Người Kể Chuyện

Chương 8: Chương 8: William




Cô hoảng loạn, làm thế nào mà cô lại có thể quên bén việc này chứ.

Tin.

Tiếng kèn từ còi ô tô vang dội. Cô nằm sấp xuống, chiếc xe chỉ cách cô khoảng 3 luồn ô tô. Cô lờ mờ nhìn thấy chiếc giày thể thao lúc trước. May mắn là vẩn còn vài chiếc ô tô xung quanh xe cô nên cô vẫn có chỗ ẩn nấp. Nếu cô đi dọc theo hướng này thì cô có thể thoát ra bằng cổng khác. Chiếc xe sau lưng cô đi mất, cô nhẹ chân bước đi. Đang đi được vài bước thì đột nhiên lúc này điện thoại reo. Trong căn hầm vắng lặng này, tiếng nhạc đặc biệt vang dội. Cô nhìn thấy người gọi tới là Vi. Cô hoảng sợ, nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, lao về phía cổng ra. Cô nhớ nếu chạy theo hướng này, cô sẽ chạy tới cổng sau của thư viện. Dù sắp đóng cửa nhưng thư viện giờ này vẫn còn rất đông sinh viên.

Cô vừa chạy vừa nhấc điện thoại lên nghe, thế nhưng ở đầu bên kia chỉ là tiếng rè rè. Cô vừa thở hồng hồng, vừa cố nói.

- Alo, Vi? Vi có nghe thấy không?

Cô nhìn ra phía sau, trong khung cảnh tối lờ mờ của tầng hầm đỗ xe, cô nhìn thấy kẻ đuổi theo cô. Hắn khá cao, khoảng hơn một mét chín. Hắn mặc một cái áo khoác thể thao che hơn nữa mặt, quần thể và giày thể thao. Chỉ là loại thông dụng rẻ tiền. Hắn đuổi theo cô, tốc độ vô cùng nhanh. Cô cắm mặt chạy về phía trước, gào hét điên cuồng với bản thân.

”Không thể bị bắt được, không thể bị bắt được.”

Ngay khi nhìn thấy công thư viện trước mắt, cô mừng như muốn khóc. Cô quay đầu về phía sau nhưng không thấy kẻ bám đuôi nữa.

Bụp.

Cô va thẳng vào một người nào đó. Cô ngã xấp xuống, có phần choàng váng. Ngay khi cô lấy lại thăng bằng thì một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lên.

- Cậu không sao chứ.

Cô nhìn người con trai trước mặt đang cúi xuống. Là một chàng trai người mỹ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc nâu sậm hơi xoăn tung bay trong gió. Cô nhìn đờ đẫn nhìn con người trước mặt một vài giây, sau đó túm lấy cổ áo của anh ta, hét lên.

- William, mày là đồ khốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.