, Tiểu Lương.”

“Cho em chút thời gian đi!”

“Em….”

Iga! Cô bất thần mà nhớ lại đến mục đích hắn đến đây. Hắn, đường đường là tổng giám đốc Đồng thị, lại nguyện ý đến làm việc cho Lan Nais với cái chức trợ lý nhỏ bé, đơn giản chẳng qua là muốn từng bước phá hủy Iga!

Không, không thể!

Chủ tịch Iga đối với cô không chỉ có ơn, mà còn coi cô như con gái, luôn đặc biệt thương yêu, cô tuyệt đối không thể khoanh tay làm ngơ để mặc Liệt Lâm phá hoại tâm huyết c ả đời của Iga.

Nghĩ đến đó, cô lập tức mặc nhanh quần áo, nhìn thoáng bản thân qua gương rồi lên xe đi tới Iga công ty.

★ ☆ ★ ☆ ★

“Chị Phương?!” Ái Lâm ngạc nhiên nhìn Phương Tiểu Lương, “Chị Phương, không phải là bị bệnh rất nặng sao? Đáng lẽ giờ này nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mới phải, hay là đã cảm thấy khá hơn rồi?”

Ái Lâm lo lắng cẩn thận hỏi han.

“Ai nói chị bị bệnh chứ?” Tiểu Lương có chút không hiểu hỏi.

“Là bạn trai của chị đó!”

Ái Lâm hâm mộ mà nói, “Có bạn trai chăm sóc thật tốt mà, em nhìn mà muốn phát ghen. Chị Phương à, thật là may mắn quá đi!”

“Hắn đến đây lúc nào?” Phương Tiểu Lương cầm tay Ái Lâm, lắc lắc hỏi.

“Hắn sao, đến đây lúc hơn 8h sáng, nhìn thấy em liền bảo chị ngã bệnh, không thể đến công ty, sau đó thì vội vàng vào phòng tổng giám đốc.” Ái Lâm có chút bất ngờ, chậm rãi trả lời.

“Ái Lâm, chị đến phòng tổng giám đốc đây.” Nói xong, cô buông cánh tay của Ái Lâm, tiến đến thang máy mặc cho cô nàng đang gào thét thứ vớ vẩn gì đó.

Tới nơi, cô trực tiếp hướng văn phòng Lan Nais mà đến, không thèm gõ cửa, cô cứ thế xông vào.

“Phương trợ lý, có chuyện gì?” Lan Nais giương mắt nhìn Phương Tiểu Lương, trên mặt thoáng có chút kinh ngạc.

“Các người, các người….” Người cô tựa như hóa đá, ánh mắt dán chằm chằm vào hai nam nhân đang thân mật nhau, điệu bộ không thể tin nổi.

Lan Nais hiện tại nửa ngồi trên bàn làm việc, một tay đặt lên mặt bàn, tay kia đặt trên ghế da, trên ghế không ai khác là kẻ đã hại cô cả đêm không yên, Đồng Liệt Lâm, đang áp sát ngực của Lan Nais.

Chẳng lẽ phương pháp mà Liệt Lâm đã nói, chính là kế “họa quốc ương dân” năm xưa của Đắc Kỷ?

Hắn muốn lấy “Nam sắc” mà mê hoặc Lan Nais, khiến cho hắn mang tất cả cơ mật công ty đổi lấy nụ

cười mỹ nhân sao?

Nhìn thấy bộ dáng kích động của Tiểu Lương, Đồng Liệt Lâm biết ngay cô đã hiểu lầm, nhưng hắn không có ý định giải thích cho cô ngay bây giờ.

Ngược lại, qua chuyện này, hắn muốn khảo nghiệm, rốt cuộc trong lòng cô hắn có vị trí như thế nào, có điều, dưới mắt cô, hắn phút chốc trở thành “dâm phu” mất rồi.

“Phương trợ lý, rốt cuộc có chuyên gì? Không có gì thì đừng làm phiền ta nữa.” Lan Nais nhăn mày khó chịu, không hề nghĩ rằng cùng tình cảnh ám muội hiện tại, lời này nghe như còn mập mờ gấp ngàn lần hơn.

Trước lúc Phương Tiểu Lương vào phút, hắn vừa cố ý thỉnh giáo Đồng Liệt Lâm vài điều để hóa giải mối quan hệ giữa hai bên, hoặc cùng lắm có thể tạm thời hòa hoãn chút ít thời gian.

Gần đây Đồng thị lại có những biện pháp công kích Iga rất mạnh mẽ, hắn cũng sắp không chịu đựng nổi rồi.

Nhưng đáng tiếc, khi Đồng Liệt Lâm sắp nói ra điều gì vừa lúc Phương Tiểu Lương xông vào, bảo hắn làm sao không xung khí cho được!

“Không làm phiền cái người?!” Phương Tiểu Lương kích động nói to.

“Đúng.” Lan Nais gật đầu, “Mời cô ra ngoài giúp cho, còn nữa, đi ra nhớ khóa cửa, tôi không có chút mong muốn tiếp đón những người phiền phức như cô lần nữa đâu.” Nhanh nhanh nhanh, nhanh

chút ra ngoài một chút cho ta!!!!

Còn khóa, khóa cửa?!

“Các người, các người…” Cô cắn môi, thật sự không tin nổi nam nhân hôm qua còn đầu ấp tay ôm với cô nay lại thân thân thiết thiết cùng người đàn ông khác.

Tiểu Lương dằn lòng không được đưa mắt nhìn Đồng Liệt Lâm, nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt nhàn nhạt lạnh lẽo của hắn, rõ ràng không có chút ý định giải thích tình hình hoang đường trước mắt này.

Không lẽ nam nhân của cô thật sự còn có ý định nào khác?

“Thế nào? Nói vậy cô cũng vẫn chưa muốn ra ngoài?” Lan Nais không nhịn được thúc Tiểu Lương.

“Phương trợ lý, mời cô ngay lập tức ra khỏi phòng cho tôi.” Hắn khó khăn đưa mắt bảo hãy chờ hắn đôi phút nữa rồi hãy tiếp tục những chuyện quan trọng còn đang dang dở, thật sự chẳng dư hơi đâu nhìn cô nàng này hết sững sờ ngạc nhiên lại xoay ra ngẩn người ngu ngốc như vậy.

“Không thể!” Phương Tiểu Lương vừa kịp lấy lại tinh thần đã nhận ra lời mới phát ra không có chút suy nghĩ, vô cùng nông nổi.

“Cô nói sao?” Lan Nais không hiểu, chuyện hắn bàn luận công việc với trợ lý của mình cũng cần cô phê chuẩn hay sao?

Đồng Liệt Lâm nhịn không được khẽ nhếch môi.

“Tôi nói không thể.” Cô cắn răng, dù sao cũng lỡ mất mặt rồi.

“Phương trợ lý, ý cô là gì đây?” Thật chưa nghĩ đến nữ nhân này lại dám leo lên đầu hằn ngồi tự nhiên như vậy.

Lơ đi câu hỏi của Lan Nais, cô đưa mắt nhìn chằm chằm Đồng Liệt Lâm, “Đồng trợ lý, có thể đi ra ngoài với tôi một chút, được không?”

“Không thể!” Lời ngăn cản này không ai khác chính là Lan Nais, đáng tiếc, hắn lẫn lời của hắn chẳng ai thèm bỏ vào tai.

“Là vinh hạnh của tôi.” Vừa đứng Đồng Liệt Lâm vừa đưa tay chỉnh lại âu phục đã hơi nhăn nhiu, lại khẽ nở nụ cười chỉ có Phương Tiểu Lương mới hiểu.

Còn cô, gò má không khác gì bị bỏng, đêm qua bị hành hạ dưới người hắn bao lâu, cô biết rõ đây chính là kiểu cười tà, không chút tốt đẹp nào.

Chỉ còn cách cố trấn định, đi ra trước phòng tổng giám đốc.

Đồng Liệt Lâm hoàn toàn không quan tâm đến cầu khẩn của Lan Nais theo bóng cô đi ra phòng làm việc, vừa ra khỏi cửa đã kéo Tiểu Lương đến góc tường.

“Phương Tiểu Lương, em mờ mờ ám ám đưa anh ra ngoài thế này có phải là còn có ý định gì? Hay là em biết rõ anh sẽ không cự tuyệt em điều gì nên mới muốn đưa anh ra làm gì thì làm sao?” Hắn cười khiêu tình, “Hay muốn giữa cầu thang này thử chút tư vị của vụng trộm?” Hắn nhất định sẽ phối hợp thật tốt nha ~~~ =))))

“Đồng Liệt Lâm!” Càng nói càng quá đáng mà.

“Thế nào?” Hắn hếch mày, tạo dáng theo đúng kiểu tên côn đồ trấn tình.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô cắn môi, khuôn mặt này, lời nói này chắc chắn là của một kẻ đang rất khốn quẫn, “Anh không thể, không thể…. Tóm lại, anh không được, không được….”

“Tiểu Lương, rốt cuộc còn điều gì không thể anh không được làm?” Hắn tiếp tục trêu chọc cô.

“Đồng Liệt Lâm, anh không được dùng “Mỹ nam kế” đến mê hoặc Lan Nais, thủ đoạn này còn tệ hơn cả chữ hèn hạ.” Hít thật sâu để trấn tĩnh, cô nhất định không để hắn làm ảnh hưởng đến mình.

“Anh thật sự có dùng qua “Mỹ nam kế” sao? Lúc nào không để ý ấy nhỉ?” Hắn hỏi ngược lại cô, “Hơn nữa anh nhất thiết phải dùng qua thủ đoạn này sao?”

Cô không tin!

“Vậy hai người vừa rồi sao lại thân mật như vậy?” Cô chất vấn, chẳng để ý rằng cô đang dần giống như giọng điệu của một cô vợ nhỏ đang ghen, có điều, hắn lại rất để ý.

“Lúc em tiến vào, Lan Nais đang hỏi nên giải quyết vấn đề Đồng thị thế nào thôi, có thể đã đến lúc hắn nhận ra rằng mình vốn chẳng có chút năng lực để đấu cùng Đồng thị.” Hắn thấp giọng giải thích.

“Vậy anh…”

“Em muốn anh bỏ qua cho hắn sao?” Hắn tiếp câu hỏi của cô.

Nhìn thấy cái gật đầu của cô, hắn tiếp tục nói, “Theo em nghĩ, với tác phong làm việc của anh, có thể bỏ qua cho những kẻ làm hại đến Đồng thị sao?”

“Nếu là em, là em cầu xin anh rút tay?” Cô cầm tay hắn, ngước mắt hỏi, “Xin anh ngừng lại, có được không?”

“Em là vì Lan Nais mà cầu xin anh sao?” Mặc dù biết trắng rằng không phải, như hắn lúc nào cũng vậy, luôn biết mà vẫn cứ thích cô.

“Không.” Cô lắc tay, “Em là vì cả Iga tiên sinh cùng với nhân viên công ty mà xin anh, dù gì lỗi này cũng không phải là do họ. Iga tiên sinh đối với em có ơn rất lớn, em không thể trơ mắt nhìn Iga bị hủy hoại mà khoanh tay đứng yên được.” Hơn nữa, cô cũng không nỡ nhìn những nhân viên khác bị thất nghiệp oan uổng được…

Hắn trầm mặc, không lập tức trả lời ngay.

“Đồng….”

“Được, anh đồng ý với em.” Nhưng hắn lại đưa ra chút ngoại lệ, “Có điều không thể để cái tên Lan Nais kia nhởn nhơ như vậy được, phải dạy dỗ một chút.” Cái chính là hắn không thể tha thứ tên nam nhân thối tha kia, kẻ đã dám mắng nữ nhân của hắn.

“Được.” Phương Tiểu Lương trong lòng cũng cho rằng tên Lan Nais kia cần phải chịu chút giáo huấn.

“Vậy xem ra giao dịch cũng thành công rồi, giao trước cho anh một cái hôn nào!” Không để cho cô chút thời gian phản ứng, hắn đã làm thịt đôi môi đỏ mọng của cô ngay lập tức.

Hắn thực ra không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, trừ là yêu cầu của cô, hơn nữa hắn còn có một kế hoạch khác, xem ra sẽ thú vị hơn nhiều. “Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng đã về!”

Đang ngồi làm việc với cả núi văn kiện, thoáng nhìn thấy bóng dáng âu phục của tổng giám đốc, Lâm tử phấn khích đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy ngay ra trước.

“Tổng giám đốc, ngài trở lại thật là tốt, thiếu chút nữa tôi đã bị công việc giết cho chết, ngay cả vợ cũng muốn ly hôn với tôi nữa mà.”

Ô ô ô !

Thương hại thay, hắn mới kết hôn chưa đến ba tháng lại bị công việc làm cho bận đến nỗi bị vợ cho rằng lạnh nhạt, cuối cùng viết đơn ly hôn đưa đến trước mặt.

Đồng Liệt Lâm lạnh nhạt đẩy Lâm tử sang một bên, nói : “Lần này trở về, tôi muốn hủy tất cả những kế hoạch công kích đối với Iga” Lâm tử móc móc tai, không dám tin hỏi lại lần nữa.

“Cậu điếc sao?” Đồng Liệt Lâm lạnh lùng châm chọc hắn, “Cần tôi nhắc lại lần nữa?”

Nghe vậy, Lâm tử toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

“Không phải vậy, tôi nghe rất rõ.” Lâm tử cười cười, “Phân phó lập tức tôi sẽ đi làm.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng, sung sướng thoát thân.

“Lâm tử.” Đột ngột Đồng Liệt Lâm gọi giật hắn lại.

“Còn chuyện gì muốn phân phó nữa vậy tổng giám đốc?”

“Lâm tử, tôi nghe nói cậu là cô nhi phải không?” Đồng Liệt Lâm hỏi.

“Đúng vậy, tôi vừa sinh đã bị vứt ở cổng Cô Nhi viện, là nhờ các nữ tu sĩ đã nuôi dưỡng, nếu không đã chết rét ở đầu đường rồi.”

Lâm tử nhàn nhạt kể lại quá khứ của mình, giọng nói lại bàng quan như kiểu kể về một kẻ khác không phải là hắn, “Tổng giám đốc, sao lại hỏi chuyện đó?” Lão bản của hắn chưa bao giờ nói chuyện gì ngoài lề ngoại trừ thứ gì khiến hắn hứng thú, vậy vì gì lại muốn biết thân thế của hắn, thật là làm người ta sinh nghi mà.

“Nếu tôi nói có thể tìm thấy cha cậu, cậu nghĩ sao?”

“Không có tình nghĩa phụ tử vậy thì gặp nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Lâm tử nói rất nghiêm túc, có lẽ đây là chuyện không nên đùa chút nào.

“Vậy sao? Thôi, cậu đi giải quyết công việc đi!” Đồng Liệt Lâm phất tay, ý bảo hắn hãy rời đi.

“Đúng rồi tổng giám đốc.” Lâm tử mở miệng, “12h trưa nay lão tổng giám đốc đã gửi điện nói rằng 4h chiều sẽ tới tìm ngài.” Nói rồi đưa mắt nhìn cổ tay mình, “Cũng sắp đến giờ, chắc đang đến.”

“Hắn đến làm gì?” Đồng Liệt Lâm nhăn nhăn hai hàng lông mày, thật chẳng có lòng dạ nào gặp lão gia hỏa kia, “Cũng tốt, vừa lúc tôi có vài chuyện muốn nói cho hắn biết.”

Đ-A-N-G...G!

May mắn thế nào, cửa thang máy lúc này vừa vặn mở ra, Đồng Hồng chống gậy, từng bước chậm

rãi đi tới, thẳng vào cửa văn phòng Tổng giám đốc lúc này đang mở rộng.

“Lão tổng giám đốc.” Lâm tử mở miệng lên tiếng chào hỏi.

Đồng Hồng khẽ vuốt cằm, có lẽ là đáp lại tiểu tử kia.

“Tổng giám đốc, xin phép tôi đi về trước.”

Thật ra thì chẳng riêng gì Đồng Liệt Lâm, cậu Lâm tử kia cũng chẳng yêu thích gì việc phải gặp mặt

lão tổng giám đốc lạnh như băng này.

“Ừ!” Đồng Liệt Lâm gật đầu, sau đó chuyển ánh mặt lạnh nhạt nhìn Đồng Hồng, “Ông đến đây làm gì? Nếu chỉ để xem tôi đã chết chưa thì miễn giúp, tôi vẫn còn khỏe mạnh vô cùng, ngay cả chân tay cũng chưa gãy đoạn nào, không có chuyện sắp chết đâu.”

“Có cần thiết mỗi lần gặp mặt đều phải dùng loại không khí hắc ám này để nói chuyện với nhau không?” Đồng Hồng khẽ thở dài, bất đắc dĩ hỏi.

“Đã biết là như vậy vì gì cứ theo lệ tới gặp tôi?” Hắn lãnh trào mà nói.

“Ta chỉ chỉ là muốn đền bù ------------“ Đồng Hồng đau lòng mà nói, chỉ riêng giây phút này, trông hăn như già thêm 10 tuổi, ủy khuất vô cùng.

“Tôi cần sao?”

Đồng Liệt Lâm cắt lời hắn, “Trở lại vấn đề chính đi, ông đến đây làm gì?”

“Hừ! Là như vầy, ta muốn giớ thiệu cháu gái ta cho ngươi, thế nào?”

Mặc dù biết rõ Đồng Liệt Lâm sẽ chẳng bao giờ chấp nhận thỉnh cầu bé nhỏ này, nhưng dựa vào chút tình nghĩa mà mấy năm qua hắn tin tưởng đã gầy dựng được, dù gì vẫn liều mình nhắm mắt mở miệng.

“Ý của ông, là -----hôn, nhân, kinh, tế ” Đồng Liệt Lâm căm hận nói, “Năm xưa vì cái đám cưới giả nhân giả nghĩa kia khiến cho cha mẹ tôi đến bức tử, đến giờ còn muốn đem thứ này chủ ý lên người tôi?”

“Cũng chẳng phải hôn nhân kinh tế gì, chỉ là gặp gỡ hai người như buổi tiệc trà thôi, nếu không thích thì thôi vậy.” Đồng Hồng vội vàng giải thích.

“Tốt nhất là như vậy. Đúng tồi, còn một chuyện tôi muốn nói với ông, tôi mệt rồi, chẳng còn hơi sức muốn làm tổng giám đốc Đồng thị nữa.” Hắn nhàn nhạt nói, giọng bình thản không khác gì một cuộc nói chuyện bình thường.

“Cậu nói cái gì?” Đồng Hồng trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy thì công ty làm sao bây giờ? Ai là người kế nhiệm của cậu đây?”

“Yên tâm, tuyệt đối không phải là đám con cháu phế vật của ông đâu.”

Đồng Liệt Lâm giễu cợt mà nói, “Tôi quyết định cho Lâm tử thay thế vì trí của tôi.”

Tin này với lão gia gia mà nói chắc chắn là một đả kích rất lớn, chỉ là, kịch hay hãy còn ở phía sau.

“Không! Ta tuyệt đối không chấp nhận kẻ ngoại tộc đến đảm nhiệm Đồng thị của ta, chỉ cần ta còn là cổ đông lớn nhất của công ty, chuyện Lâm tử lên vị trí tổng giám đốc sẽ là chuyện không thể.” Đồng Hồng giận đến đỏ mặt tía tai, chiếc gậy trong tay cũng nặng nề bị giáng xuống đất.

“Vậy thì ông cho rằng cho đám phế vật kia lên quản lý thì tình hình sẽ khá khẩm hơn sao?” Đồng Liệt Lâm giả vờ không hiểu hỏi, “Tâm huyết cả đời của ông chẳng mấy chốc sẽ bị hủy hoại trong tay bọn chúng, nhìn cảnh đó ông không đau lòng hay sao?”

“Cậu… Cậu không thể vì Đồng thị mà tiếp tục công việc này sao?” Đồng Hồng chờ mong mà hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi mệt mỏi.” Đồng Liệt Lâm nhún nhún vai.

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, tôi cho cậu một kỳ nghỉ dài hạn, ba tháng đủ không? Nghỉ ngơi rồi chẳng phải sẽ có thể tiếp tục làm việc sao?”

Đồng Liệt Lâm cười to, còn muốn cười lớn hơn vào cái đề nghị ngu ngốc của lão ta.

“Không đủ sao? Vậy cậu muốn bao lâu?”

“Tôi vốn nghĩ, ông đã biết có kẻ tuy mang họ khác nhưng cũng là cháu trai của ông chứ?” Hắn làm sao có thể để khoanh tay nhìn con cháu Đồng gia lưu lạc bên ngoài chứ? Đồng Liệt Lâm nhất mạt nở ra nụ cười nhìn lão nhân còn đang ngẩn người trợn mắt.

“Hắn, Lâm tử hắn…” Không lẽ nào cùng một dạng không ưa hắn, cùng một kiểu soái nam như vậy đều là con cháu của hắn sao?

“Lâm tử là đứa con rơi tội nghiệp của con trai ông đó, đây là bản xét nghiệm DNA.” Hắn lạnh nhạt vứt văn kiện cho lão.

Đồng Hồng run run mở bản DNA đang rõ rõ ràng ràng một sự thật mà đến chết lão ta cũng chẳng thể chối cãi, rằng – Lâm tử chính là kết quả từ hai mươi năm trước khi con trai lớn lão còn là một kẻ hoang dâm vô độ, bao nhiêu năm nay hắn đã vất vả tìm đứa cháu bị thất lạc ấy.

“ Cậu… làm thế nào biết được?” Đồng Hồng lặng người hồi lâu, sau cất tiếng hỏi.

“Lần đầu gặp cậu con trưởng của ông tôi đã đoán được phần nào, cũng diện mạo ấy có mù mới không nhận ra, lại thêm lần trước hắn ta sai người đến phục kích, Lâm tử vì đỡ cho tôi mà đổ chút máu, tôi chỉ là nhân tiện mà đi thử máu giúp hắn thôi.”

“Hắn … thật chính là cháu ta sao?” Đồng Hồng dường như vẫn chẳng thể tiếp nhận nổi sự thật này.

Vậy ra trong gia tộc có đến hai kẻ anh tài là Đồng Liệt Lâm và Lâm tử, cũng là hai kẻ đối với hắn như người vô hình, cũng chẳng có chút hảo cảm tốt đẹp nào, ….. đây chính là cái gọi là trêu ngươi sao????

“Ông hoàn toàn có thể không tin.” Hắn rất rộng rãi cho lão chút lựa chọn.

“Hắn.. . Lâm tử nghĩ gì về ta?” Đồng Hồng thận trọng hỏi, sợ rằng thêm một đứa cháu nữa cũng như Đồng Liệt Lâm, không muốn nhận kẻ làm ông đã gần đất xa trời này.

“Hắn vừa sinh ra đã bị ném trước của Cô Nhi viện, đối với loại phụ thân như thế hắn tự cảm thấy không cần thiết phải gặp mặt.” Hắn không có chút thêm bớt lặp lại những điều Lâm tử vừa kể.

“Hắn ta không muốn biết thân thế của mình sao?”

“Không phải không muốn, mà là khinh – thường.” Lâm tử đứng một bên cửa nhàn nhạt đi vào mà nói, “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi bỏ quên mất văn kiện ở đây.” Hắn bước từng bước thong thả lấy bản văn kiện trên bàn Đồng Liệt Lâm.

“Cậu nghe được hết?” Đồng Liệt Lâm nhìn hắn, cười hỏi.

“Đúng vậy, tổng giám đốc.”

“Vậy cậu ------“ Đồng Liệt Lâm chưa nói hết lời đã bị Đồng Hồng lên tiếng cắt đứt.

“Lâm tử, cậu đã là con cháu Đồng gia, vậy nhất định phải quay về nhận tổ quy tông mới được.” Đồng Hồng vội vàng đứng lên, chờ mong một đứa cháu khác có thể thay thế vị trí của Đồng Liệt Lâm.

“Lão tổng giám đốc thật thích đùa, tôi chỉ là một Lâm tử không cha không mẹ cũng chẳng rõ nguồn gốc xuất thân, làm thế nào đã trở thành cháu của ông rồi?” Lâm tử lên giọng cao ngạo trả lời lão.

“Cậu…”

Lâm tử nhìn về phía Đồng Liệt Lâm, mở miệng nói, “Còn nữa, .. nếu như tổng giám đốc muốn rời khỏi Đồng thị, xin phép cho tôi cũng được từ chức.”

Ý này chẳng khác gì ném thẳng vào mặt lão già kia một lời rằng đừng có mơ mà mang Đồng thị đặt lên vai hắn để rồi lão có thời gian phong lưu khoái hoạt, hắn đâu phải là không có đầu.

“Hai người các cậu…” Đồng Hồng thật không dám tin cả hai tên trẻ người này dám vứt bỏ quyền lực đã nắm trong tay.

“Rất xin lỗi, xem ra tôi không thể tìm được cho ông một người thay thế rồi.” Đồng Liệt Lâm nhàn nhạt nói, giọng điệu không chút áy náy.

“Các ngươi …”

“Từ mai tôi không cần đến đây nữa rồi.”

“Vậy từ ngày mai trở đi tôi cũng vậy rồi, thật cảm ơn lão tổng giám đốc đã đến đây bỏ công một buổi “dạy dỗ” như vậy.” Lâm tử cũng nói theo, khóe môi có thêm một nét cười lạnh lẽo.

Từ ngày người Đồng gia nhẫn tâm ném hắn vào xó Cô Nhi viện, hắn Lâm tử cũng Đồng gia đến một chút quan hệ cũng chẳng có. Từ bây giờ, hắn cũng chỉ có nữ nhân của mình là người thân mà thôi.

Hai người bọn họ, đến chết cũng chẳng chịu thừa nhận quan hệ với Đồng gia.

HẾT CHƯƠNG 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.