Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 46: Chương 46: Ba năm sau




Ba năm sau.

Đầu mùa hè!

Ánh mặt trời, chiếu rọi khắp mọi nơi.

Khắp trung tâm thành phố, cao ốc thương mại thế giới giống như cây cột chống trời, lấp lánh ánh sáng màu bạc, dựng đứng lên không trung.

Hành lang dài ngoài biển, truyền đến tiếng chạy của chiếc du thuyền hào hoa, vô số cỗ xe xe sang trọng như con thoi chạy giữa đường lớn, cây ngô đồng trên con đường dài màu đen quanh co đi xuyên trung tâm thành phố, lộ ra sức sống mạnh mẽ.

Một chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản dài mười hai mét, do cảnh sát mở đường chạy giữa mười hai chiếc xe trên con đường lớn, dưới cột đèn đường phố màu trắng, chậm rãi trải chạy qua Club bạch kim Á Châu, dọc theo hành lang dài ven biển, chạy về phía Khách sạn Á Châu nổi tiếng thế giới. . . . . .

Khách sạn Á Châu! Một trong mười khách sạn hàng đầu thế giới! Có thể nói khách sạn nhất hạng nhất thế giới, cũng là khách sạn bảy sao đầu tiên trên thế giới, bên trong trang bị phương tiện giải trí, nhân viên phục vụ xuất sắc đầu ngành khách sạn, tòa nhà này trước khi xây lên Khách sạn Á Châu, lấy ba nóc tòa nhà màu bạc hình bầu dục làm chủ, kiến trúc sư hàng đầu thế giới, thiết kế ba nóc tòa nhà trên mặt biển, có mười tầng, mặt bằng kiến trúc chiếm diện tích khoảng hai mươi tám km vuông, thiết kế giống như một cánh buồm khổng lồ, ở ba nóc tòa nhà trải dài cao chọc trời.

Vô số máy bay trực thăng, chậm rãi bay qua, mọi người từ trên không nhìn xuống toàn cảnh thành phố thán phục Khách sạn Á Châu, phong cách và năng động, là cảnh quan đẹp nhất của thành phố này! !

Chiếc Mercedes phiên bản dài chậm rãi chạy nhanh tới đại sảnh Khách sạn Á Châu!

Trong hành lang khách sạn xa hoa 3.000 mét vuông, đi ra ba người quản lý mặc đồng phục màu đen, bọn họ rối rít chỉnh sửa bảng tên một chút, thở nhẹ một hơi, cùng mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng bước nhanh đi ra phòng khách của khách sạn, Giám đốc Hoắc Minh đích thân tiến lên, mở cửa chiếc xe phiên bản dài, bằng thái độ chuyên nghiệp, cung kính kêu nhỏ: "Tô tiểu thư. . . . . ."

Tô Linh, cháu gái ruột của Thủ tướng, hôm nay muốn xem ca kịch trong Khách sạn Á Châu, dẫn đầu mọi người, chỉ thấy cô hơi mỉm cười mặc váy ngắn lụa mỏng màu hồng, mang bao tay ren trắng, đội chiếc mũ dạ màu trắng, mỉm cười dưới sự hướng dẫn của Giám đốc, đi qua đại sảnh bạch kim, ngắm nhìn đèn pha lê màu lam nhạt thiết kế trên nóc, dài gần ngàn mét vuông, màu sắc chói mắt, lóe lên thế giới xinh đẹp nhất, tỏa sáng xinh đẹp khác thường. . . . . .

Cô hài lòng mỉm cười, nhìn về phía Giám đốc ngọt ngào nói: "Nghe nói gần đây Khách sạn Á Châu mới xây rạp chiếu phim, đạt đẳng cấp thế giới, có thời gian mời Giám đốc dẫn chúng tôi tham quan học tập một chút."

"Đây là vinh hạnh của chúng tôi!" Giám đốc lập tức mỉm cười, dẫn Tô Linh đi tới phía trước.

Trước quầy lễ tân, quản lý Từ Trạch Minh, một người đàn ông gần 30 tuổi mặc đồng phục màu đen của khách sạn, đi qua bên cạnh Giám đốc, đầu tiên cung kính khom người chào hỏi, sau đó vội vàng đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi, nghênh gió biển thổi đến phần đất trống trước đại sảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặc đồng phục váy ngắn màu đen của khách sạn, bên trong là áo sơ mi trắng thắt nơ bươm buớm, đứng ở trước cây cột màu bạc của khách sạn, cũng đang lo lắng chờ đợi, anh lập tức đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặt nghiêm nghị cẩn thận hỏi: "Người tới chưa?"

Nhã Tuệ lập tức quay đầu, xin lỗi nhìn phía trước quản lý quầy lễ tân, miễn cưỡng cười nói: "Sắp đến, xin anh đợi một chút...!"

Từ Trạch Minh bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ nói: "Nhã Tuệ! Lần này tôi tuyển dụng cô ấy, hoàn toàn là vì mặt mũi của cô! Nhưng cô phải bảo đảm cho tôi, cô ấy tuyệt đối không thể phạm sai lầm, cũng không thể làm ra bất kỳ chuyện gì phá hỏng hình tượng khách sạn!"

Nhã Tuệ lập tức cười theo nói với Từ Trạch Minh: "Sẽ không! ! Cô ấy vô cùng thông minh! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Hơn nữa cô ấy đã từng có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar, tuyệt đối có thể đảm nhiệm công việc. Hơn nữa cô ấy không phù hợp với khách, về điểm này, xin anh yên tâm!"

Từ Trạch Minh nghe xong, vẫn ôm nghi ngờ nhìn về phía trước, nói: "Nếu là người đúng giờ, vậy tại sao lại đi trễ?"

"Có thể là có chuyện gì gây chậm trễ, anh làm ơn chờ một chút!" Nhã Tuệ xin lỗi nói xong, cũng nhìn về phía đường lớn ven biển phía xa xa, khẽ thở dài nói: "Con bé chết tiệt kia, tại sao còn chưa tới?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.