Ngừng Nhớ Về Em

Chương 14: Chương 14: Vợ ơi, xin nghỉ một ngày, chúng ta đi đăng ký nhé




Ánh nến lung linh hắt lên gương mặt Nhiếp Thanh Anh, tiếng chúc phúc của mọi người xung quanh liên tiếp vang lên bên tai. Người đàn ông đang quỳ gối cầu hôn mỉm cười nhìn cô với ánh mắt tràn đầy lưu luyến. Trước khung cảnh đã được sắp xếp ổn thỏa thế này, Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên có cảm giác “đâm lao phải theo lao“.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Nhiếp Thanh Anh cắn môi, hàng mi khẽ lay động, đôi mắt long lanh phản chiếu sự giãy dụa.

Từ Bạch Dương nhìn mà lòng ngứa ngáy, nhưng anh ta cắn chặt răng quyết tâm phải làm tới cùng, nghĩ rằng chỉ một lần này thôi. Dưới sự cổ vũ đã chuẩn bị sẵn, Từ Bạch Dương nhẹ giọng tuyên thệ trước mặt cô, “Gả cho anh nhé, Thanh Anh. Những chuyện trước đó chỉ khiến anh càng thêm tin tưởng mình không thể rời xa em. Anh rất thích em, chúng ta ở bên nhau cũng rất vui vẻ mà đúng không? Nếu em không thể nào quên được...Em xin rút khỏi đoàn múa, sau khi kết hôn thì ở nhà, muốn làm gì tùy em, có được không em?”

Suy nghĩ của Nhiếp Thanh Anh luôn luôn lệch pha so với người khác, “...Anh bảo em nghỉ việc ở nhà chăm chỉ làm vợ ư?”

Từ Bạch Dương, “Không phải, chỉ cần em vui, em thích làm gì cũng được. Thanh Anh, em hãy tin anh một lần đi, chỉ cần tin anh thêm một lần nữa, anh nhất định sẽ không phụ lòng em.”

Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn vào mắt anh ta, không biết do ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh hay là do cảm động bởi ánh mắt chân thành của Từ Bạch Dương mà làm cô nhớ đến những lúc bên nhau đầy ngọt ngào của cả hai. Lòng cô như mềm ra, năm đó cô và anh ta ở bên nhau là do cô chỉ có thể nhận ra anh ta. Vẻ ngoài khôi ngô của Từ Bạch Dương lại có thể hóa giải chứng mù mặt của cô, chuyện này đã khiến cô vui mừng biết bao. Hơn nữa sau khi quen nhau, anh ta cũng rất tốt với cô. Cùng Từ Bạch Dương ở bên nhau, cô rất hạnh phúc, cũng đã từng nghĩ cứ ở bên nhau thế này.

Nhưng, Nhiếp Thanh Anh luôn có một cảm giác khó chịu và bất lực đang giãy dụa trong lòng mình. Cô không cam tâm, không thể tha thứ, cũng không có cách nào chịu đựng được...

Lòng cô rối bời, mặt mày tái mét lui về phía sau, “Không được, em không thể đồng ý...anh để em suy nghĩ đã.”

Bầu không khí xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc và tiếng hát cũng chậm lại một nhịp. Đôi mắt Từ Bạch Dương co rụt, nhìn cô gái cầm túi xách đứng dậy rời khỏi nhà hàng với bước chân lảo đảo. Đúng lúc này thì thư ký Trần và giám đốc nhà hàng cùng bước tới, nhìn thấy cô thì Trần Linh Linh vội vàng trốn phía sau giám đốc. Nhưng cô quá lo xa rồi, mặc dù dáng người Trần Linh Linh ngực to eo thon nhưng Nhiếp Thanh Anh vẫn không nhận ra cô là ai.

Từ Bạch Dương cắn răng chạy đuổi theo tới cửa thang máy, “Thanh Anh, Thanh Anh...”

Một màn kịch kết thúc như thế, thực khách trong nhà hàng đưa mắt nhìn nhau mang theo vẻ tiếc hận. Còn thư ký Trần đang trốn sau lưng giám đốc nhà hàng thần thần bí bí lấy điện thoại ra đặt lên tai. Hóa ra cô luôn để điện thoại chứ không hề cúp máy, “Giám đốc, anh có nghe động tĩnh bên này chưa? Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!”

Chu Minh thở hổn hển nói, “Gấp cái gì, đừng quấy rầy nữa.”

Chu tam thiếu trực tiếp cúp điện thoại của thư ký nhà mình.

Sau khi Từ Bạch Dương rời đi, nhân viên phục vụ nãy giờ vẫn còn đang xem kịch hay mới chợt nhớ ra, “Qúy ngài kia quên mang nhẫn theo.”

Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh cùng tiến vào thang máy, suốt dọc đường đi, anh ta vẫn ôm chặt bó hoa hồng, không ngừng giải thích với cô. Cửa thang máy mở ra, lầu một là trung tâm thương mại. Nhiếp Thanh Anh buồn bực bước ra khỏi thang máy, trong lòng rối bời. Cô không biết làm thế nào để đáp lại lời cầu hôn của Từ Bạch Dương, đồng ý hay không cô đều không thoải mái...

Hai người chân trước chân sau đi ra khỏi trung tâm thương mại, lúc đến cửa xoay, Nhiếp Thanh Anh còn quay đầu nói chuyện với Từ Bạch Dương. Nhưng vừa ra khỏi cửa, bỗng dưng có cái gì đó chạm vào đầu gối mình. Bao năm tập múa đã tạo cho cô sự nhạy cảm đối với cơ thể của mình, va chạm tuy nhỏ nhưng vẫn khiến cô dừng lại bước chân, sau đó cúi đầu nhìn xuống.

Sau đó cô nhìn thấy ở vị trí thấp như thế lại xuất hiện hai cái bóng bay. Mội đôi song sinh cầm bóng bay trong tay, định tặng nó cho chị gái xinh đẹp trước mặt này, ai ngờ bóng bay lại bay thẳng lên trời. Bóng bay đủ màu sắc bay sượt qua mặt Nhiếp Thanh Anh khiến cô không thể rời mắt khỏi nó. Hai bé con sững sờ đứng đó, nhưng vẫn cố nói cho hết câu, “Chị ơi, có một anh nhờ bọn em tặng bóng bay cho chị.”

Cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì Từ Bạch Dương đứng phía sau bỗng nhiên đánh hơi có điều nguy hiểm, anh ta cứng đờ người. Sau đó, anh ta bắt lấy tay Nhiếp Thanh Anh, cảnh giác nói, “Thanh Anh, chúng ta đi thôi.”

Ở phía sau, nhân viên phụ vụ đã chạy đến, “Qúy khách, hai người quên cầm nhẫn rồi.”

Từ Bạch Dương quay đầu, vẻ mặt vội vàng đầy phức tạp nhìn cái hộp nhỏ trong tay nhân viên phục vụ, hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên miếng lót bằng nhung.

Thời gian không cho anh ta cơ hội rút lui.

Trước mặt Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh, đài phun nước của trung tâm thương mại vốn dĩ đã tắt lúc này đây bỗng nhiên phun lên, bọt nước tung tóe khắp nơi, tiếng nhạc du dương vang lên. Đồng thời, ánh đèn xung quanh bỗng nhiên bừng sáng. Trong điệu nhạc vui tai, dưới ánh đèn lấp lánh, đài phun nước càng thêm rực rỡ sắc màu với đủ hình dạng được biến hóa.Một người đàn ông chậm rãi xuất hiện từ phía sau đài phun nước.

Hiếm khi có dịp anh mặc trang trọng như thế, phần cổ tay áo được cài khuy bạc trông rất độc đáo.

Anh bước ra từ phía sau đài phun nước, gương mặt bị bọt nước bắn lên càng trở nên mờ mờ ảo ảo. Hơi thở mạnh mẽ và cảm giác quen thuộc này làm Nhiếp Thanh Anh phải nhìn anh thêm một lần nữa để xác nhận. Từ Bạch Dương ở sau lưng cứ giục cô đi mãi, nhưng cô vẫn đứng im không rời đi. Cô mang theo lòng hiếu kỳ ngắm nhìn khung cảnh chỉ có ở trong mơ đang xuất hiện trước mặt mình...

Người đàn ông quỳ xuống trước mặt cô, ôm bó hoa đưa tới. Ánh mắt anh không thèm nhìn Từ Bạch Dương mà chỉ chăm chú nhìn cô Nhiếp, dịu dàng nói, “Cô Nhiếp, anh cũng muốn cầu hôn em.”

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Cùng một ngày, thế mà có hai người cầu hôn cô.

Cô nghẹn ngào, “...Chu Minh?”

Chu tam thiếu khoa trương hít sâu một hơi, giả vờ cảm động nói, “Trời ơi, em cuối cùng đã nhận ra anh, muốn khóc luôn.”

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Mặc dù không đúng lúc, nhưng cô lại bị Chu Minh chọc, ý cười lan tỏa bên môi.

Lúc này, nhân viên phục vụ lại nhắc nhở, “Cô Nhiếp, nhẫn của cô...”

Cửa xoay lại xoay một vòng, mấy thực khách vừa nãy dùng bữa chung đã xuống tới. Bọn họ đều là bạn bè quen biết với Từ Bạch Dương được mời đến để giúp đỡ. Nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương vẫn còn đứng trước cửa, trước mặt lại có một người đang quỳ. Có mấy người trong đám bọn họ nhận ra đây là Chu Minh, trong lòng run lên. Từ Bạch Dương chính trực theo đuổi bạn gái lại gặp phải Chu thiếu mạnh mẽ? Mấy người bọn họ nhịn không được mà thay mặt Từ Bạch Dương khuyên giải, “Cô Nhiếp, anh Từ rất thích cô, cô đồng ý với anh ấy đi.”

“Cô nghĩ đặt phòng ở đây để cầu hôn bộ dễ lắm ư? Còn để bọn tôi phải đặt bàn trước cho ngày hôm nay. Anh Từ đã sắp xếp rất lâu rồi, cô đừng phụ lòng anh ấy.”

“Đúng đó, cô Nhiếp, gả cho anh Từ cô sẽ không thiệt thòi đâu.”

Mọi người nhốn nháo thuyết phục cô. Nhiếp Thanh Anh lại đứng trước tình huống “đâm lao phải theo lao”, cô nhìn sang hai người đàn ông. Chu Minh vẫn ung dung chờ cô, Từ Bạch Dương vẫn không rời đi, yên lặng chờ cô. Nhiếp Thanh Anh nhíu mày, cảm thấy bất mãn đối với hành động bức ép mình của Từ Bạch Dương.

Có lẽ vì không thể chịu nỗi hành vi của Từ Bạch Dương, hoặc vẫn không thể tha thứ cho anh ta, có lẽ là do Chu Minh quá chân thành, buổi cầu hôn này lại quá rung động...đầu óc Nhiếp Thanh Anh như bị đóng băng, cúi đầu nhận lấy bó hoa trong tay Chu Minh, “Tôi đồng ý.”

Mọi người xung quanh, “...”

Từ Bạch Dương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, “Thanh Anh!”

Mọi người, “...Cô Nhiếp à, cô có đồng ý lộn người không vậy?”

Ban đầu Chu Minh sững sờ, ngay sau đó lại trở nên vui mừng như điên. Ban đầu anh định cầu hôn chỉ là muốn phá không cho Từ Bạch Dương cầu hôn thành công. Nhiếp Thanh Anh có một khối u trong lòng đối với Từ Bạch Dương, hai lời cầu hôn sẽ khiến cho cô mất đi khả năng do dự. Sau khi cô suy nghĩ lại, thì khả năng nhận lời cầu hôn của Từ Bạch Dương sẽ thấp đi...Chu Minh không ngờ rằng, trước mặt mọi người, Nhiếp Thanh Anh lại gật đầu chấp nhận lời cầu hôn của một người “qua đường” là anh đây.

Đồ ngốc Từ Bạch Dương, anh vậy mà lại được hời.

Nhiếp Thanh Anh ôm bó hoa, cúi đầu không nhìn ai bước nhanh rời khỏi hiện trường nhốn nháo này.

Sau lưng, Chu Minh vội vàng đứng dậy đuổi theo cô. Vừa đi được vài bước đã bị Từ Bạch Dương ngăn lại. Anh ta lạnh lùng nhìn anh, “Chu Minh, cậu có ý gì? Dám “đào góc tường” nhà tôi?”

Tâm trạng của Chu tam thiếu bây giờ rất tốt, anh vừa đưa mắt đuổi theo bóng lưng của cô gái nhỏ ẩn trong bóng tối, vừa qua loa đáp lại Từ Bạch Dương, “Đào cũng đã đào xong rồi, muốn bồi thường thì tìm thư ký của tôi.”

Chu Minh đẩy anh ta ra, nhanh chân đuổi theo Nhiếp Thanh Anh.

Từ Bạch Dương chạy theo anh, gương mặt trắng trẻo giờ đây đỏ bừng, Từ Bạch Dương nổi giận đùng đùng, “Cậu đứng lại cho tôi! Cậu mà là bạn cũ cái gì! Chu Minh cậu là đồ tồi...”

Anh ta vung một nắm đấm, bị Chu Minh xoay người lại nắm chặt lấy.

Chu Minh xoay người nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. Trong nháy mắt, trên người anh bỗng hiện lên hơi thở đầy nguy hiểm. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Muốn đánh nhau à? Được thôi, dù sao Nhiếp Thanh Anh đã đồng ý gả cho tôi, tôi đây rộng lượng đánh với anh một trận vậy.”

Từ Bạch Dương giận dữ, “Cậu “đào góc tường” của tôi! Cậu có ý gì, trả thù tôi ư, trả thù năm đó sau khi cậu từ bỏ Nhiếp Thanh Anh, còn tôi thì theo đuổi thành công. Bây giờ tìm tôi trả thù đúng không?”

Chu Minh ra vẻ tiếc nuối, “Aiz, bạn cũ à, cậu nói gì mà xa lạ quá. Ai trả thù cậu chứ, duyên phận là chuyện của ông trời, muốn tránh cũng không tránh được, tôi cũng hết cách rồi.”

...

Sau khi Nhiếp Thanh Anh xúc động vì muốn thoát khỏi Từ Bạch Dương mà nhận lời cầu hôn của Chu Minh, đồng ý chưa được vài giây, cô đã hối hận.

Nếu Chu Minh đuổi theo, cô sẽ nói hết tình hình cho anh nghe, bảo với anh rằng mình đã hối hận. Nhưng Chu Minh không hề đuổi theo, anh còn đang bận đánh nhau với Từ Bạch Dương, giải quyết những chuyện còn sót lại khi xưa của hai người.”

Nhiếp Thanh Anh lên xe về nhà với tâm trạng phiền muộn, cô đứng ngồi không yên suốt cả đường đi, cứ liên tục nhìn điện thoại với mong muốn có số lạ gọi đến, hy vọng Chu Minh nói với cô rằng anh chỉ giúp cô thoát khỏi khó khăn chứ anh không có ý gì cả.

Điện thoại ngược lại lại yên lặng cả đoạn đường. Chu Minh không hề gọi cho cô.

Nhiếp Thanh Anh tự an ủi bản thân, không chừng anh chỉ đùa thôi, cô đồng ý chắc cũng dọa anh rồi. Cả đêm trằn trọc, sáng hôm sau sau khi thức dậy, Nhiếp Thanh Anh ép buộc bản thân phải quên đi chuyện tối qua. Nhưng trời không toại lòng người, lúc cô xuống lầu đi làm thì lại thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu trước khu nhà mình. Bởi vì giá trị xe thể thao này không phù hợp với khu nhà cũ cô đang ở, Nhiếp Thanh Anh không khỏi nhìn thêm vài lần.

Một giây sau, cửa xe mở ra, Chu Minh bước xuống với gương mặt dạt dào ý cười, “Vợ ơi, xin nghỉ một ngày, chúng ta đi đăng ký nhé.”

Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, “Đăng...đăng ký cái gì?”

Còn nữa, ai là vợ anh hả?

***

Chúc mừng Chu thiếu đã kết thúc chuỗi ngày ăn hành, bắt đầu hành trình ăn tỏi =)))

Spoil chương sau:

Nhiếp Thanh Anh mở danh bạ điện thoại, trong hàng loạt số lạ cô dễ dàng tìm ra số của Chu Minh. Cô nhắn cho anh một tin: “Đăng ký kết hôn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.