Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!

Chương 17: Chương 17: Muốn đính hôn với tôi




Từ bên bộ phận đầu tư đi tới, Thẩm Vu Quy đánh giá tập đoàn Phí thị.

Bầu không khí ở nơi này rất tốt, mọi người ngay ngắn, trật tự, bận rộn làm việc, Thẩm Vu Quy nhìn thấy không khỏi cảm thán, trên phương diện quản lý, Phí Nam Thành quả thực rất giỏi.

Đi đến cửa thang máy, mắt phượng của cô dừng lại trên tầng cao nhất.

Tuy Phí Nam Thành đã nói qua, ngoại trừ mùng 1 và 15, đừng để cho cô xuất hiện trước mặt anh. Nhưng nếu như đã tới, sao lại không đi rút ngắn khoảng cách?

Trong lúc do dự, cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu lên liền thấy người đàn ông trong thang máy đang nhìn chằm chằm cô.

Sắc mặt Phí Nam Thành không hề tốt đẹp gì, trong mắt cũng bắn ra tia lạnh lẽo khiếp người, giống như là người khác thiếu nợ anh mấy trăm vạn, gương mặt rất thối, làm cho người ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh đều vô duyên vô cớ giảm đi mấy độ.

Thẩm Vu Quy khẩn trương, cô bị khí thế cường đại trên người anh ép cho không thở nổi.

Vì sao mỗi lần nhìn thấy anh, tâm trạng của anh giống như không tốt lắm.

Cô co quắp bất an nhìn anh, cứng ngắc giơ tay lên, vụng về chào hỏi: “Cái đó…Tôi không phải cố ý xuất hiện trước mặt anh, tôi…”

Cô còn chưa có nói xong, cổ tay chợt bị một người giữ lấy, sau đó kéo vào trong thang máy!

Thẩm Vu Quy đứng không vững, trực tiếp nhào thẳng vào trong ngực của người đàn ông, còn không có đứng vững tiếp, lại bị anh kéo ra đụng vào thang máy.

Cô ăn mặc phong phanh, phía sau là vách tường kim loại lạnh buốt, phía trước là thân thể nóng rực của người đàn ông, cô có chút không thoải mái, hơi khẽ động, anh liền đưa tay ra, giam cầm cô vào bên trong.

Thẩm Vu Quy bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Cửa tháng máy chậm rãi đóng lại, bắt đầu đi xuống.

Trong không gian nhỏ bé, hơi thở người đàn ông tiến vào trong mũi cô, cô không khỏi nghĩ đến buổi tối đầu tiên, anh cũng là như thế, không nói câu nào liền trực tiếp đè lên cô…

Sắc mặt Thẩm Vu Quy nhiễm lên một tầng hồng nhuận phơn phớt.

Trước mặt tối đi, người đàn ông cúi đầu, đến gần bên tai cô.

Hô hấp của anh phả ra trên cổ cô, giống như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào tim cô khiến cho cô có chút ngứa.

Anh muốn làm gì?

Không phải là ở chỗ này muốn cô chứ…

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu cô, cô liền nghe thấy một giọng nói từ tính truyền đến: “Cô muốn theo tôi đính hôn hử?”

Một chữ “hử” giống như mang theo dụ hoặc trí mạng.

Cho dù đời này Thẩm Vu Quy cũng không tính lại yêu đương, kết hôn, nhưng vẫn bị anh ta trêu chọc.

Cô mở to mắt nhìn gương mặt hoàn mỹ trong gang tấc, Thẩm Vu Quy khẩn trương nuốt nước bọt, người đàn ông này đột nhiên đổi tính à?

Cô chần chờ một chút, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Đầu của anh lại cúi thấp hơn nữa, gần như dán lên cổ cô.

Ngay lúc Thẩm Vu Quy cảm thấy chính mình sắp ngạt thở trong tình cảnh mập mờ này, giọng nói của anh ta bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, từng chữ như những lưỡi dao sắc bén: “Trừ khi phụ nữ trên thế giới này chết sạch, cô mới có cơ hội!”

Thẩm Vu Quy bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh lùng, căn bản không có lấy một tia ôn nhu, Thẩm Vu Quy mới phản ứng được, ngay từ khi vừa bắt đầu, người đàn ông này đã cố ý nhục nhã cô.

Cô nắm chặt tay, chỉ cảm thấy khó chịu xông lên đầu.

Người đàn ông lại hung ác nói: “Nói cho cô biết, loại người chỉ biết lợi dụng người già như cô, lại ái mộ hư vinh, tôi nhìn thấy cô đã thấy buồn nôn! Muốn để cho tôi đính hôn với cô! Kiếp sau đi!”

Thẩm Vu Quy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phí Nam Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.