Người Đến Trễ

Chương 13: Chương 13




Edit + Beta: Vịt

Cậu rất nhanh gặp phải ngoài ý không giải quyết được của mình.

Nam 2 Phương Hữu lòi ra ngoài ý muốn kia, đối với lần diễn đầu tiên của mình vậy mà không phải nam 1 đại chế tác bất mãn hết sức. Ở phim trường cũng có thể nghe thấy hắn gọi điện oán trách với cha mình, nói hoàn cảnh nơi này nát bét, nghe tới mức Lâm Chu Độ cho rằng tới nơi đất cằn sỏi đá gì quay phim. Nghe nói ở tình huống bình thường, phái nữ xinh đẹp không nhất định sẽ cho mình tầm cỡ cao, phái nam vẻ ngoài hơi đoan chính chút lại sẽ cho rằng mình rất giống Lưu Đức Hoa, ngoại hình của Phương Hữu ở trong người bình thường cũng không tính là kém, hơn nữa từ nhỏ bên cạnh đều là người tâng bốc, nhất định muốn ầm ĩ vào giới giải trí cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Về phần tin đồn trong nhà hắn có bối cảnh xã hội đen, có thì có, chả có liên quan gì tới mình.

Lúc phim quay được 1 tháng, Phương Hữu bất mãn tựa hồ đã đạt đến tầm cao mới. Ở phim trường chán ngán, tín hiệu điện thoại còn dưới tình huống không tốt, trêu chọc em gái trở thành thú vui mới của hắn. Từ nước trà tới dịch vụ hiện trường, cũng có thể chạy đi tán dóc với người ta. Số lần NG của hắn không ít, đạo diễn cũng là được chăng hay chớ, phim truyền hình không phải phim điện ảnh, đuổi tiến độ quay phim, không ai sẽ làm giáo dục hiện trường cho hắn. Cắt một vài phần diễn, tiện cho Phương Hữu càng có thời gian đi tán gái.

Xung đột là phát sinh trên bàn rượu, bọn họ ở tổ phim trải qua ngày lễ, tổ phim không có ngày nghỉ cùng nhau ăn cơm. Lâm Chu Độ và Phương Hữu đều ở bàn phụ, Phương Hữu hôm đó không chỉ mắc một cảnh phim, tâm tình không tốt liền muốn uống rượu. Nhưng hắn mượn rượu tiêu sầu lại là mượn rượu của người khác, diễn viên nữ ngồi cùng bàn bị Phương Hữu vàng trắng cùng rót, hai má đỏ ửng mắt thấy sắp không chống đỡ được, Phương Hữu nhưng vẫn la hét “Không uống chính là không cho tôi mặt mũi“. Lâm Chu Độ rốt cục đứng lên, mạnh mẽ cầm rượu trong tay Phương Hữu qua: “Tôi cho cậu mặt mũi.”

Phương Hữu không kịp phản ứng: “Anh là ai hả?!”

“Cô ấy đã nói, không muốn uống.” Lâm Chu Độ nói.

Phương Hữu đã có men say: “Úi, xuất hiện trổ tài anh hùng a. Xấu hổ quá, không nhận ra anh, không ghi nợ được.”

Không khí càng ngày càng giằng co, Lâm Chu Độ không ngồi xuống, Phương Hữu cũng hùng hổ dọa người, diễn viên nữ sắc mặt trắng bệch, rượu đều sắp bị dọa tỉnh, nhưng cũng không nói lời khuyên giải. Bàn khác cũng chú ý tới động tĩnh, xem náo nhiệt cũng không ít, không biết ai trong đám người nói thầm một câu: “Mẹ kiếp chó cậy thế chủ, cường phủng bị trời phạt.”

Phương Hữu lập tức nổ.

Hắn chưa từng bị người ngay mặt chửi như vậy, uống tới chếnh choáng say chỉ nghe thấy âm thanh là phía Lâm Chu Độ truyền đến, chỉ vào Lâm Chu Độ mắng: “Anh xin lỗi tôi!”

Lâm Chu Độ nhất thời cảm thấy không có ý nghĩa, đây là thằng ngốc ngay cả người cũng không phân biệt rõ, mình vậy mà cũng hăng hái, đối cứng với người như vậy.

Phương Hữu còn đang nổi cơn tam bành: “Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy!”

Lâm Chu Độ quả thực say, cậu còn chưa nghĩ được làm thế nào như mong muốn của Phương Hữu, thật sự chửi đồ ngu này, Phương Hữu cầm cái đĩa bên tay lên ném tới.

Cậu đương nhiên sẽ né, chỉ là né xong nghe thấy một tiếng kêu đau, vốn tưởng là mình tránh né khiến người phía sau bị thương, nhưng ý thức được là âm thanh từ trước mặt truyền đến. Ngẩng đầu nhìn thấy Phương Hữu bụm mặt.

Thằng cha này uống nhiều quá sức lực không đủ, cái đĩa sứ chưa bay tới trước mặt Lâm Chu Độ đã rơi, mảnh nhỏ vung ra, mọi người đều tránh, chỉ Phương Hữu không động đậy, hắn hùng hổ đứng ở đó, mảnh nhỏ đâm vào mặt hắn.

Lâm Chu Độ cảm thấy, loại thời khắc cười ra tiếng này, cũng không phải là lỗi của mình.

Phương Hữu ủy khuất đại phát, quay về có lẽ khóc sướt mướt tố cáo với cha mẹ. Hôm sau đã nhìn thấy tin độc quyền, “Người biết chuyện tiết lộ” tiểu nhân vô sỉ hèn hạ Lâm Chu Độ gây bạo lực, khiến người mới Phương Hữu hủy dung.

Nhìn Phương Hữu ở phim trường lúc ẩn lúc hiện dưỡng thương cùng với miếng dán trên mặt hắn, Lâm Chu Độ cảm giác mình cực kỳ trâu bò. Cậu biết mình có phiền toái, chút độ hảo cảm đại chúng vừa tích góp được bị phủ lên một lớp màn che mặt, còn có tin đồn tới tấp nói cha mẹ Phương Hữu buông lời muốn phong sát cậu. Lâm Chu Độ cảm thấy, có thể ngày nào đó tổ phim sẽ bảo cậu đừng quay nữa cút về hay không.

Phương Hữu lại ở trước mặt Lâm Chu Độ giơ gương soi vết sẹo một đêm, Lâm Chu Độ không nhịn được: “Cậu nhìn thêm hai cái đi, không nhìn nữa vết thương này sẽ khỏi.”

Phương Hữu rốt cục phát hiện Lâm Chu Độ không có chút lòng hối cải nào: “Tôi đã cho anh cơ hội! Anh được cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, ngày mai bước đi cẩn thận có người tháo hai chân anh!”

Mẹ kiếp, rõ ràng là uy hiếp hàng thật giá thật, lại bị Phương Hữu nói giống như lời kịch Young and Dangerous thế kỷ trước. Lâm Chu Độ đành phải quay về nghỉ ngơi, quý trọng một đêm cuối cùng mình làm người khỏe mạnh.

Đêm cuối cùng, cậu nhận được điện thoại của Tạ Thành Văn.

Tạ Thành Văn trái chờ phải chờ, cũng không đợi được điện thoại xin giúp đỡ của Lâm Chu Độ, hắn đành phải tự mình gọi tới: “Cần tôi tới không?”

Lâm Chu Độ dường như không tìm được lý do cự tuyệt.

Tạ Thành Văn nếu như tới đây, cơ hồ chính là nói với mọi người quan hệ của bọn họ. Thậm chí không cần cố ý đi làm cái gì, cũng có thể thay đổi cục diện của Lâm Chu Độ. Phương Hữu là một nhị hóa được nuông chiều từ bé, người ở sau lưng hắn thì không phải, tháo chân hay không không biết, để cậu cút khỏi giới giải trí vẫn là rất dễ dàng. Lâm Chu Độ lật lật mạng xã hội, đã có ảnh hiện trường mơ hồ, cũng không biết làm sao chụp được vết thương chói mắt trên mặt Phương Hữu chỉ trích Lâm Chu Độ bạo lực, nói ôn nhu tri kỷ của cậu ở trên chương trình toàn là diễn trò - nửa câu sau ngược lại không sai.

Nếu như Tạ Thành Văn xuất hiện, ít nhất phía Phương Hữu sẽ không kiêu ngạo như vậy, huống chi đây là Tạ Thành Văn chủ động đề xuất, đây không phải Lâm Chu Độ yêu cầu.

Lâm Chu Độ nói: “Không cần, không có chuyện gì lớn.”

Tạ Thành Văn trầm mặc một hồi, nói, vậy cậu ngủ sớm chút.

Lâm Chu Độ tâm nói giờ còn có thể ngủ, ngày mai tôi chính là liệt nửa người. Nhưng lúc nằm xuống, lại ngoài ý muốn ngủ rất an ổn. Trong mơ Tạ Thành Văn còn tới đây, điên cuồng nhấn chuông cửa bảo Lâm Chu Độ nhanh mở cửa, hắn tới thực hiện sứ mệnh thần thánh làm kim chủ của mình.

Sau đó Lâm Chu Độ phát hiện, Tạ Thành Văn thật sự đang điên cuồng nhấn chuông cửa, quấy nhiễu người tỉnh mộng.

Cậu mặc đồ ngủ, cách một cánh cửa, nhìn tin nhắn Tạ Thành Văn gửi tới: Mở cửa.

Nếu như dũng khí có thể chọc Phương Hữu gần chết kia của Lâm Chu Độ tiếp tục tới giờ khắc này, cậu sẽ nói với Tạ Thành Văn: Hỏi hay không anh cũng sẽ tới, vậy anh con mẹ nó còn hỏi cái rắm ấy.

Cậu ở trong ảo giác của mình nghĩ xong, rốt cục mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.