Người Anh Nhìn Là Em

Chương 4: Chương 4: Cao lãnh chi hoa




Khi Trương Tịnh Tịnh mua quần áo trở về, Khương Trân đã đi vào thử vai, nghĩ đến cô mặc quần áo như thế đi vào thử vai làm cho Trương Tịnh Tịnh đứng ngồi không yên, trong lòng lo lắng không thôi, sợ ấn tượng đầu tiên của đạo diễn đối với cô sẽ giảm đi.

Ngay lúc mà Trương Tịnh Tịnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo lửa, Khương Trân đi ra, chị bước một bước dài xông tới, lúc chị định mở miệng hỏi thăm, đột nhiên nhìn thấy trên người cô mặc áo khoác, là kiểu áo jacket nam của Supreme x TNF hợp tác, mặc trên người cô hơi lơn, nhưng cũng may là thân mình mảnh mai, còn miễn cưỡng mặc được.

“Áo jacket này của em là ở đâu có?” chị kinh ngạc hỏi cô, giá của cái áo jacket này đối với bọn họ cũng không tính quá đắt, nhưng mà trong nước rất khó mua được.

Khương Trân đem sự tình vừa rồi kể lại với chị một lần, sau khi nghe xong, Trương Tịnh Tịnh kinh ngạc, “Em nói đây là Thẩm…” Nói được nửa câu, chị liếc mắt nhìn xung quanh đột nhiên thấp giọng, “Thẩm Ương?”

Khương Trân gật đầu với cô.

“Như thế nào sẽ? Vì sao lại đưa áo cho em mượn?”

“Đại khái là bởi vì em là học sinh của cô Ninh đi.”

Trương Tịnh Tịnh lúc này mới nhớ tới, Thẩm Ương và Khương Ninh đều là học sinh tâm đắc của Phó viện trưởng Ninh Thục, đôi mắt sáng lên, bước đến gần cô hai bước, hỏi: “Lời này của em ý nói chính là, kỳ thật em với anh ta là bí mật quen biết sao?”

Khương Trân nghiêm túc nghĩ, bí mật?

Khương Trân cũng không có bí mật nói với Thẩm Ương được mấy câu, đại khái cũng không được tính là quen biết? Hắn sở dĩ sẽ giúp mình, cũng hoàn toàn là nể mặt cô Ninh, thế là cô phủ nhận: “Cũng không quen.”

Nghe cô kiên quyết phủ nhận như vậy, Trương Tịnh Tịnh có chút thất vọng nhho nhỏ, nhưng sau khi thất vọng lại cảm thấy đương nhiên, sinh viên từ trên tay cô Ninh tốt nghiệp nhiều như vậy, cũng không có gặp được ai có thể được Thẩm Ương dìu dắt và giúp đỡ, người ta có thể để cho cô hô một câu sư huynh, cái đó cũng hoàn toàn là lời khách khí.

Khương Trân tự nhiên là không biết trong lòng Trương Tịnh Tịnh lúc này suy nghĩ gì, chỉ nghĩ làm thế nào để đem trả áo khoác này cho Thẩm Ương, sau khi cô nói rõ với Trương Tịnh Tịnh, chị không khách khí chút nào nói: “Người ta đem áo khoác sạch sẽ cho em mượn, em lại chuẩn bị trả áo như thế này cho người ta?”

Khương Trân lúc này mới ý thức được, áo khoác này bị cô mặc qua, lúc này còn dính mùi trà sữa, nếu cứ như vậy trả cho người ta, xác thực là quá không lễ phép, cũng may là chị nhắc nhắc nhở mình, nếu không thật quá mất mặt.

Sau khi lên xe, Trương Tịnh Tinh ôm điện thoại chơi đùa một lát, sau đó đọc cho Khương Trân một dãy số, là số điện thoại, chị nói với cô: “Nhớ kỹ.”

Khương Trân mở danh bạ ra, vừa ghi vừa hỏi Trương Tịnh Tịnh: “Đây là số điện thoại của ai?”

“Nghiêm Lộc.”

Khương Trân dừng tay một chút, Nghiêm Lộc là người đại diện của Thẩm Ương, chị cho cô số điện thoại của anh ta làm gì?

Trương Tịnh Tịnh đem phản ứng của cô nhìn trong mắt, nhìn áo khoác trong tay cô ra hiệu, nói: “Em không trả y phục cho người ta? Dù sao cũng phải có phương thức liên lạc thì mới trả được nha, chị không lấy được số điện thoại của Thẩm Ương, nhưng Nghiêm Lộc chị vẫn có biện pháp lấy được, đừng sững sỡ nữa, có ghi lại chưa?”

Khương Trân ghi lại số cuối cùng, nhấn lưu, “Ghi rồi ạ.”

“Vậy là được rồi, chờ em giặt quần áo xong, có rảnh liền mang trả cho người ta đi.”

“Được.”

Sau khi toàn bộ thử vai kết thúc, đạo diễn bọn họ đang xem lại video thử vai, hiện tại bọn họ lựa chọn giữa Khương Trân và Chử Thấm Hi hai người, Khương Trân là người mới, tướng mạo cùng khí chất đều hết sức phù hợp với nữ chính Thiền Quân trong kịch bản, nhưng Chử Thẩm Hi cùng cạnh tranh với cô đồng dạng cũng không kém.

Chử Thẩm Hi lớn hơn Khương Trân hai tuổi, mười tám tuổi đã ra mắt, kỹ năng diễn không có lời nào để nào, có thể là vận khí không tốt lắm, luôn ở trong tình trạng khổng nổi cũng không chìm như vậy, mặc dù vận khí của cô không tốt lắm, Tống Đàm bọn họ nhất thời cũng không biết nên lựa chọn thế nào, bèn xoay người sang hỏi Thẩm Ương lúc này đang ngồi trên ghế sa lon, “Thẩm Ương, cậu cảm thấy trong hai người này người nào thích hợp hơn?”

Thẩm Ương đứng dậy đi về phía bọn họ, cúi người nhìn thoáng qua video, qua mấy giây, anh hỏi: “Còn một video khác đâu ạ?”

Tống Đàm mở video thử vai của cô gái còn lại ra cho anh nhìn, Thẩm Ương hỏi: “Anh nghĩ như thế nào?”

“Tôi là chút nghiêng về cô gái gọi là Khương Trân này hơn, khí chất rất tốt, sạch sẽ thanh lệ, nhưng Chử Thấm Hi đằng sau, cười lên cực kì xinh đẹp.”

Thẩm Ương nghĩ đến hình mà Ninh Thục gửi cho anh, cô gái trên tấm ảnh nụ cười rực rỡ, anh yên lặng mấy giây lại hỏi Tống Đàm: “Làm sao anh biết Khương Trân cười lên sẽ không đẹp?”

Tống Đàm hơi ngơ ngác.

“Em chỉ là cho đưa ra một đề xuất, cụ thể các anh quyết định.”

Tống Đàm và phó đạo diễn thương lượng một chút, có lẽ bọn họ vốn là có chút nghiêng về Khương Trân, bây giờ Thẩm Ương cũng cảm thấy rất phù hợp, dút khoát vỗ đùi, lập tức quyết định, vị trí nữ chính liền chọn Khương Trân.

“Vậy Chử Thẩm Hi sao?” Phó đạo diễn Chiêm Từ Hưng hỏi.

“Một lát cậu liên lạc với Chử tiểu thư, hỏi cô ấy có nguyện ý diễn vai nữ hai Uyển Tâm tiên tử hay không?”

“Được ạ.”

Buổi chiều trở lại ký túc xá, Chu Mộng Nguyên vẫn chưa trở về, Khương Trân nhìn thoáng áo jacket trên tay, nghĩ nghĩ liền đem áo đi giặt, lúc đang phơi áo, Chu Mộng Nguyên trở về, Chu Mộng Nguyên nhìn thấy Khương Trân ở ở ngoài ban công phơi quần áo, mắt cô tốt liền thấy được Khương Trân đang phơi là áo jacket, kinh ngạc hỏi: “A Trân, áo jacket này của cậu là kiểu dáng của Supreme x TNF hợp tác nha.”

Khương Trân nhìn áo jacket, trả lời cô: “Ừm, đúng vậy.”

“Áo jacket này rất khó mua, mà lại…” Chu Mộng Nguyên đi tới, “Áo này của cậu là áo nam nha.”

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đây là… bạn.”

Trên mặt Chu Mộng Nguyên hiện lên một tia bát quái, “Bạn trai?”

Khương Trân run lên một giây, tiếp theo lắc đầu, “Chuyện này làm sao có thể, cậu suy nghĩ quá nhiều.”

Chu Mộng Nguyên bậc cười, tự nghĩ cũng cảm thấy không có khả năng, cô và Khương Trân là bạn đại học, Khương Trân là hoa khôi của khoa biểu diễn, tính cách ôn hòa lạnh nhạt, đối với người nào cũng là lễ phép có thừa, nhưng sau khi lễ phép vẫn như cũ làm người ta cảm thấy xa cách.

Hình tượng nữ sinh như vậy ở đại học là được nam sinh theo đuổi nhiều nhất, Khương Trân không chút nào ngoài suy đoán được rất nhiều nam sinh ái mộ, nhưng cuối cùng không có ai ngoài ngoại lệ đều là thất bại tan xác mà trở về, nhưng mà tương phản các nữ sinh đều không thích dạng nữ sinh như vậy, cho rằng cô là ra vẻ thanh cao, nhưng rốt cuộc có thanh cao hay không, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, bốn năm đại học, không kết giao bạn bè, không nói chuyện tình cảm, độc lai độc vãng, thời gian trôi qua những nghị kia cũng dần dân ít đi, cô trở thành cao lãnh chi hoa của Tấn Điện, danh xứng với thực.

Vốn cho rằng cô với dạng nữ sinh như vậy đời này cũng sẽ không thể nào gặp nhau, nhưng ai mà biết hai người thế mà lại ký hợp chung cùng một công ty, đồng thời còn bị phân đến một cũng một ký túc xá, đại khái đây chính là duyên phận đi.

“Đúng rồi, sao hôm nay cậu không đi phòng huấn luyện?”

“Chị Tịnh Tịnh dẫn tớ đi thử vai.”

“Phim gì?”

“Trường Sinh Duyên.”

Chu Mộng Nguyên mở to hai mắt đi đến bên cạnh cô, “Đây chính là kịch bản lớn, rất lợi hai, cậu có lòng tin hay không?”

Khương Trân tỉ mỉ vuốt lên nếp nhăn trên quần áo, “Khó mà nói, tóm lại là tớ cố gắng hết sức.”

Chu Mộng Nguyên tiến lên một bước, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của cô, chân thành nói: “Cậu ưu tú như vậy, tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ qua!”

Khương Trân nhìn thấy trong mắt cô chân thành tha thiết liền giật mình, trong lòng lập tức dâng cảm một cảm giác vi diệu.

Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện trở về ký túc xá, Khương Trần nhìn áo jacket phơi ngoài ban công, cô lấy điện thoại di dộng ra tìm đến số điện thoại của Nghiêm Lộc, do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm gọi, chuông vang lên được một nửa, đầu bên kia mới nhận điện thoại.

“Xin chào.” Giọng nam xa lạ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Khương Trân ngập ngừng, chậm rãi mở miệng: “Xin chào, tôi là Khương Trân, mạo muội gọi điện thoại cho anh.”

Nghiêm Lộc ngẩn người, không biết Khương Trân người này có phải là Khương Trân mà anh biết hay không, anh không xác định hỏi: “Khương Trân học sinh của cô Ninh?”

“Vâng, đúng vậy.”

Sau khi xác nhận xong, Nghiêm Lộc càng thêm nghi ngờ, sao cô lại gọi điện thoại cho anh?

“Vậy xin hỏi, cô có chuyện gì không?”

“Có, chính là hôm qua Thẩm sư huynh đem áo jacket của anh ấy cho tôi mượn, cho nên tôi nghĩ…” Khương Trân vốn là nghĩ sau này gặp mặt lại sẽ đem áo trả cho anh, nhưng nghĩ lại, Thẩm Ương bận rộn như vậy, nơi nào có thời gian cùng cô gặp mặt chứ, thế là lập tức sửa lời, “Các anh khi nào có thời gian rảnh, tôi đem qua.”

Khương Trân nói như vậy, Nghiêm Lộc liền nhớ lại, hôm qua trên người Khương Trân mặc áo jacket đích thật là của Thẩm Ương, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương còn chụp hình bên trong, cân nhắc, trả lời: “Như vậy đi, bây giờ cô có rảnh không? Nếu là có tôi để trở lý đi qua lấy liền được, không cần làm phiền cô đi một chuyến nữa.”

“Có, vậy tôi chờ ở quán cà phê dưới lầu công ty chúng ta.”

“Được.”

Nghiêm Lộc vừa cúp điện thoại, Thẩm Ương cũng vừa lúc kết thúc buổi chụp hình.

Sau khi đi đến trước mặt Thẩm Ương, cậu đưa cho anh chai nước: “Uống nước.”

Thẩm Ương vặn nắp bình ra uống hai ngụm, thuận miệng hỏi một câu: “Vừa rồi ai mới gọi điện thế?”

“Là Khương Trân.”

Thẩm Ương để chai nước xuống, nghiêng đầu nhìn về phía cậu: “Có chuyện gì không?”

“Hôm qua không phải anh đem áo khoác cho người ta mượn sao, người ta muốn trả áo khoác cho anh, bất quá anh không cần lo lắn, em sẽ để cho Tiểu Trương đi qua lấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

– Bách An: Tác giả cô ra đây, cô giải thích cho tôi phí dưới bình luận xảy ra chuyện gì? Tôi cho rằng tôi là nam chính, dù không thì cũng là nam đi, kết quả thế mà tôi ngay cả nam đều không có?

– Tác giả: Chui chui.

Cô Je có lời muốn nói: Oa Thẩm ảnh đế, anh đây có được coi là giành vai nữ chính cho vợ tương lai của mình không? Oa oa ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.