Người Đến Trễ

Chương 49: Chương 49




Edit + Beta: Vịt

Bất quá là đầu xuân, muỗi trong núi đã không chịu cô đơn xông ra.

Lâm Chu Độ nửa đêm bị cắn tỉnh, quả thực toát ra một luồng lửa vô danh không có chỗ phát. Cậu không biết nên tức giận với ai, lý trí nói, là tức con muỗi, nhưng con muỗi hút máu kia vừa mới bị cậu đập chết rồi.

Cậu ngồi dậy, nơi này ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không tốt, Lâm Chu Độ chỉ có thể ở trong đêm dài vô tận ngẩn người. Huống chi đây là phim chiếu mạng, mặc dù cậu không cần quay bao lâu, diễn viên trong ngoài cũng là diễn hữu nghị, nhưng dường như luôn rút lui một bước.

Cậu muốn nhận, là bởi vì bộ phim mạng này xuyên suốt mấy vai nam chính, là ảnh đế đã từng Du Nhược Vân. Người Trung Quốc có thể cầm được giải ảnh đế của liên hoan phim điện ảnh A nước ngoài cũng không nhiều, Du Nhược Vân chính là một người đại chúng quen thuộc nhất. Du Nhược Vân tuổi còn trẻ đã bê cúp, một lần đạt tới độ cao mà người cùng tuổi không thể đuổi kịp. Truyền thông cũng từng rất quý trọng thiên tài hiếm thấy này, hắn đã từng là con cưng của đại chúng, yêu đương nhân dân cả người đều để ý, ra cửa dắt chó cũng có người chụp. Làm sao sẽ cuối cùng chạy đi diễn phim mạng chứ? Lâm Chu Độ rất không thể hiểu được.

Mấy hôm nay ở phim trường, cậu cũng không cảm thấy Du Nhược Vân khác lắm. Du Nhược Vân so với những người quen diễn phim truyền hình khác, rõ ràng vẫn cao hơn một tầng. Mấy thứ này đối với hắn mà nói, điêu luyện. Lâm Chu Độ trước khi lúc còn làm vai phụ, từng ảo tưởng cùng Du Nhược Vân quay phim, nhưng không nghĩ tới sẽ là loại hợp tác dưới tình cảnh này. Khả năng cũng không phải là Du Nhược Vân làm sai cái gì, chỉ là trái tim đại chúng rất dễ thay đổi. Kỹ thuật diễn của Du Nhược Vân dĩ nhiên tốt, nhưng phim điện ảnh có thể là nhân tố ảnh hưởng thành công quá nhiều hay không, diễn viên chỉ là một quân cờ trong đó. Làm tốt công việc bản chức của mình đúng là rất quan trọng, nhưng dường như còn xa mới đủ.

Nếu như muốn kéo dài nghiệp diễn của mình, quay bộ phim mình muốn quay, vậy hắn muốn chính là......

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lâm Chu Độ có chút quấy nhiễu mà sờ sờ mặt, rõ ràng là đang kế hoạch con đường nghề nghiệp của mình, tại sao lại nghĩ tới Tạ Thành Văn.

Đổi thành trước kia, cậu căn bản sẽ không nạp sự trợ giúp của Tạ Thành Văn vào phạm vi suy nghĩ, nhưng Lâm Chu Độ trước kia, cũng sẽ không ngồi xuống nghiêm túc nghĩ con đường sau này. Cho tới bây giờ, cậu vậy mà sẽ tự nhiên mà vào lúc phân tích tương lai, đặt Tạ Thành Văn vào. Có phải có chút quá vô sỉ hay không? Lâm Chu Độ nghĩ. Tạ Thành Văn dựa vào cái gì muốn giúp đỡ cậu? Thỏa thuận này đó, cậu rõ ràng vẫn chưa ký, Phù Đồ vẫn như cũ chỉ có một ông chủ đó.

Nhưng Tạ Thành Văn là của cậu. Không phải sao?

Điện thoại di động hình như rốt cục có một vạch tính hiệu, Lâm Chu Độ cầm lên, ấn mở avatar của Tạ Thành Văn, lại có chút do dự. Đã là rạng sáng rồi, Tạ Thành Văn cũng khả năng đang ngủ.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được, mọi âm thanh đều yên tĩnh không có chuyện gì để làm, cậu trở nên rất nhớ Tạ Thành Văn, không chống đỡ được chút tâm tư kia, gửi qua cho Tạ Thành Văn một dấu chấm.

Tạ Thành Văn thật sự chưa ngủ, lập tức rep biểu cảm nghi ngờ cho Lâm Chu Độ.

Lâm Chu Độ không muốn chỉ nhìn văn tự nhạt nhẽo, ấn điện thoại tới.

"Đang làm gì thế?" Lâm Chu Độ hỏi.

3h sáng, có thể làm gì. Tạ Thành Văn tức giận trả lời: "Đang chơi gái."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng lật trang giấy, Tạ Thành Văn mỗi ngày có văn kiện xem không hết.

"Ê, Tạ tổng, ông chủ lớn Tạ," Lâm Chu Độ gọi hắn, "Phù Đồ sẽ vẫn luôn mở chứ?"

Tạ Thành Văn có chút kinh ngạc: "Em cho tới giờ chưa từng hỏi những thứ này."

"Có lẽ sau này lúc em tự mình quay phim điện ảnh," Lâm Chu Độ nói, "Còn cần tới tìm anh lôi kéo đầu tư."

Tạ Thành Văn hiểu được dã tâm của Lâm Chu Độ: "Em là nói em muốn......"

Hắn phát hiện mình thật sự đánh giá thấp Lâm Chu Độ.

Ý nghĩa này cách Lâm Chu Độ của hiện tại, còn khoảng cách rất xa. Từ diễn viên đến đạo diễn, là một bước cực kỳ khó khăn. Nhưng Lâm Chu Độ có thể nghĩ đến mặt này, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

"Anh sẽ chờ em." Tạ Thành Văn nói, "Tới lúc em thật sự có tư cách để anh làm producer điện ảnh của em."

Đã nói chung tài sản, bây giờ nói chuyện lại không có chút khách khí nào, nhưng Lâm Chu Độ nghe tâm tình rất tốt, mắt thấy nghiệt đảng muỗi còn sót lại đang bay tới bay lui, cũng một mảnh thiện tâm không muốn sát sinh.

"Tạ Thành Văn." Lâm Chu Độ nói, "Em rất nhớ anh."

Tạ Thành Văn dường như thật sự thiếu hụt kỹ năng nói lời buồn nôn, chỉ trả lời anh biết.

Sau đó lại không có gì để nói nữa, nghe tiếng hít thở lẫn nhau.

"Bởi vì anh cũng thế." Tạ Thành Văn cuối cùng lại bổ sung một câu.

Lâm Chu Độ lại không có lý do mà cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.