Người Tình Dĩ Vãng

Chương 3: Chương 3




Thưa quý khách, đây là khu bảo tàng văn hóa và lịch sử của nước ta. Xin mời quý khách tham quan để biết thêm về truyền thống xây dựng và bảo vệ gìn giữ đất nước của ông cha ta.

Có nhiều tiếng xì xào của khách rồi tiếng của Mẫn Nghi tiếp tục vang lên:

- Xin quý khách cứ từ từ và thong thả xem. Nếu ai có gì không hiểu và thắc mắc thì xin lên tiếng.

Tôi nhất định sẽ giúp đỡ cho quý khách. Xin quý khách cứ tự nhiên.

Trong đoàn khách có tiếng một người đàn bà vang lên:

- Cám ơn cô Mẫn Nghi. Cô thật là chu đáo. Chúng tôi rất hài lòng về cô.

Mẫn Nghi cười hiền:

- Dạ, đó là trách nhiệm của cháu. Xin cảm ơn bác. Xin mời bác.

Người đàn bà bước đi, sau khi mỉm cười thân thiện với Mẫn Nghi. Nhìn theo những du khách. Mẫn Nghi thấy họ dễ mến làm sao. Chợt đôi mắt nàng chạm phải gương mặt của một người mà mấy hôm nay đã làm cho nàng vô cùng bực bội. Đó là một người đàn ông, nàng đoán khoảng ngoài ba mươi tuổi. Hắn cùng đi với đoàn du lịch, nhưng đi du lịch gì mà mặt mày như đưa đám và lạnh như tiền. Hắn chẳng thèm hỏi han gì tới ai, mà ai hỏi hắn cũng không trả lời. Mặc dù không ưa, nhưng Mẫn Nghi cũng không phủ nhận, dưới mái tóc dài và hàm râu rậm rạp không cạo là một khuôn mặt đẹp và thu hút. Nhưng nàng lại lẩm bẩm:

- Hắn đẹp thì mặc xác hắn chứ, có liên quan gì tới ai đâu mà làm mặt quan trọng. Đi du lịch kiểu ấy thì ở nhà trùm mền cho rồi.

Khi đó thì người đàn ông nọ đi ngang qua chỗ nàng đứng. Nàng nhăn mặt và quay đi nơi khác. Thấy thế, Kiều Lan chạy đến, nắm tay Mẫn Nghi lôi ra ngoài.

Trong mỗi một tour dẫn đoàn du lịch có hai hướng dẫn viên. Mẫn Nghi là trưởng đoàn, còn Kiều Lan thì làm phó. Kiều Lan là một cô gái hiện đại, có nhiều tham vọng, luôn tìm cách để tiến thân, nhưng vì năng lực còn yếu nên cứ mãi làm phó mà thôi. Bấy lâu nay, cô rất ao ước cái chức trưởng đoàn nhưng không được, bởi thế cô rất ngưỡng mộ và thương yêu Mẫn Nghi.

Mấy hôm nay, cô để ý rất kỹ về thái độ Mẫn Nghi với ông khách nọ. nên khi kéo Mẫn Nghi ra ngoài, cô nói:

- Chị Mẫn Nghi! Chị làm sao vậy?

Mẫn Nghi vờ ngạc nhiên:

- Làm sao là làm sao chứ?

- Trời ơi! Thì đối với ông khách đó, không hiểu sao em thấy lúc nào chị cũng muốn gây sự với ổng hết vậy? Đã vậy, mới đây chị còn nhăn mặt quay đi trước mặt ổng nữa chứ.

- Thế em không nhận thấy ở ổng điều gì sao? Đi du lịch mà hầm hầm như chuẩn bị giết người vậy, đã thế còn uống rượu liên tục. Người gì như một cái hũ chìm vậy. Chị không thể có cảm tình với ông ta được. Nếu ổng còn tiếp tục tình trạnh này thì chị không im lặng nữa.

Kiều Lan đưa tay bụm miệng Mẫn Nghi lại và nói:

- Trời ơi! Chị nói khẽ một chút. Ông ấy nghe được thì chúng ta bị đuổi việc mất. Chị có biết ổng là ai không? Chậc! Chúng ta gọi là ông ấy thì oan cho anh ta quá, vì thật ra anh ấy mới ba mươi tuổi thôi, nhưng rất giàu có. Anh ta là khách sộp của công ty mình đó. Chị không nhớ lúc đi, giám đốc đã dặn dò rất kỹ. Chúng ta phải hết sức quan tâm, lo lắng cho anh ấy sao?

- Giàu có thì sao chứ?

- Nhưng nhiệm vụ của hướng dẫn viên du lịch chúng ta là phải hết sức vui vẻ, hòa nhã với khách. Vả lại, người khách ấy tuy có lầm lì lạnh nhạt thật, nhưng có làm phiền ai đâu. Và đâu có làm khó dễ gì cho chị đâu.

Mẫn Nghi vẫn không thôi hằn học:

- Nhưng dù có phủ nhận thế nào đi nữa thì chị cũng không ưa hắn.

Thái độ ngang ngược của Mẫn Nghi làm cho Kiều Lan vô cùng ngạc nhiên:

- Chị Mẫn Nghi! Chị có điều gì không ổn chăng? Em không hiểu sao bây giờ chị hay nóng nảy quá. Trước kia, chị rất bình tĩnh và hòa nhã kia mà.

Kiều Lan đoán đúng. Từ khi chia tay với Bửu Phong, không hiểu sao nàng thấy người hay nóng nảy. Nàng có thể gây sự với mọi người bất cứ lúc nào. Có lúc, nàng cảm thấy không làm chủ được mình. Những thái độ này chỉ có mỗi mình nàng hiểu được nguyên do. Bao năm qua, nàng và Bửu Phong yêu nhau, cả cơ quan cũng biết. Nhưng sự chia tay này quá đột ngột và im lìm, không có cãi cọ, không có nước mắt. Nàng không hiểu sao những giọt nước mắt của nàng lại không chảy ra. Hay vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên những giọt nước mắt không kịp chảy, mà biến thành những nỗi uất hận và nóng nảy trong người nàng và chỉ chờ có cơ hội bùng nổ. Điều đó thì Kiều Lan không thể ngờ được. Vì cô cứ đinh ninh rằng Mẫn Nghi và Bửu Phong vẫn đang yêu nhau tha thiết và đang chuẩn bị làm đám cưới như những lời tâm sự của Mẫn Nghi trước đây. Nhìn vẻ ngơ ngác của Kiều Lan, Mẫn Nghi vội trấn an:

- Ồ! Không có chuyện gì đâu, Kiều Lan ạ. Có lẽ vì thời tiết không tốt nên ảnh hưởng đến tính tình của chị thôi mà.

- Vậy sao? Thế mà em cứ ngỡ chị có chuyện gì chứ. Thôi, chúng ta đến với họ đi chị, kẻo họ cần gì ở chúng ta mà không gặp thì sẽ phiền đấy.

Mẫn Nghi kéo tay Kiều Lan lại:

- Kiều Lan này! Nói gì thì nói, chứ chị vẫn không thể nào ưa được ông khách ấy. Hay có những gì cần thiết thì em giúp chị trao đổi với ông ấy nhé. Cứ nhìn cái mặt của ổng là chị thấy mình không thể nói chuyện một cách vui vẻ được.

- Nhưng em không có khiếu ăn nói giống như chị, e rằng họ không thích em bằng chị.

- Chậc! Chị biết hắn ta cũng không ưa gì chị đâu, và chắc hắn cũng không cần gì chị. Nhớ giúp cho chị nhé.

Kiều Lan vẫn còn do dự:

- Nhưng chị là trưởng đoàn, còn em chỉ là phó đoàn phụ trách về nghỉ ngơi và ăn uống thôi. Thấy mặt hắn khó đăm đăm, em e hắn không chấp nhận sự hướng dẫn của em đâu. Chị Mẫn Nghi! Em lo lắm.

Lời của Kiều Lan làm cho Mẫn Nghi nghĩ ngợi. Ai chứ cái gã này dám làm khó lắm chứ không phải dễ đâu. Mấy hôm nay, nàng để ý thấy hắn cứ nhơn nhơn, không theo sự hướng dẫn của trưởng đoàn. Nàng cảm thấy ghét hắn vô cùng, ỷ có tiền bỏ ra là muốn làm gì thì làm. Ngay cả chuyện hắn hay uống rượu khi đi chung với tập thể cũng đủ làm cho nàng cảm thấy không tha thứ được rồi. Và nàng thầm nhủ rằng, nếu hắn cứ giữ mãi thái độ đó thì nhất nàng sẽ cho hắn một bài học, cho dù có tới đâu thì tới.

Quay sang nắm tay Kiều Lan, nàng trả lời với vẻ bất cần:

- Cứ mặc xác hắn đi. Hắn không cần hỏi han gì tới mình thì mình cũng không cần quan tâm tới hắn. Xem như chuyến này mình gặp sao chổi đi.

- Ơ. Sao lại là sao chổi hở chị?

- Thì bà con ta thường hay nói, có sao chổi xuất hiện thì thường xảy ra điều không vui đấy.

Và cả hai cùng cười giòn. Kiều Lan giục:

- Chúng ta vào với họ đi chị.

Cả hai cùng nắm tay nhau vào viện bảo tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.