Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 44: Chương 44




Một đêm qua đi, Trương Phong Hòa cả người đau nhức không thôi, riêng Phùng Dã hôm qua cả ngày bực bội hôm nay lại vui sướng vô cùng. Có điều hắn không dám thể hiện ra trước mặt Trương Phong Hoà, chỉ có thể quan tâm cậu bằng cách xoa eo.

Bàn tay xoa theo dần vào nơi không nên chạm, bầu không khí đột nhiên biến đổi. Đúng lúc này, di động đổ chuông.

Là di động của Trương Phong Hoà. Cậu vội vàng vỗ tay Phùng Dã, không để ý người nọ sắc mặt đen xì, lấy di động ra xem. Là Triệu Lệ gọi.

Nhấn nghe, phía Triệu Lệ rất ồn ào đánh tan yên tĩnh bên Trương Phong Hoà. “Tiểu Phong, hôm qua thế nào hả, phê hay không phê?”

Rõ ràng là chế nhạo mà, Trương Phong Hòa nghe xong không khỏi nhớ đến đêm qua, mặt bỗng đỏ lên, thẹn quá thành giận:“Lăn lăn lăn, làm người không nên xen vào việc người khác.”

“Tao thích thế.” Triệu Lệ không để bụng, lại nói:“Giờ tao đang trên đường đến sân bay, hành lý của tao lát nữa mày đem lại đây nhé.”

“Mày về sao?” Nghe Triệu Lệ chuẩn bị đi, Trương Phong Hòa cảm thấy nhanh. “Không ở lại chơi thêm mấy ngày?”

“Ở lại thêm Phùng Dã chắc chắn sẽ chém chết tao, bóng đèn này biết thân biết phận lắm.” Triệu Lệ cười hì hì nói vài câu, nhắn Phùng Dã nhớ đưa phong bì cho hắn.

Nghe xong, Phùng Dã mặt đen lại.

Tiễn Triệu Lệ đi rồi, chỉ còn lại thế giới 2 người. Phùng Dã mong mà không được, 2 ngày vừa rồi thật sự quá khổ. Từ khi tái hợp 2 người vẫn thường xuyên ôm nhau ngủ, có lúc không làm gì nhưng vẫn duy trì thói quen này.

Triệu Lệ đến chiếm phòng bên kia làm Phùng Dã thật sự cô đơn.

Trương Phong Hoà sau khi hẹn hò với Phùng Dã mới biết người này chiếm hữu dục rất mạnh. Tuy quen biết nhiều năm như vậy, nhưng Trương Phong Hoà vẫn luôn quen với Phùng Dã lạnh nhạt khinh thường cậu, chưa bao giờ thấy qua Phùng Dã khi yêu sẽ thế nào.

Cậu có cảm giác rất thú vị, hệt như mới quen biết Phùng Dã.

*

Mấy ngày qua, Trương Phong Hoà vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xin nghỉ.

Từ Ảnh xin thôi việc, những chuyện đồn đãi đến tai Trương Phong Hoà khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa ở lại thành phố S, Phùng Dã liên tục chạy qua 2 bên, Trương Phong Hoà sợ hắn mệt mỏi, quyết định rời khỏi nơi này xin 1 công việc mới tại thành phố A.

Đem quyết định nói cho Phùng Dã nghe, Phùng Dã đương nhiên không phản đối.

Thành phố A mới là quê hương, Trương Phong Hoà muốn về đương nhiên Phùng Dã đồng ý.

Đặc biệt người trong nhà luôn hối thúc hắn dẫn Trương Phong Hoà về nhà ra mắt, Phùng Dã vẫn chờ đợi ngày này.

Nộp đơn xin thôi việc, bàn giao công việc xong, Trương Phong Hoà liền cùng Phùng Dã quay lại thành phố A. Máy bay sắp hạ cánh, nhìn qua cửa sổ là khung cảnh quen thuộc, Trương Phong Hoà cảm thấy không còn cảm giác chán chường như trước. Nắm chặt tay Phùng Dã, Trương Phong Hoà mỉm cười nhìn hắn.

Đáp lại cậu là đôi mắt ngập tràn tình yêu của Phùng Dã.

Trở về thành phố A, ngoại trừ tìm công việc mới còn phải tìm nhà. Trước khi tìm được nhà, Trương Phong Hoà đành ở tạm chung với Phùng Dã.

Nhưng Phùng Dã đã có tính toán, nếu Trương Phong Hoà ở chung với hắn rồi, hắn nhất định sẽ không thả cậu đi.

Cho nên khi nhìn thấy Trương Phong Hoà lên mạng tìm thuê nhà, hắn có chút ngốc, hỏi:“Em định rời đi à?”

“Ừ.” Trương Phong Hoà vẻ mặt đương nhiên nói:“Làm sao không biết xấu hổ ở lại chứ.”

Ánh mắt Phùng Dã lập tức âm trầm, hắn lại gần Trương Phong Hoà, nâng cằm đối phương hỏi:“Ở lại đây không tốt sao?”

“A?”

Qua 2-3 phút, Trương Phong Hoà mới hiểu ý Phùng Dã.

Đây là đề nghị cậu.....ở chung?

“Mỗi buổi sáng tỉnh dậy có thể thấy anh, tan tầm về có bữa cơm nóng hổi chờ em, cùng nhau ăn cơm tắm rửa ngủ chung...”

Nghe Phùng Dã càng nói càng không đứng đắn, Trương Phong Hòa nhịn không được duỗi tay véo hắn. Phùng Dã lại chỉ cười cười, sau đó nắm tay Trương Phong Hoà, nói:“Em không nghĩ vậy sao?”

Có, sao lại không.

Từ thật lâu thật lâu trước kia, Trương Phong Hòa luôn mong muốn thế này. Nhìn vào mắt Phùng Dã, cậu im lặng. Phùng Dã thấy cậu không trả lời, có chút sợ hãi Trương Phong Hòa sẽ cự tuyệt, trong lúc hắn còn đang thấp thỏm, Trương Phong Hòa gật gật đầu. Phùng Dã nhéo má cậu, hôn lên mặt.

Trương Phong Hòa đáp lại hắn nhiệt tình, trong căn phòng này họ cùng nhau hôn môi, làm tình. Phùng Dã ôm cậu, không giống như trước kia mỗi lần

thân thiết xong hai người liền tách ra. Phùng Dã ở hiện tại muốn đem hết tất cả ấm áp mình có cho Trương Phong Hoà, khiến cậu hạnh phúc.

Cậu khổ cực bao nhiêu năm cuối cùng cũng được chung một chỗ với Phùng Dã.

Sau khi quyết định ở lại, Phùng Dã cùng Trương Phong Hoà đi tham qua 1 vòng thị trường nhà, mua chút đồ gia dụng mới để có thể trang trí lại nhà. Bỏ lại không gian tối tăm, căn phòng hiện tại của họ trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Hai người ở chung dần dần trở thành cặp vợ chồng già.

Trương Phong Hòa đổi công việc mới, mỗi ngày tan tầm đều sẽ cùng Phùng Dã dạo siêu thị, mua thực phẩm, về đến nhà hai người cùng nhau nấu cơm. Buổi tối 2 người lại ôm nhau ngủ, mỗi ngày trôi qua tuy bình đạm nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Đến lễ giáng sinh, Phùng Dã sớm tan làm, hại các nhân viên ở lại làm đến đỏ mắt.

“Có phải Boss chúng ta đang yêu đương không vậy? Mỗi ngày đều phơi phới luôn!”

“Ô ô ông chủ đẹp trai có bạn gái, tôi thất tình rồi....”

“Tại sao đến nay tôi vẫn luôn là cẩu độc thân trong ngày giáng sinh chứ? Tôi cũng muốn yêu đương!”

.......

Trương Phong Hoà vẫn chưa tan làm nhưng đã nhận được tin nhắn từ Phùng Dã. Hắn đợi cậu dưới lầu,

Trương Phong Hoà thấy được, khoé miệng cười đến ngọt. Đồng nghiệp bên cạnh trêu ghẹo:“Bạn gái cậu hả?”

“Ừ.” Tâm trạng Trương Phong Hoà vô cùng tốt.”Là người yêu.”

Đây là lần đầu tiên Trương Phong Hoà nghiêm túc cùng Phùng Dã trải qua đêm giáng sinh. Trước kia cũng đã từng nhưng chỉ là lên giường, cũng không có sự kiện gì xảy ra.

Không muốn nghĩ đến chuyện cũ, đến giờ tan ca Trương Phong Hoà nhanh chóng rời khỏi. Xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu cách đó không xa, cậu lại gần lấy tay gõ cửa xe. Cửa sổ xe chậm rãi mở, khuôn mặt đẹp trai của Phùng Dã dần hiện ra trước mắt Trương Phong Hoà, cậu cười:“Chờ lâu không?”

Phùng Dã híp lại hai mắt, nói:“Trễ 5 phút, em nên đền bù cho anh gì đây nào?”

“Tuỳ anh.” Trương Phong Hoà cười cười, xoay người mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái thắt xong dây an toàn, Phùng Dã tiến đến hôn cậu. Hôn một lát, Phùng Dã thở hổn hển nói:“Anh phải từ từ ngẫm lại.”

Vỗ nhẹ mặt Phùng Dã, Trương Phong Hoà cười nói:“Đi thôi.”

Hai người đi xem một bộ phim điện ảnh, bước ra rạp đã là 9 giờ tối nhưng trên đường vẫn đông người qua lại, bên đường các cửa hàng mở nhạc giáng sinh quen thuộc vô cùng náo nhiệt.

Lúc này di động Phùng Dã reo lên, trên đường quá ồn nên hắn chọn 1 góc khuất đứng nghe. Trương Phong Hoà không đi theo chỉ đứng tại chỗ chờ.

Nhưng Trương Phong Hoà sẽ không bao giờ nghĩ đến cậu sẽ gặp người quen ở đây.

“Trương Phong Hoà!”

Nghe có người gọi mình, Trương Phong Hoà còn tưởng mình nghe lầm, chờ đến khi người nọ chạy lại vỗ vai cậu, cậu mới xoay người lại nhìn.

Là Trương Tự.

“Đúng là anh.”Trương Tự nhìn cậu, khẽ cười, nhưng nụ cười nghe qua không thấy thoải mái.

Trương Phong Hoà ngẩn người, không nghĩ đến ở đây lại gặp Trương Tự, chỉ có thể cứng đờ trả lời:“Đúng vậy, chào cậu.”

Trương Tự cũng biết gặp lại rất ngại ngùng liền không nói thêm gì, chỉ có chăm chăm nhìn Trương Phong Hoà, so với lúc trước luôn ảm đạm bây giờ trông Trương Phong Hoà nhu hoà hơn rất nhiều. Trương Tự không khỏi cảm khái, nhớ lại những chuyện cũ tuy chỉ mới 1 năm, nhưng cảnh còn người mất.

Hắn nhìn Trương Phong Hoà, xin lỗi cậu.

Trương Phong Hoà nghe xong, lắc đầu. “Tôi đã sớm quên rồi, cậu cũng đừng để trong lòng nữa.”

Về chuyện từng hẹn hò cùng Trương Tự, Trương Phong Hoà đã sớm quên. Nhưng cậu không ngờ Trương Tự vẫn luôn giữ trong lòng, nhìn Trương Tự cô đơn, cậu nghi hoặc hỏi:“Cậu không cùng Viên Phong đi chơi à?”

Nghe xong, Trương Tự có chút trầm mặc:“Chúng tôi chia tay rồi.”

Trương Phong Hoà sửng sốt, không đợi cậu suy nghĩ thêm Phùng Dã đã lại gần. Phùng Dã nói chuyện điện thoại xong, khi đến gần Trương Phong Hoà lại thấy cậu cùng 1 người đàn ông trò chuyện. Hắn vội vàng đi đến, tưởng ai xa lạ hoá ra là Trương Tự!

Chính là người làm hắn ghen ghét đến ngứa răng.

Nhìn thấy Trương Tự, Phùng Dã lập tức kéo Trương Phong Hoà vào lòng ngực, dùng đôi mắt tràn ngập địch ý hỏi:“Cậu lại đây làm gì?”

Trương Tự nhìn Phùng Dã có chút ngây người, nhưng mau chóng tỉnh táo, nhìn Phùng Dã thân mật với Trương Phong Hoà hắn nháy mắt hiểu rõ. Cười cười, Trương Tự nói:“Tiểu Phong, chúc anh hạnh phúc.”

Lúc sau không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Bên tai là âm thanh của bài hát “Jingle Bells”, dòng người ngược xuôi trên đường làm con phố đông đúc náo nhiệt. Trương Phong Hoà im lặng kéo tay Phùng Dã, không quản ánh mắt người đời, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Mặc dù chỉ gặp Trương Tự một lát nhưng đã làm máu ghen Phùng Dã bộc phát. Hại một buổi tối đem Trương Phong Hoà lăn qua lộn lại.

*

Cẩu độc thân Triệu Lệ trong ngày giáng sinh đương nhiên ngứa ngáy tay chân muốn đi chơi. Hắn nhanh chóng chạy đến quán bar, Triệu Lệ dùng sức hút của mình cuối cùng chụp được 1 anh chàng đẹp trai đi cùng. Định bụng ra ngoài thuê phòng, không ngờ lại bị người chặn đường.

Triệu Lệ nhìn người chắn phía trước mình, cả giận:“Dương Thích, anh làm gì vậy!”

Dương Thích đen mặt, kéo Triệu Lệ hướng người kia nói:“Ngại quá, tôi và người yêu giận nhau thôi.”

Người kia nghe đương nhiên không chịu, khách quen quán bar kéo hắn lại nói:“Chuyện vợ chồng son người ta, cậu xen vào làm gì!”

Triệu Lệ chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thích lôi khỏi quán bar. Gió đêm làm hắn tỉnh táo không ít, hắn nhìn Dương Thích, bực tức nói:“Khi nào thì tôi và anh là một đôi vậy? Anh, phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

Dương Thích không để ý lời này, lạnh lùng nói:“Em từ chối tôi nhưng lại muốn loại người như vậy lên giường?”

“Tôi với ai lên giường thì con mẹ nó anh quản được chắc?” Triệu Lệ cảm thấy Dương Thích thật khó hiểu, hất tay gã ra, bị Dương Thích sống chết nắm chặt không buông. Dương Thích nhìn hắn, giọng nghẹn lại:“Tại sao không thể? Vì sao với anh thì không được?”

Triệu Lệ nhíu nhíu mày, hắn ngửi được mùi rượu trên người Dương Thích, không kiên nhẫn nói:“Anh uống nhiều rồi.”

Hắn muốn hất tay Dương Thích, đáng tiếc sức lực không bằng còn chưa kịp kéo ra đã bị người ôm vào lòng. Mũi đụng vào lòng ngực rắn chắc của Dương Thích, Triệu Lệ thở dài bình tĩnh suy xét, Dương Thích thật sự ưu tú, nếu hôm nay không phải là Dương Thích thì hắn đã lăn giường.

Đáng tiếc người này là Dương Thích.

Là Dương Thích, liền không được.

Dương Thích còn đang lải nhải bên tai hắn, vì sao không được. Triệu Lệ càng nghe càng bực, dùng đầu gối đá vào người Dương Thích, lực đạo không lớn, bất quá cũng đủ làm Dương Thích chịu đau. Hắn thoát khỏi trói buộc của Dương Thích, lui lại mấy bước, sau đó lạnh lùng nói:“Nếu anh muốn biết lý do, tôi sẽ nói cho anh hiểu.”

Dương Thích cứng đờ, dừng lại bước chân.

Triệu Lệ cũng không muốn nhớ lại chuyện xưa, nói lại vết sẹo ngày trước, nhưng khi Dương Thích tự cho mình là đúng đi chất vấn hắn, hắn không khỏi nhớ lại.

Vì hành vi cử chi mà hắn bị mọi người xa lánh thậm chí còn bị mắng thẳng mặt là ẻo lả. Khi đó hắn cũng không được như bây giờ, chỉ cần một lời của người khác hắn sẽ lập tức suy sụp. Quen biết Dương Thích lúc năm nhất, Triệu Lệ vẫn chưa xác định rõ tính hướng của mình, nên khi Dương Thích theo đuổi mình, hắn từng giãy dụa.

Nhưng không biết hồ đồ thế nào lại thích.

Có thể vì Dương Thích đối với hắn quá tốt, không bỡn cợt không chọc ghẹo hắn, Triệu Lệ khi đó cảm thấy, trên thế gian này không ai đẹp được như Dương Thích.

Vì thế không chút phòng bị rơi vào bể tình.

Cùng Dương Thích ngọt ngào nhưng cũng thật tàn khốc. Lúc Dương Thích nói lời chia tay, Triệu Lệ chưa kịp phản ứng cứ ngỡ gã đùa. Tình cảm bọn họ rất ổn định không chút sóng gió. Chuyện chia tay trăm triệu lần Triệu Lệ không bao giờ nghĩ đến.

Ý thức được Dương Thích nói thật, Triệu Lệ nghĩ đủ mọi cách níu kéo, đáng tiếc chỉ vô dụng.

Cùng Triệu Lệ chia tay không bao lâu, Dương Thích mau chóng có bạn trai mới.

Nhìn Dương Thích cùng bạn trai mới cười đùa hạnh phúc, đau đến mắt hắn, hắn chạy nhanh về nhà khóc một trận thật lớn, rất lâu sau vẫn không thể vui vẻ được. Nếu không phải Trương Phong Hoà vẫn luôn bên cạnh hắn, e là hắn không hồi phục nhanh như vậy.

Hắn thản nhiên nói chuyện cũ cho Dương Thích nghe, giọng điệu bình tĩnh, hệt như đang kể chuyện thừa. Cuối cùng hắn nói:“Dương Thích, tôi từng yêu anh, nhưng đều là chuyện xưa rồi.”

Dứt lời, hắn nhìn sâu vào mắt đối phương,“Tôi không thể trở lại là Triệu Lệ yếu đuối của ngày trước nữa.”

Sau đó xoay người đi.

Dương Thích nhìn Triệu Lệ đi xa dần nhưng không đuổi theo, chậm rãi ngồi xổm, trong đầu nhớ lại chuyện Triệu Lệ nói, bộ dáng thật sự suy sụp.

Có lẽ, gã sai rồi.

*

Phùng Dã được Dương Thích gọi đi uống rượu, hiện tại bộ dạng của Dương Thích chính là con ma men.

Nhìn Dương Thích đắm chìm trong rượu, Phùng Dã buông tiếng thở dài. Gã chính là quá khứ của Phùng Dã. Nhìn bộ dạng của Dương Thích, Phùng Dã có cảm giác đồng cảm.

An ủi Dương Thích một lát liền trở về, cả người nồng nặc mùi rượu, Trương Phong Hòa ghét bỏ nói:“Thật sự là anh đến chỗ Dương sư huynh à?”

“Ừ.” Phùng Dã gật gật đầu.

Trương Phong Hòa nghi hoặc nói: “Anh ấy làm sao vậy? Cả ngày đều mượn rượu giải sầu.”

Phùng Dã đem chuyện của Triệu Lệ và Dương Thích ra kể, Trương Phong Hòa nghe xong, có chút thổn thức. Cậu hiểu tính tình Triệu Lệ, Dương Thích muốn cùng hắn tái hợp thật sự rất khó.

Có lẽ nghĩ đến thất thần, Phùng Dã ôm eo cậu:“Nghĩ gì vậy?”

“Chắc là đồng tình với Dương sư huynh?”

Trương Phong Hòa cười cười.

Phùng Dã nghe vậy, buồn cười. Hắn đem đầu dựa lên vai Trương Phong Hoà, nhỏ giọng:“So với cậu ta, anh rất may mắn.”

“Hửm?” Trương Phong Hòa khó hiểu.

Phùng Dã nhẹ giọng:“Anh may mắn hơn ở chỗ không đợi đến muộn mới nhận ra tình cảm của mình, sẽ không hồ đồ đánh mất người quan trọng. Cũng thật may là em tha thứ cho anh.”

Trương Phong Hòa ngẩn người, nắm tay Phùng Dã đang đặt bên hông cậu, cậu biết giờ khắc này không cần nói nữa, 2 người cũng đã hiểu ý của nhau.

Trước kia,Trương Phong Hoà luôn hy vọng mình là người Phùng Dã yêu thương nhất, hiện tại Phùng Dã lại mong mình là người đặc biệt nhất trong lòng Trương Phong Hoà.

Bây giờ, họ đều chỉ có một người trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.