Ngục Thánh

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Quà từ người chết 2




Cuộc họp gia đình kết thúc trong tiếng cười giòn của Hỏa Chính. Bước ra từ Lò Than, lão mặt nhọn đi cùng một đám mười người, bàn bạc hăng say như thể chính tay lão quyết định vận mạng họ Hỏa. Từ giờ phút đó, Hỏa Chính tỏ rõ thái độ chống đối “ông” trưởng tộc trẻ tuổi. Tranh chấp trong họ không phải chuyện hiếm nhưng công khai như Hỏa Chính thì chưa từng có tiền lệ. Cơ mà với bộ sậu toàn nhân vật quan trọng cùng ông già Hỏa Thâu Đầu chống lưng, Hỏa Chính chẳng sợ ai thậm chí được thể vênh váo mạnh. Phía bên kia, không còn cách nào khác, Hỏa Nghi phải lôi kéo phần còn lại của hội đồng chủ quản. Lý thuyết là thế.

Nhưng các thành viên còn lại – những tia hy vọng duy nhất của Hỏa Nghi đều lẳng lặng ra về, họa may ông chú Hỏa Biệt Pháo chào trả anh em gã cho phải phép lịch sự. Họ không thể phục vụ một ông trưởng tộc lẫn lộn tên tuổi mình. Suốt cuộc họp, Hỏa Nghi không phát biểu nổi một câu nên hồn vì bận hỏi người này tên gì, người kia xưng hô ra sao. Gã nhớ vanh vách Thiên kiếm tịch, số đo vòng mông gái đẹp nhưng ở phòng họp lại như mắc Hội Chứng Mù Mặt Người. Thêm nữa là trước, giữa rồi sau buổi họp, quá khứ bất hảo của gã cứ tồng tộc tuôn ra từ miệng ông chú. Thành thử không người thông minh nào muốn một thằng ranh ngáo ngẫn như Hỏa Nghi lãnh đạo dòng họ, mà ở hội đồng chủ quản thì chưa ai ngu bao giờ. Khởi đầu tệ hại, Hỏa Nghi hoàn toàn đơn độc.

-Tôi có anh là được rồi! – Hỏa Nghi cười toe toét đoạn vỗ vai anh trai – Đâu cần mấy người già vướng chân vướng tay?

Hỏa Dương gạt tay gã, giọng nói bình bình mà ánh mắt sắc như dao mổ:

-Giả sử anh là thành viên hội đồng, em trai à, giả sử như vậy kia! Biết không, em trai yêu quý, hồi năm ngoái anh gặp từng trưởng lão kể cả Hỏa Thâu Đầu, năn nỉ gãy lưỡi để được làm thư ký cho chú mày. Giờ sao? Anh mày khom lưng quỳ gối mà không được gì à?

Hỏa Nghi ngoảnh đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng mặt người anh. Hỏa Dương thở dài:

-Nửa tháng nữa hội đồng họp tiếp, từ giờ tới lúc đó liệu mà sửa đổi. Chú là trưởng tộc, tự biết phải làm gì.

-Vậy chứ ông anh làm gì mà không giúp tôi?

-Dọn đống phế thải của chú mày. – Hỏa Dương vuốt phẳng tay áo – Phải giành bằng được những thành viên hội đồng còn lại. Họ đang phân vân, phân vân ngày nào, họ dễ ngả sang Hỏa Chính ngày đó. Anh sẽ gặp riêng họ nói chuyện xem sao. Không còn thời gian nghỉ đâu, em trai. Không còn thời gian nữa.

Nói rồi y khẩn trương làm việc dù trời đã tối mịt, để lại em trai một mình giữa Lò Than nồng mùi dầu. Hỏa Nghi chán nản về nhà đoạn gọi điện cho Thanh Nhi, gã cần lắm một bàn tay xoa đầu vỗ về mình. Nhưng cô gái không ở đây cũng không rảnh chăm lo gã. Một ngày thất bại của Hỏa Nghi càng thêm bi đát, chẳng có tí điểm sáng nào.

Sớm hôm sau, thay vì trương nứt trong chăn nệm, Hỏa Nghi mò đến thư viện ở phía trong cùng bán đảo. Họ Hỏa tuy số hóa hầu hết tài liệu nhưng không phải tất cả, có những thứ tối mật không nên nằm trong máy tính. Vả chăng nếu thư viện ít người vào ra, nó sẽ sớm thành nhà mồ, vừa xấu mặt dòng họ vừa tốn tiền, các bô lão không thích vậy. Vậy là giữa Đảo Sắt Thép hiện đại tận răng, thư viện vẫn có đất sống.

Mà dường Vạn Thế cố tình chừa lại thư viện cho Hỏa Nghi. Nó là nơi duy nhất trên bán đảo mà gã chịu khó ghé thăm. Ở đấy có nhiều kệ sách lửng lơ trong không trung do dùng vật liệu từ tính, những ảnh chiếu lập thể nhân vật lịch sử dạo chơi khắp cầu thang trông sống động như thật, vài tác phẩm nghệ thuật quý hiếm xuất hiện đâu đấy bên khung cửa sổ, mấy phòng đọc riêng tư trông ra trời biển bên ngoài. Chính giữa sảnh thư viện đặt một quả địa cầu lớn làm bằng đá nằm lõm xuống sàn, tạc hình thế giới Tâm Mộng, liên tục xoay tròn theo đúng chu kỳ ngày đêm. Tuy đã trưởng thành nhưng Hỏa Nghi vẫn khoái quả địa cầu như hồi bé loắt choắt. Gã thực lòng yêu thích nơi này theo kiểu trẻ con. Và cũng giống trẻ con, gã không để ai biết niềm thích thú đó.

Nhờ thứ cảm tình sâu xa nọ, Hỏa Nghi mới chịu khó nghiên cứu gia phả dòng họ. Bộ gia phả chẳng tối mật gì cho cam, chỉ là dày và dài đến nỗi không ai muốn nghía. Mà có đọc, Hỏa Nghi mới biết nó dây dưa dầu nhớt thế nào. Đảo Sắt Thép chỉ là một trong số muôn vàn bộ mặt của họ Hỏa.

Họ Hỏa có một chi trưởng cùng năm chi thứ. Các chi thứ phân biệt bằng tên đệm gồm: Thâu, Khởi, Tạc, Hình và Biệt. Trong số này, chi “Thâu” lớn nhất mà đại diện là ông già Hỏa Thâu Đầu, họ sống cùng chi trưởng tại Đảo Sắt Thép. Ba chi “Khởi”, “Tạc” và “Hình” sống ở ba thành phố khác nhau, mỗi chi sở hữu trụ sở riêng. Riêng chi “Biệt” tập hợp những người thay đổi danh tính gia nhập dòng họ, không có trụ sở riêng mà phân bố theo yêu cầu công việc; ông chú trẻ Hỏa Biệt Pháo mà Hỏa Nghi từng thấy ở cuộc họp gia đình là ví dụ.

Chi trưởng không mang tên đệm mà chỉ có họ, giống anh em Hỏa Nghi hoặc Hỏa Chính. Tuy nhiên chi trưởng sở hữu danh hiệu được ban tặng từ hoàng đế Đệ Nhất, gọi là “Viêm Nhật”. Tên đầy đủ của Hỏa Nghi trong giấy khai sinh cùng thẻ căn cước là “Viêm Nhật Hỏa Nghi”. Cha và anh trai gã cũng tương tự, ông chú mặt nhọn của gã cũng thế. Bình thường không ai gọi danh hiệu nhưng nó sẽ được xướng lên vào dịp lễ quan trọng, đồng thời mang lại kha khá đặc quyền cho người sở hữu. Lúc còn choai choai, Hỏa Nghi tận dụng danh hiệu triệt để từ nợ tiền rượu, ăn chơi đến tán gái. Giờ gã chỉ xài nó khi muốn chôm quyển sách quý hiếm nào đấy từ thư viện.

Cái ghế thủ lĩnh họ Hỏa mang tính truyền tự, mặc định thuộc về chi trưởng. Con cháu người thừa kế tiếp tục sở hữu danh hiệu Viêm Nhật, ở đây là Hỏa Nghi và con cháu gã. Những người như Hỏa Dương hay Hỏa Chính không có quyền thừa kế; sau khi họ chết, danh hiệu mất theo và con cháu họ không được hưởng đặc quyền. Vấn đề này ban đầu chẳng nhiêu khê vậy. Nhưng vài thế kỷ trước, thời Bạch Dương Đệ Ngũ, dòng họ rối loạn vì đám chi trưởng tranh nhau ghế thủ lĩnh; nhà nhiều con vốn không vui, đằng này tận bảy người con trai. Sau rốt hội đồng chủ quản phải thảo ra luật thừa kế danh hiệu rồi duy trì tới bây giờ.

Đọc cuốn gia phả, Hỏa Nghi để ý chi trưởng luôn có con trai thừa kế suốt năm thế kỷ. Ghế thủ lĩnh lúc đổi qua người anh hoặc người em song chung quy vẫn thuộc về chi trưởng, chính xác tựa công thức toán học. Nhờ cuốn gia phả, Hỏa Nghi nhận ra ghế nhựa, ghế gỗ, ghế bọc da, sa-lông, tràng kỷ, ghế đá công viên, ghế xích đu hoặc như cái ghế xoay mà gã đang ngồi… ông tộc trưởng đặt mông xuống đâu thì đấy là ghế thủ lĩnh họ Hỏa. Bản thân cái ghế rất trừu tượng và chẳng có tí sức mạnh thần thánh nào.

-Sách theo yêu cầu, thưa ngài!

Nhân viên thư viện mang chồng sách lớn bé mẹ con cho Hỏa Nghi. Chúng tập hợp lịch sử, đặc điểm, ngành nghề chuyên biệt cùng thành tựu của mỗi chi thứ. Ngoài việc làm đẹp mặt bô lão, loại sách này cống hiến trọn đời trong góc thư viện và lẩn tránh đôi mắt con người. Bìa vẫn cứng, giấy mới nguyên, chưa một ai đụng đến. Nếu không vì công việc cháy đít, Hỏa Nghi cũng không đụng đến.

Vừa đọc sách vừa tra cứu dữ liệu máy tính, Hỏa Nghi dần định hình cục diện dòng họ trong quá khứ lẫn hiện tại. Chi “Thâu” sở dĩ hùng mạnh vì bao thầu nhiều hợp đồng quốc phòng với chính phủ, gần đây nhất là con quái vật Thần Sấm. Hai chi “Tạc” và “Hình” chuyên phát triển lĩnh vực khoa học cơ bản, khoa học thực nghiệm, sản xuất công nghiệp, hệ thống hạ tầng, hệ thống dữ liệu, công nghệ mới. Ba chi tộc này đóng góp rất nhiều tài sản cho dòng họ, cái cằm của lão già Thâu Đầu bởi thế luôn chếch lên góc sáu mươi độ so với mặt phẳng.

Khác ba chi kể trên, chi “Khởi” khá tách biệt. Thay vì nghiên cứu sản xuất, họ làm công tác giáo dục, cung cấp nhân lực chất lượng cao cho Đảo Sắt Thép, chính phủ và công ty tư nhân. Hoặc đơn giản là gia đình nào muốn tương lai tốt đẹp hơn cho con cái, họ sẽ gửi đứa trẻ vào tay chi Khởi. Vì không can dự nhiều chuyện tiền bạc hay chính trị, người ta gọi họ là “dân làm vườn”. Nhớ lại cuộc họp hội đồng, Hỏa Nghi thấy đại diện bên đó ít phát biểu, cũng không tỏ ý ủng hộ Hỏa Nghi hay ông chú gã. Gã cảm giác chi Khởi không quan trọng ai làm trưởng tộc, chừng nào ngân sách dành cho họ vẫn yên ổn.

Trẻ nhất trong các chi tộc là chi “Biệt”, mới thành lập hơn một thế kỷ theo chiến lược thu hút chất xám. Chi “Biệt” đảm trách nhiều công việc, từ ngành nghiên cứu truyền thống tới những thứ mà đa số bộ não thiên tài của bốn chi tộc kia không hiểu như ngoại giao, quan hệ công chúng hoặc chạy bàn giấy. Mặc dù đóng góp đáng kể cho dòng họ nhưng vị thế chi Biệt không thực sự rõ ràng. Đọc tài liệu cũ, Hỏa Nghi nhận ra chi tộc này hiếm khi phản đối quyết sách của hội đồng chủ quản. Họ giống cây cầu kết nối các chi tộc, làm trung gian giữa dòng họ với chính phủ hơn là tự mình quyết định cái gì đó.

Chuyện họ tộc dông dài là thế. Nhưng tóm gọn lại, các chi tộc là cái ghế năm chân cung cấp sức mạnh cho tộc trưởng họ Hỏa. Khốn khổ cho ông tộc trưởng Hỏa Nghi, ba chân ghế đã gãy mà toàn các chân to bự. Khi gã còn mải bia rượu gái gú, ông chú gã đã chăm chỉ thăm nom bợ đỡ Hỏa Thâu Đầu cùng ba chi tộc lắm tiền nhiều của nhất. Do vậy Hỏa Nghi chỉ còn cách đặt niềm tin vào chi Khởi và Biệt. Lựa chọn tồi nhưng gã hết quyền lựa chọn.

Đọc kha khá sách vở, Hỏa Nghi về nhà ăn trưa. Gã tuân thủ giờ giấc như vậy non tháng nay, đều như chanh vắt. Anh trai yêu cầu như vậy và gã không muốn nghe càm ràm. Cứ tầm giờ này, Hỏa Dương lại xắn tay áo đeo tạp dề, tay đảo chảo tay chao dầu, mặt lạnh ngắt như vị quan tòa đang phán tội mớ thực phẩm. Hỏa Nghi thì chầu hẫu ở bàn ăn như ông chồng đợi bà vợ bếp núc xong, cảm giác vừa khôi hài vừa mỉa mai ở ngôi nhà chỉ có hai thằng đàn ông. Mãi chưa được ăn, Hỏa Nghi cất lời:

-Đám hội đồng thế nào, ông anh? Những người không ủng hộ Hỏa Chính ấy?

Hỏa Dương gõ chiếc xẻng dính vụn thịt, tra thêm ít rượu trắng vào nước sốt trong chảo đoạn lắc đầu:

-Không tốt. Anh vừa gặp ông giám đốc tài chính. Nếu chú mày chưa biết tên thì ông ấy là Hỏa Hình Thạc, chúng ta phải gọi bằng “bác”.

-Thằng cha mặt táo bón hả? – Hỏa Nghi xen ngang – Lão thuộc chi Hình, giờ cả đám đó đội mông Hỏa Chính lên đầu, anh gặp làm gì?

Hỏa Dương vừa quậy nước sốt nghi ngút khói vừa đáp:

-Hình Thạc từng học chung với cha, quan hệ không tồi. Ông ấy từng ủng hộ cha khá nhiều. Ông ta rất khác biệt, không bị cuốn vào tranh chấp cá nhân, tư lợi hay bị ai điều khiển. Bởi vậy ông ta mới trở thành giám đốc tài chính. Chú mày là trưởng tộc, có quyền lập dự án nhưng nếu Hình Thạc lắc đầu, dự án đừng hòng có tiền. Hỏa Chính ghê gớm cỡ nào, gặp ông ta cũng phải cúi đầu.

-Thế… ông ta nói gì về tôi?

Hỏa Dương trút nước sốt ra hai đĩa, đặt lên miếng trứng rán mỏng rồi đem ra bàn ăn cùng món bánh bột mì. Sẵn tiện y bật nắp hai chai bia, sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy mới trả lời:

-Nguyên văn là “Thằng ranh con ngu dốt”. Ông ta nói vậy đấy! Hình Thạc không ủng hộ Hỏa Chính nhưng ghét chú mày hơn thế. Ông ta ghét từ sáu năm trước khi chú mày từ chối dự họp hội đồng. Ông ta ghét chú mày vì đem đống biên bản nợ tiền nguyên liệu rèn kiếm. Trên hết, ông ta không thích chú mày đứng vị trí chỉ đạo vì quá thiếu kinh nghiệm.

Hỏa Nghi tròn mắt vẻ kích động, không phải vì lời chê bai từ ông giám đốc tài chính mà vì thức ăn. Mấy ngày ăn đồ nhà, gã đi hết từ ngạc nhiên này tới lạ lẫm khác. Vài lần gã muốn hỏi anh trai tại sao không làm nghề đầu bếp mà cố sống cố chết học ngành luật. Tất nhiên Hỏa Dương là luật sư giỏi, rất giỏi. “Nhưng sẽ ra sao nếu thằng chả làm bếp?” – Hỏa Nghi tự hỏi. Bánh bột mì ăn kèm nước sốt thịt thêm trứng rán, một bữa trưa có thể gặp ở bất cứ gia đình Phi Thiên nào, mà Hỏa Nghi thấy ngon miệng đến lạ. Gã ngửi được mùi hành tây xắt nhỏ, mùi hạnh nhân nghiền tan, mùi bơ đun chảy, mùi rau thơm thái vụn, mùi của người dồn hết tâm sức vào món ăn. Có một người như thế. Hỏa Nghi biết rõ. Người đó từng đứng bếp, khản cổ gọi Hỏa Nghi ra bàn ăn còn gã cứ hồn nhiên hí hoáy với máy móc. Có một người như vậy. Gã biết rất rõ.

-Này, nghe anh nói không đấy?

Hỏa Nghi giật mình. Anh trai gọi gã. Thức ăn ngon hoặc cái gì đấy sâu kín hơn thế vừa làm gã mất nhận thức. Hỏa Nghi nhắm mắt nuốt một họng đầy bánh, nước sốt lẫn trứng, nhồm nhoàm:

-Được rồi, vậy là ông mặt táo bón không ưa tôi. Hết nhờ cậy ổng nữa hả?

Trái ngược em trai, Hỏa Dương ăn uống chậm rãi. Y thưởng thức những món ăn bình thường như đang tận hưởng cao lương mỹ vị. Thỏa mãn được phần nào, y mới từ tốn trò chuyện:

-Từ giờ hãy thường xuyên ghé thăm Hình Thạc, bất kể ông ta ngả theo Hỏa Chính hay không. Không chỉ riêng Hình Thạc mà cả những thành viên hội đồng khác, chú cũng phải săn đón. Họ đang có định kiến không tốt về chú. Ngày xưa chú ra sao thì tự biết. Anh không nhắc lại, đàn ông không lèm bèm. Nhưng chú phải sửa chữa ngay từ bây giờ. Ngay cả ba chi Thâu, Tạc và Hình, chú cũng cần ghé qua, không trò chuyện thì hỏi thăm sức khỏe. Bọn họ tuy ghét nhưng sẽ không từ chối mời ông trưởng tộc vào phòng khách. Hỏa Chính sở hữu mọi thứ trừ cái “chính danh”, mà chú thì lại có. Xét cho cùng, đây là tranh chấp gia đình chứ không phải đối đầu chính trị. Chẳng ai muốn chuyện nhà mình thành trò cười cho người ngoài, đặc biệt là ở Phi Thiên quốc. Ngoài họ Hỏa còn nhiều dòng họ lâu đời khác, vậy nên thể diện quan trọng gấp ngàn lần tiền bạc. Hôm nay các chi tộc ủng hộ Hỏa Chính, nhưng ngày mai họ sẽ ủng hộ chú nếu cần thiết. Hiểu chứ?

-Vậy mấu chốt là “thể diện”? Hỏa Chính không thể cứ phỉ báng tôi rồi ngồi lên ghế trưởng tộc, mà lão đang chờ tôi hành động ngu ngốc, từ đó mới sinh cái cớ thay thế trưởng tộc? Ngược lại, tôi cần tận dụng tối đa tính chính danh của mình để lôi kéo thành viên hội đồng và các chi tộc?

Hỏa Dương chĩa mũi dao vào em trai như muốn nói “Là vậy đấy!”. Y cắt miếng bánh lớn đặt vào đĩa cho Hỏa Nghi, tự lấy cho mình phần nhỏ hơn:

-Anh chưa gặp đại diện chi Khởi và Biệt, phần đấy dành cho chú. Sắp xếp công việc rồi đến Vĩ Tiên thành trong hôm nay, chi Khởi sống ở đó. Tính theo phả hệ, họ rất gần gũi với chi trưởng chúng ta. Họ lâu đời hơn mọi chi tộc khác, là thầy giáo của tất cả mọi người. Chắc chú mày vẫn nhớ cha học ở trường đào tạo của chi Khởi?! Rất nhiều người ở đấy biết gia đình ta, họ sẽ chịu nghe chú mày nói. Vấn đề là chú thuyết phục được họ hay không.

-Tại sao họ chưa ủng hộ Hỏa Chính? – Hỏa Nghi nhăn trán – Lão mặt nhọn đâu ngu tới mức phớt lờ họ, đúng không? Vậy chỉ có một cách giải thích: lão thất bại ở chi Khởi. Phải chứ?

-Chưa thắng, không phải thất bại. – Hỏa Dương lắc đầu – Anh có nguồn tin bên chi Khởi. Ông chú của chúng ta đã nhiều lần tới đó để tìm sự ủng hộ nhưng các trưởng lão đều từ chối. Hỏa Chính không chịu thua, giờ ông ta đang gặp từng trưởng lão một. Chú phải xen vào càng nhanh càng tốt, không được để Hỏa Chính có thêm lợi thế. Làm việc phải làm từ gốc, chi Khởi là gốc, chú muốn sống thì phải dựa vào họ. Chi Biệt thì để sau hẵng tính.

Ngụm bia trôi xuống họng làm Hỏa Nghi “ợ” một tiếng rõ to. Gã đốt thuốc, ngẫm nghĩ hồi lâu đoạn nói:

-Liệu có nhất thiết phải thăm chi Khởi trước? Họ không vì lợi nhuận tiền bạc như đám Thâu, Tạc, Hình. Họ hướng đến mục đích sâu xa là ổn định nội bộ và thể diện. Tất nhiên, cũng trừu tượng hơn! Mà thứ trừu tượng thì không cụ thể, “ổn định” hay “thể diện” cũng vậy. Có thể một ngày nào kia họ quyết định quay lưng với tôi và ủng hộ Hỏa Chính, bằng cách đó sẽ chấm dứt tranh chấp, và thế là ổn định, cũng giữ được thể diện. Nó là học thuyết tương đối. Tôi cần một thứ khác, một thứ nhiều tham vọng hơn và thèm khát những lợi ích cụ thể.

-Chi Biệt? – Hỏa Dương đương ăn bỗng ngẩng đầu – Tại sao? Anh không nói chúng ta bỏ qua họ, nhưng tại sao gặp họ trước chi Khởi?

Hỏa Dương tựa tay lên thành ghế, nhăn răng cười:

-Công ty nào chịu tuyển một thằng nhân viên nói năng kiểu “tìm kiếm môi trường chuyên nghiệp”, hay là “phát triển năng lực bản thân”, hay “đóng góp những điều lớn lao cho thế giới”? Hay công ty chỉ tuyển những tên nói rằng “tôi cần mức lương năm mươi thùng vàng một tháng” hoặc “tôi cần thêm trợ cấp do di chuyển vất vả”?! Ước mơ lý tưởng chỉ rặt bố láo, tiền bạc quần áo mới là thực! Chuyện ở đây cũng vậy thôi, ông anh. Đã hơn một thế kỷ mà chi Biệt không có trụ sở riêng, quyền lợi hạn chế. Tôi đã xem biên bản họp hội đồng chủ quản, mười năm nay, năm nào họ cũng gửi đơn xin thành lập trụ sở riêng, hoặc gia tăng vai trò quyết sách. Nhưng hội đồng không xem xét hoặc giải quyết rất chậm. Vậy đó, chúng ta là công ty, còn chi Biệt là anh nhân viên trẻ tài năng đang khao khát thể hiện mình, không mơ hồ mà rất thực tế.

-Chuyện chi Biệt vốn nhạy cảm, chú biết mà. Người trẻ chúng ta coi họ cùng một nhà nhưng các trưởng lão không nghĩ vậy. – Hỏa Dương nhướn mày – Việc này khá nguy hiểm. Mà chú mày lấy đâu tự tin họ sẽ ủng hộ mình? Đừng quên cái ghế trưởng tộc đang lửng lơ, Hỏa Chính có thể ngồi lên bất cứ lúc nào, còn chú chẳng có tí thực quyền.

-Cũng giống bầu cử thôi, cử tri bầu cho người hứa hẹn quyền lợi cho họ dù người đó chưa trở thành hoàng đế. Các ông nghị chẳng phải hứa suốt đó sao? Chúng ta đang ở giai đoạn hứa hẹn mà!

Hỏa Dương nhìn em trai, suy nghĩ một lúc lại tiếp lời:

-Chú nghĩ được thì Hỏa Chính cũng nghĩ được. Anh ít nguồn tin bên chi Biệt, không rõ Hỏa Chính đã tới hay chưa. Tại sao chú nghĩ mình còn cơ hội? Nếu chú nói chi Biệt thực tế, họ sẽ theo thực tế là chọn Hỏa Chính chứ không phải chú.

-Tôi tin là lão mặt nhọn chưa gặp chi Biệt. Hôm qua, chẳng người nào bên đó đi cùng lão. Với cả tính lão khinh người thế nào, anh còn lạ sao? Bảo thằng cha đó chịu nhún nhường đám khác dòng máu như chi Biệt? Cho tôi xin! Nhưng biết đâu Hỏa Chính thay đổi suy nghĩ?! Tôi phải nhanh chân hơn lão.

Vẫn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, Hỏa Dương thận trọng suy nghĩ, bàn tay vân vê dao nĩa. Y kết thúc bữa ăn trong im lặng và tự mình rửa chén đĩa. Lát sau, y gọi điện thoại sắp xếp cho Hỏa Nghi gặp người bên chi Biệt.



Ở Đảo Sắt Thép, những dinh thự đẹp nhất đều dành cho trưởng lão hoặc các bậc chức sắc dòng họ. Nên lúc nghe chuyện Hỏa Biệt Pháo sống trong một căn phòng nhỏ ở tòa nhà điều hành, Hỏa Nghi cười toe toét, cứ ngỡ ông anh nghiêm túc biết đùa cợt. Phải đợi khi ông chú Biệt Pháo dẫn đi, gã mới tin đó là thật. Qua những hành lang đầy bước chân người hối hả làm việc, Hỏa Nghi không tưởng tượng được cảnh vừa mở mắt ra là mớ tin nhắn công việc đập vô mặt, chưa kể điện thoại lúc nào cũng chực réo lên cắt phựt giấc ngủ. Vậy mà Biệt Pháo đã sống như thế hơn hai mươi năm.

“Nhà” của Biệt Pháo nằm ngay cạnh phòng theo dõi an ninh, nơi đây yên tĩnh hơn phần nào. Bên trong nhà không nhiều đồ đạc nhưng ngay ngắn ngăn ngắp, mọi thứ ở đúng nơi phải ở và làm đúng phận sự của chúng. Một căn hộ kiểu mẫu. Hỏa Nghi tìm đỏ mắt cũng không ra chi tiết bình thường nào như rác vụn hay sách vở lộn xộn, cứ như vừa bước vào một bối cảnh phim quảng cáo. Hỏa Nghi biết ông anh mình cũng ngăn nắp chỉn chu nhưng còn khuya mới đạt trình độ mẫu mực vô thực này, đây là đẳng cấp khác.

Trong lúc Hỏa Nghi chưa thôi ngạc nhiên, Biệt Pháo sửa soạn chén đĩa bên máy pha trà. Ông chú trẻ làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, ngay cả lời nói cũng đề cập trọng tâm, không lôi thôi rườm rà:

-Hỏa Dương đã gọi điện cho ta. Tình hình hiện giờ đúng là phức tạp, nhưng đừng quá lo lắng, họ Hỏa đời nào cũng có tranh cãi rồi tất cả lại đâu vào đấy. Thực tình chuyện giữa cậu và Hỏa Chính là vấn đề nội bộ chi trưởng, ta không nên can thiệp. Nhưng nếu cậu cần giúp việc chính đáng, ta sẽ cố hết sức.

Trà chưa uống, chuyện chưa bàn nhưng Biệt Pháo đã rào trước đây chỉ là thảo luận cá nhân, không liên quan tới chi Biệt hay tranh giành ghế trưởng tộc. Hỏa Nghi quay mặt giấu cái nhếch mép. Ông ta dường như không thực sự nể mặt anh trai gã. Cuộc đàm phán bắt đầu theo cách khó hơn gã tưởng tượng.

Biệt Pháo đặt tách trà thiết mộc trước mặt Hỏa Nghi, chỉnh chiếc tách cho thật cân đối rồi mới yên vị. Trên ghế đối diện, Hỏa Nghi có dịp chiêm ngưỡng kĩ lưỡng dung mạo của ông chú trẻ. Biệt Pháo đã hơn bốn mươi nhưng mặt láng trơn không nếp nhăn cũng không cọng ria, cái cằm thuôn dài rất ăn rơ với mái tóc rẽ ngôi mềm mại. Ông ta hơi thấp nhưng hình thể cân đối, khác hẳn những thành viên hội đồng thường mắc triệu chứng bụng phệ, ngược dòng quy luật tuổi bốn mươi bụng bia.

Tuy không phải trưởng lão hay người đại diện song Biệt Pháo vẫn có ảnh hưởng tới chi tộc. Năng động, mới mẻ, nhiệt tình, khéo léo, khôn ngoan… khá nhiều mỹ từ mà mọi người dành cho ông ta. Thuở nhỏ, Hỏa Nghi đã gặp ông chú trẻ này dăm lần và được cho vài món đồ chơi be bé. Vì có ít nhiều cảm tình với Biệt Pháo, thành thử gã xưng hô cũng khác:

-Đúng là cháu đang gặp khó, thưa chú. Không riêng chú, cháu cần cả chi Biệt giúp đỡ. Cháu cần chú, không phải để làm trung gian hòa giải. Chẳng còn hòa giải nào giữa cháu và Hỏa Chính nữa. Đây là cuộc chiến. Mong chú ủng hộ cháu.

Biệt Pháo bật cười, không rõ vì lý do gì. Ông ta mời Hỏa Nghi dùng trà rồi tự thưởng thức. Hai người im lặng khoảng một phút rồi Biệt Pháo kéo ghế lại gần, lưng hơi rướn về phía trước như đang trò chuyện thân tình:

-Thế này nhé, Hỏa Nghi. Cậu thông minh nên sẽ hiểu lời ta. Chắc cậu biết tại sao chi Biệt bao nhiêu năm nay vẫn không thể thành lập trụ sở riêng? Vì trong mắt bốn chi còn lại, chúng ta là người ngoài, không cùng dòng máu. Bốn chi tộc nhân nhượng lắm mới để ta và một vị trưởng lão có chân trong hội đồng chủ quản, cho có tính dân chủ mà! Nhưng chúng ta có mặt để quan sát chứ không phải đi ngược lại ý kiến của hội đồng. Cậu chưa hiểu tình cảnh trong một quyết sách có hai phiếu phản đối và hai phiếu đồng thuận, còn chúng ta đứng ở giữa. Lúc như thế, nhiều lời đe dọa giải tán chi Biệt cứ thế ập tới. Chà! Nhưng chi Biệt vẫn tồn tại là nhờ những người khôn ngoan đi trước, cá nhân ta không thể phá hoại công sức của họ. Chúng ta nhỏ bé lắm, Hỏa Nghi. Toàn thể chi tộc tính cả cả trẻ con đang đi học ngót ngét hai trăm người, chưa nổi năm mươi gia đình(50). Còn các chi tộc khác? Chi Khởi có một trăm năm mươi gia đình(150), chi Tạc hơn hai trăm(200), chi Thâu gần ba trăm(300). Chưa kể đa phần chúng ta là dân nhập cư, bản thân ta đến từ tận cùng miền nam Hoa Thổ. Chúng ta chưa đủ mạnh. Chà! Phải cần thêm nửa thế kỷ nữa chúng ta mới lớn mạnh, nhưng cho tới lúc đó, ta không chắc chi Biệt đã có trụ sở riêng. Chúng ta phải chờ đợi, mà giờ không phải thời điểm thích hợp để chơi xổ số. Nói thế chắc cậu đã hiểu?

Hỏa Nghi vuốt cái cằm lún phún râu. Gã nốc hết tách trà sau đáp:

-Cháu không nghĩ Hỏa Chính sẽ để chi Biệt lớn mạnh thêm. Tính cách ông ta thế nào, chú biết rõ nhất. Cháu từng nghe kể về Hỏa Chính, lão có niềm tin sâu sắc vào dòng máu thuần chủng và luôn phản đối người ngoài gia nhập dòng họ. Nhân tiện, để cháu đoán nhé? Hỏa Chính chưa tới đây, phải không?

Biệt Pháo nhún vai cười, thái độ không rõ ràng. Hỏa Nghi tiếp lời:

-Nếu để Hỏa Chính ngồi lên ghế trưởng tộc, lão sẽ siết chặt luật gia nhập dòng họ đồng thời tăng cường quản lý chi Biệt. Cháu xem biên bản họp hội đồng, thấy lần nào lão cũng đề xuất ý kiến này. Chi Biệt đang cần cháu, cũng như cháu cần chi Biệt.

-Đừng tự tin thế, cháu trai! – Biệt Pháo nhún vai – Nếu chúng ta ngả theo Hỏa Chính để đổi lấy một thỏa thuận thì sao?

Hỏa Nghi cười khanh khách:

-Thì mặt trời mọc đằng tây! Hỏa Chính luôn đề cao dòng máu thuần chủng, nếu bắt tay với chi Biệt, chẳng hóa ông ta tự tát vào mặt mình? Chuyện này trẻ con cũng biết, chú thử cháu đấy à?

-Vậy nếu ủng hộ cậu, có chắc chi Biệt được thành lập trụ sở riêng? Cậu có uy tín để thuyết phục hội đồng chủ quản không? Cậu có uy tín để thuyết phục hàng trăm gia đình trong dòng họ? Quan trọng hơn, cậu lấy uy tín từ đâu? Còn nữa, tranh chấp gì cũng cần tiền. Cậu có tiền chưa? Ai tài trợ? Nguồn nào?

Chỉ đợi có thế, Hỏa Nghi liền cúi đầu:

-Cháu không biết những việc đó. Cháu cần một người giỏi và có kinh nghiệm, mong chú chiếu cố.

Biệt Pháo chép miệng. Ông ta rót trà rồi suy nghĩ hồi lâu. Hỏa Nghi cũng không giục giã, chỉ im lặng để diễn tròn vai một kẻ đang cần sự giúp đỡ. Sau ít phút, ông chú trẻ lên tiếng:

-Hiện giờ ta chưa thể trả lời cậu, Hỏa Nghi. Việc quá lớn, ta và các trưởng lão cần bàn bạc. Nhưng ta không nghĩ bàn bạc sẽ khả quan nếu cậu vẫn đứng yên như bây giờ. Cậu cần thay đổi, cháu trai. Cậu đến đây tìm sự giúp đỡ nên ta sẽ cho cậu vài lời khuyên. Đã bao giờ cậu tự hỏi tại sao Hỏa Chính thu hút được ba chi tộc lớn nhất dòng họ chưa?

“Chắc chắn không phải tiền!” – Hỏa Nghi nghĩ ngợi. Gã nhăn trán nhíu mày:

-Vì lão ta là một học giả? Một sử gia? Thôi nào chú, lão nói những điều mà mọi người đều biết! Lão nói điều mà chính phủ muốn! Cả đời lão chẳng phát hiện được gì ngoài cóp nhặt tài liệu từ người khác!

-Nhưng ông ta vẫn là học giả uy tín, phải không? Ở bên ngoài, Hỏa Chính được vị nể, đó là thực tế. Ông ta diễn thuyết, được phỏng vấn trên truyền hình, đứng giảng bài ở những học viện danh tiếng nhất. Nhờ vậy mà ông ta gây dựng được uy tín trong dòng họ. Cậu là thợ rèn kiếm, cậu có thành tựu nhưng ai biết những thành tựu đó? Cậu cần một người đủ khả năng đẩy mình lên, một ai đấy sở hữu những mối quan hệ rộng rãi.

Vừa nghe, Hỏa Nghi đã hiểu ngay vấn đề, thậm chí biết cả người có thể giúp mình. Không ai khác ngoài Lục Thiên. Nhưng dẫu thế nào, Hỏa Nghi cũng không bao giờ làm ăn với vị hoàng tử, một mình anh trai gã đã quá đủ. Gã định mở miệng nhờ Biệt Pháo song ông ta đã nói trước:

-Hy vọng lời khuyên của ta giúp ích cho cậu. Mong cậu trả lời sớm. Thời gian gấp gáp đấy, Hỏa Nghi, đừng trễ. Ta có thể chờ nhưng cả chi Biệt không chờ cậu đâu.

Ý tứ của Biệt Pháo rất rõ ràng: Hỏa Nghi phải tự thân vận động để chứng tỏ mình có năng lực. Nếu gã thất bại, mọi nỗ chiến lược của anh em bấy lâu nay đều đổ xuống cống.

Hỏa Nghi đứng dậy ra về, Biệt Pháo theo chân tiễn gã. Hai người vừa đi vừa bàn chuyện ngoài lề, cười nói khá vui vẻ. Khi ra cửa, Biệt Pháo chợt hỏi:

-Cha cậu khỏe chứ? Bệnh tình thế nào, khá hơn không?

Tâm trí Hỏa Nghi khựng lại. Gã chuẩn bị mọi thứ cho buổi đàm phán, trừ câu hỏi này. Từ một người lịch sự nói năng lưu loát, gã bỗng chốc bối rối khó tả. Hỏa Nghi cười trừ đáp cụt lủn “Dạ, vẫn vậy! Thôi, cháu chào chú!” rồi lên xe điện về nhà.

Một năm nay, gia đình Hỏa Nghi chỉ còn hai người đàn ông. Hỏa Viên – cha của anh em gã vẫn nằm viện và sống bằng máy móc.

Vừa về nhà, Hỏa Nghi bảo đám thư ký mang toàn bộ giấy tờ lẫn thư từ mà cha gã để lại, hy vọng có thể lần ra những mối quan hệ hữu ích. Nhưng ở thời đại mà điện thoại lẫn máy chiếu ba chiều quá phổ biến, thư từ thành ra vô dụng. Hỏa Nghi không có quyền truy cập tài khoản thư điện tử của cha mình, nó thuộc hệ thống dữ liệu tuyệt mật mà nếu bẻ khóa, gã sẽ bị đá khỏi ghế trưởng tộc ngay lập tức. Gã cũng không nhờ vả anh trai. Hỏa Dương thông minh, cố nhiên sẽ bắt tay với Lục Thiên thêm lần nữa. Gã không muốn vậy.

Hỏa Nghi làm việc đến tối mịt. Anh trai bận việc không về, gã khỏi nấu nướng cũng khỏi phiền người giúp việc dọn bữa. Với gã, vài chai bia cộng thêm dăm gói đồ ăn vặt là xong bữa tối. No bụng, Hỏa Nghi đổ kềnh trên sa-lông phòng khách, tay vắt trán nghĩ chuyện hồi chiều. Gã cần một động cơ tên lửa gắn vào mông mới mong bắt kịp Hỏa Chính. Kẻ bán thứ động cơ đó phải là người lắm tiền, có máu mặt trên chính trường hoặc giới kinh doanh, có lợi ích ở họ Hỏa và có máu mạo hiểm. Nhưng tìm đâu ra người như thế?

Nghĩ nát óc không ra, cái tâm thế chán nản lại thủ thỉ vào tai Hỏa Nghi rằng nên dựa dẫm vào kẻ mà gã căm ghét nhất lúc này: Lục Thiên. Có nên chăng? Có nên bắt tay với kẻ nguy hiểm đó? – Gã tính toán.

Trong lúc Hỏa Nghi cân nhắc nặng nhẹ, chiếc máy chiếu ba chiều phát bản tin thời sự. Truyền hình đang chiếu bức ảnh công chúa Lục Châu bắt tay một người đàn ông đứng tuổi, kèm theo đó là giọng phát thanh viên:

“Diễn biến mới nhất trong quá trình vận động tranh cử. Bộ trưởng ngoại giao Tông Tủy vừa thông báo sẽ ủng hộ công chúa Lục Châu tranh cử. Một động thái rất bất ngờ, khi mà quá nửa đảng Nghiệp Đoàn Miền Bắc đã ủng hộ hoàng tử Lục Thiên. Các nhà quan sát chính trị hết sức ngạc nhiên trước việc này. Chúng ta đều biết Tông Tủy hiện là bộ trưởng ngoại giao, thành viên Pháp Chính Viện và đảng viên kỳ cựu của đảng Nghiệp Đoàn Miền Bắc…”

Nhìn công chúa trên truyền hình, Hỏa Nghi để ý nàng hốc hác nhiều do thiếu ngủ, mất sức và có thể là khóc. Gã nghe phong phanh từ Tiểu Hồ là công chúa đang cử người tìm tên tóc đỏ khắp nơi. Giống gã, Lục Châu đang gồng mình cho một trận chiến không cân sức. Gã biết không nên phiền nàng lúc này song chẳng còn cách nào khác. Công chúa có nguồn lực, nàng có thể giúp Hỏa Nghi. Vả lại sớm hay muộn, Lục Châu sẽ hướng tới Đảo Sắt Thép để tìm sự hậu thuẫn. Nghĩ tới đó, gã quyết định gọi điện hẹn gặp công chúa.

Hỏa Nghi vừa nhấc máy thì thư ký báo rằng có một luật sư muốn gặp riêng. Gã ngớ người, tự nhận xét mình mấy tháng qua rất đàng hoàng, không nợ tiền rượu cũng không lang chạ gây hậu quả với cô gái nào. Nếu tính chuyện ngắm mông là hành vi xâm hại tình dục, gã thấy hơi quá đáng. Nhưng rồi Hỏa Nghi cũng đồng ý và đón tiếp vị khách.

Thay vì mang trát hầu tòa hay đơn kiện cáo như Hỏa Nghi lo lắng, ông luật sư đặt một tập phong bì trước mặt gã:

-Tôi đế để thực hiện di chúc. Đây là phần của cậu…

Hỏa Nghi giật thót, nhổm dậy:

-Khoan? Ông nói gì? Di chúc? Ông già tôi làm sao?

-Ông già? Ý là cha cậu? Không! Tôi không quen hay làm việc với cha cậu. Ồ, xin lỗi, tôi cứ tưởng cậu đã biết! Tôi đến để thực hiện di chúc của đại thánh sứ Tây Minh. Trong di chúc, ngài đại thánh sứ yêu cầu tôi gửi cái này cho cậu. – Ông luật sư gõ tay lên tập phong bì – Mời cậu ký xác nhận vào đây!

Hỏa Nghi ký giấy mà không khỏi cảm giác kỳ cục. Gã mở phong bì, lôi ra một tập sổ sách cùng một phong thư. Tập sổ sách là bảng kế toán thu chi của một công ty hóa chất phía đông Phi Thiên quốc. Phong thư thì được niêm kín, bọc trong mảnh giấy ghi chữ “Gửi Hỏa Nghi” to tướng, chừng như đại thánh sứ muốn gã phải đọc cái này trước. Mảnh giấy viết:

“Gửi Hỏa Nghi

Nếu cậu đang đọc thư nghĩa là Vô Phong đã trở thành tội phạm hoặc ngồi tù, và Lục Thiên đã đạt được mục đích. Ta không hy vọng lá thư này sẽ đến tay cậu. Nhưng nếu cậu cầm thư trên tay, tức là số phận phải vậy.

Trong trường hợp này, ta thỉnh cầu cậu chăm sóc Tiểu Hồ. Con bé rất mạnh mẽ nhưng đấy chính là vấn đề. Có lẽ giờ này con bé đang ở Diệp quốc. Đất nước đó bình yên, an toàn nhưng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ. Xứ sở phương đông luôn dữ dằn với người phương tây chúng ta. Ta sợ Tiểu Hồ gặp nguy hiểm. Ta biết cậu sắp đối phó những vấn đề nội bộ họ Hỏa, mà có lẽ khi ta viết thư này thì cậu đã phải lo công việc rồi. Nhưng nếu được, mong cậu giúp đỡ Tiểu Hồ chu đáo. Về phần Lục Châu, ta không lo lắng nhiều, con bé cứng rắn hơn vẻ ngoài. Nhưng nếu Lục Châu cần giúp đỡ, mong cậu không từ chối. Về phần Liệt Trúc, một lần nữa, chân thành và đầy cảm kích, ta hy vọng cậu sắp xếp thời gian ghé thăm đứa trẻ. Liệt Trúc đáng thương.

Ta thực lòng không muốn đòi hỏi cậu nhiều như thế nếu Vô Phong chưa xảy ra chuyện. Mong cậu thông cảm. Bù lại, ta cũng có quà cho cậu. Đừng mở phong thư mà đem tới chỗ Tông Tủy, bộ trưởng ngoại giao. Ông ấy là bạn thân với gia đình ta, ông ấy sẽ nâng đỡ cậu. Nếu hình thức cuộc chiến ở họ Hỏa vẫn như mọi khi, thì cách thức truyền thống lạc hậu này có thể giúp cậu phần nào. Về sổ kế toán, nó rất phức tạp, một bức thư không thể nói hết. Nhưng cậu thông minh, cậu sẽ hiểu. Đừng làm mất sổ kế toán.

Ngày 30 tháng 5 năm 7517

Tây Minh

Tái bút: cậu chưa trả sách cho ta.

Tái bút 1: ta thật hồ đồ, nếu thư này được gửi nghĩa là ta đã chết. Nên mọi quyển sách mà ta có sẽ được chuyển giao cho cậu. Có thể cậu sẽ tìm thấy ít tiền lẻ trong đó.

Tái bút 2: đừng làm mất sổ kế toán.”

Phần ngày tháng cho biết Tây Minh viết thư này vào năm ngoái, khi đã nghỉ hưu và chuẩn bị tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Thời gian đó đại thánh sứ làm nhiều việc, nhưng Hỏa Nghi chưa từng nghĩ đại thánh sứ quan tâm mình. Đang chết đuối bỗng vỡ được cọc, gã cười toe toét. Bây giờ, nếu được, gã chỉ muốn ôm hôn thắm thiết bộ xương khô của đại thánh sứ thay lời cảm ơn. Tông Tủy? Bộ trưởng ngoại giao? Gã sẽ gặp ông già đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.