Người Chồng Máu Lạnh

Chương 58: Q.1 - Chương 58




Cô gầy quá, từng hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trước mắt hắn, cảm nhận sự đau đớn tột cùng, nụ cười của cô, những giây phút hai người ở bên nhau, lần lượt chạy qua trước mắt hắn, rất rõ ràng, cô giống như hơi thở không thể biến mất. Hô hấp trở nên khó khăn, hắn không dám bước tới, hắn sợ ánh mắt đầy hận thù của cô, cũng sợ sự đau xót trong đôi mắt cô, hắn chỉ có thể làm như vậy, đi theo phía sau cô, đứng xa xa nhìn cô. Thực sự, hắn rất muốn hỏi cô, cô có khỏe không? Hắn nắm chặt tay lái, cười chua sót, cô còn có thể tốt sao? Tô Tử Lạc nhìn thấy một gian nhà nhỏ, trong ánh mắt có ý cười, đây là nơi cô ở thật lâu trước kia, đồ vật bên trong mới chỉ dọn có một chút, còn rất nhiều đồ, cô muốn dọn dẹp toàn bộ. Nhà họ Lê cái gì cũng không thiếu, nhưng lại đầy sự cô đơn, cho dù những thứ này cũ vẫn khiến cô nhớ lại, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, tuy có chút đau khổ, cô vẫn không buông tha được cho quá khứ. Ai cũng có một quá khứ, ý cười trong mắt dần biến mất, cúi đầu chớp mắt, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Cô vội vàng xoa nhẹ hai mắt, kiên cường nở nụ cười. Mở cửa, mọi thứ bên trong vẫn như lúc cô rời đi, không chút thay đổi, căn phòng này được cho thuê, tất cả đồ đạc đều đầy đủ, có thể sẽ được cho thuê lại, cô đã ở đây vài năm rồi, có rất nhiều kỉ niệm. Có rất nhiều thứ không muốn buông tay, cuối cùng vẫn phải từ bỏ. Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy từng đồ vật, một số thứ có thể bỏ đi, giống như kí ức, lồng ngực như bị một thứ gì đó đè nặng, kỳ thực đôi khi cố quên so với nhớ còn khiến người ta đau đớn hơn. Dọn xong một chút đồ, cô lưu luyến quay đầu lại, nhìn nơi mình đã ở thời gian qua. Đây không phải nhà cho nên, không phải là bỏ đi. Cô đi ra, bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời vẫn tối sầm, có một chút khó chịu, cô hít một hơi thật sâu, trong không khí có mùi của bùn đất, còn cả mùi ẩm ướt của nước. Cầm túi đồ, cô đi ra, không thể quay đầu nhìn lại vì đã không còn gì nữa, cô đã quyết định rời đi, không cần … Quay đầu lại, làm như thế chỉ có tổn thương thêm mà thôi, không bằng cứ rời đi thật xa. “Lạc Lạc…” Từng âm thanh mang theo nỗi đau vang lên sau lưng cô, giọng nói quen thuộc đã từng khiến trái tim cô loạn nhịp, hiện tại lại xa lạ khiến cô đau lòng. Thân thể hắn khẽ run, cảm giác tê liệt, cả người nặng đi, không thể bước tới. Cô khẽ hít hít chiếc mũi nhỏ, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt giống như cơn mưa phùn vừa rồi, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô đi về phía trước, từng bước từng bước đi khỏi thế giới của hắn. “Đừng… Lạc Lạc… Đừng đi.” Ôn Vũ Nhiên chạy tới phía sau, ôm chặt lấy Tô Tử Lạc, đây là người con gái hắn yêu trong ba năm quá, cũng là người con gái hắn muốn cưới, muốn dùng cả đời để chăm sóc cô gái này, hắn biết hắn không có tư cách, chỉ là nhìn thấy cô cầm những thứ đồ này đi, hắn liền sợ hãi, sợ cô sẽ rời đi, cô sẽ đi đâu, có phải cô sẽ không trở lại nữa, hắn cũng không thể nhìn thấy cô nữa. Chỉ cần tưởng tượng, vĩnh viễn không thể gặp lại, hắn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.