Ngục Thánh

Chương 38: Q.1 - Chương 38: Chương kết Sự khởi đầu




Lục địa Đông Thổ, đặc khu Cửu Long thuộc địa phận nước Xích Quỷ.

Đặc khu được thành lập khoảng ba mươi năm trước với tổng diện tích và dân số chỉ ngang một thành phố nhỏ, sau này chính quyền mở rộng địa giới hành chính, quy mô lãnh thổ hiện giờ tương đương tiểu quốc. Thành phố Cửu Long là khu phức hợp giải trí, nghỉ dưỡng và du lịch, mỗi năm đón hàng triệu lượt du khách. Nhưng thứ làm nên thương hiệu cho đặc khu là hệ thống sòng bài, một chốn thiên đường thu hút những kẻ thừa mứa tiền của hoặc những kẻ muốn quên ngày tháng. Quang cảnh nhiệt náo suốt ngày đêm còn hơn cả Phi Thiên thành, đặc khu được người đời xưng tụng là “lệ châu phương đông” – ướt át và lợm mùi lãng mạn. Tuy mang tiếng phụ thuộc Xích Quỷ song đặc khu có hệ thống lãnh đạo, chế độ và pháp luật riêng biệt. Hơn ba mươi năm nay dân chúng Cửu Long chẳng hề quan tâm tới sự tồn tại của mẫu quốc nữa.

Tuy vậy, xen lẫn bức tranh hoa lệ thơm mùi tiền bạc kia vẫn xuất hiện những đền thờ phục vụ nhu cầu tín ngưỡng. Người Đông Thổ cũng tôn thờ Vạn Thế song khác những thánh đường rộng lớn ở lục địa Hoa Thổ hay Băng Thổ, khu thờ phụng cây mẹ có chút gì hẹp hơn, chật chội hơn và thâm nghiêm hơn. Như khu đền thờ nằm tại trung tâm thành phố là một ví dụ điển hình. Khu đền gồm các tòa nhà thấp dựng bằng gỗ, mái lợp ngói đỏ au đổ dốc phần thân rồi cong vút phần ngọn, bên trong gian chính đặt tượng nữ thần tiên tri, bao quanh có tượng Bát Đại Hộ Vệ. Khách thập phương ra vào nườm nượp song ai nấy lặng lẽ đăm chiêu, họ xếp hàng trước tượng nữ thần, tay cầm một thứ gọi là “thẻ hương” nghi ngút khói, miệng lầm rầm cầu nguyện. Người cầu duyên, người cầu an, kẻ khấn bái mong đánh bạc thắng được trăm thùng vàng. Trong tiềm thức của dân xứ này, vận may quyết định tất cả, mà muốn có vận may thì trước hết phải bày tỏ lòng thành trước thánh thần.

Giữa đám đông nghiêm trang bỗng có hai người chen lấn đi thẳng đến gian thờ chính. Lão già đi trước khoác tấm áo lông thú đắt tiền trên cơ thể nhom nhem, khuôn mặt hom hem chốc chốc đảo mắt qua lại. Người đi sau lại ăn mặc khá tuềnh toàng: áo khoác xám, tóc cháy nắng màu sắt gỉ, nhìn qua chẳng có gì liên hệ với người kia. Lão già sang trọng chợt hỏi nhỏ:

-Thằng vũ công hẹn mấy giờ tới?

Gã tóc rối ngó đồng hồ đeo tay rồi trả lời:

-Vài phút nữa, thưa ngài.

-Tay này kỳ khôi nhỉ? – Lão già nhếch mép – Gặp ở đâu không gặp, lại hẹn ở đây!

Đôi tay lão già vân vê hai con xúc xắc đỏ au, đôi mắt đục trầm ngâm tư lự. Mới dạo nọ lão còn nghĩ cuộc đời mình đã chạm ngưỡng đỉnh cao xã hội. Nhưng sau sự xuất hiện của gã vũ công gần nửa tháng trước, lão mới nhận ra thứ đỉnh cao ấy chẳng qua chỉ là nấc thang khởi đầu trên một cầu thang khổng lồ mà thôi.

Nhác thấy bóng lão già, mấy người trông coi gian thờ vội xua đám khách đang lảm nhảm lễ bái ra ngoài. Đây là đặc quyền riêng của lão già vì từng khúc gỗ, lát gạch, thậm chí cả tượng nữ thần tiên tri là từng ấy tiền lão bỏ ra. Thực chất chúng là tiền do con bạc khát nước bỏ vào, lão thu về rồi mở lòng từ thiện xây dựng đền thờ cho con bạc có chỗ cầu vận may. Một cái vòng luẩn quẩn như làn khói nghi ngút từ thẻ hương khói đang luẩn quẩn khắp không gian.

Lão già lấy thắp một thẻ hương, sau hành lễ cầu nguyện để giết thời gian. Đúng lúc ấy tên vũ công đẩy cửa bước vào với giọng nói nhừa nhựa qua chiếc mặt nạ diêm dúa:

-Chào ngài Đông Hoàng! Ồ, người đang làm công việc tin tưởng thánh thần sao?

Đông Hoàng không đáp, đôi mắt vẫn nhắm hờ tập trung khấn bái. Tiếu cũng lon ton chạy tới đốt thẻ hương rồi chắp tay ngoe nguẩy, đầu hương cháy vẽ những đường ngoằn nghèo kỳ dị. Gã cười:

-Ông biết không, tôi nhận ra một điều là dân Xích Quỷ có một điểm kỳ thú.

-Điểm gì?

-He he, đó là mỗi cá nhân đều tin rằng thánh thần che chở bản thân họ nhưng không bao giờ tin thánh thần sẽ che chở cho người khác.

-Vậy à? – Đông Hoàng cười khẩy.

Gã vũ công bước vòng quanh, đôi chân vẽ những điệu múa lả lướt, tay cầm thẻ hương vẫy vẫy:

-Và từ đó tôi cũng hiểu rằng con cháu Kinh Dương Vương chẳng tài giỏi ở điểm gì. Tất cả là một mớ hổ lốn! Ồ, không, he he, nói vậy hơi quá lời, vẫn có một điểm rất giỏi!

-Là gì?

Gã vũ công vụt đến, chiếc mặt nạ ghé sát gương mặt cằn cỗi của Đông Hoàng, giọng nhừa nhựa nhún nhảy câu chữ như trêu đùa:

-Giết nhau! Cái tôi nhìn thấy là các ông ăn thịt nhau một cách thuần thục và tinh tế. Đây không phải là mảnh đất hòa bình, đây là nơi thú dữ cư ngụ! Phải chăng con cháu Kinh Dương Vương đang phải chịu di chứng từ Oán Hồn Dạ Hỏa?

Gã tóc màu sắt gỉ vén áo khoác rút kiếm nhưng Đông Hoàng xua tay tỏ ý không cần thiết phải động thủ. Lão già thắp nén hương rồi hỏi:

-Ta đồng ý với anh bạn. Nhưng hỏi khí không phải chứ Kinh Dương Vương là thằng nào thế? Hắn có tiền không?

Tiếu cười ré lên, gã lắc đầu:

-Không quan trọng, không quan trọng tí nào, hề hề! Rồi, vào chủ đề chính, hôm nay ta nhờ ông trông coi giùm một thứ, rất quan trọng, hừm, rất quan trọng!

Nói rồi gã lẩn vào bóng tối đoạn dắt tay một bé gái chừng mười, mười hai tuổi mặc áo phớt hồng. Chiếc mũ hơi quá khổ che kín đầu con bé, chỉ để hở khuôn mặt đang e sợ. Đông Hoàng cúi xuống ngó đứa nhỏ, nhìn đi nhìn lại cũng thấy mặt mũi nó khá đáng yêu. Không phải chứ? – Lão già nheo mắt. Đông Hoàng cũng rất ưa mấy đứa con gái tuổi chanh cốm nhưng con bé này quá nhỏ, lão chưa bệnh hoạn tới mức nảy sinh ý định đen tối với trẻ dưới tuổi vị thành niên. Tên vũ công thò tay bẹo má con bé đoạn nói:

-Đừng nghĩ lung tung nhé, ông già! Con bé rất nguy hiểm đấy, he he!

-Nguy hiểm? Nó chỉ là đứa trẻ!

-Để tôi cho ông thấy.

Tiếu cười khanh khách, gã ngồi xổm trước mặt con bé, bàn tay lượn tới lượn lui như đang trình diễn trò ảo thuật. Gã úp tay che đi chiếc mặt nạ và cười:

-Bé ơi, bé à, đoán xem ta là ai nào? Òa!

Gã mở tay, chiếc mặt nạ đột ngột tiến lại gần. Những hoa văn diêm dúa khiến con bé sợ hãi thét lên một tiếng, không gian lập tức biến đổi đoạn nở bung như cơn sóng vọt ra ngoài điện thờ, lan tỏa khắp thành phố Cửu Long. Chừng vài giây sau, hệ thống điện tắt ngóm, toàn bộ thành phố chìm trong bóng đêm. Dù không thấy cảnh tượng bên ngoài nhưng Đông Hoàng biết rõ dân tình đang huyên náo vì mất điện, các sòng bài tán loạn như đàn ong vỡ tổ. Đông Hoàng kiểm tra bộ đàm thì thấy mất sóng. Gian thờ chính chỉ còn ánh nến leo lét mờ ảo, gã vũ công lên tiếng:

-Biết nó là gì chứ?

-Sóng điện từ? – Đông Hoàng hỏi lại.

-Phải, he he! – Tiếu búng tay – Cô bé của chúng ta có khả năng phát sóng điện từ, một loại vũ khí khiến hàng trăm quốc gia thèm muốn. Chỉ một lần phát động sóng điện từ thôi, mọi hệ thống phòng thủ đi đời hết. Hơn nữa, thứ vũ khí này không thể bị phát hiện! He he!

-Tại sao nó có khả năng đấy?

-Vì nó là một Ngục Thánh. Tôi kể cho ông nghe rồi thì phải?

Đông Hoàng gật gù hiểu chuyện vì Tiếu đã đề cập về Ngục Thánh trong cuộc gặp gỡ cách đây nửa tháng. Tên vũ công tiếp lời:

-Tôi vẫn chưa hiểu cách con bé tạo ra sóng điện từ. Nhưng ông đừng dại tìm hiểu, chết đó, he he! Hãy trông chừng con bé giùm tôi, chỉ vậy thôi! Còn nữa, mong ông chuyển tiền sớm cho, Liệt Giả sốt ruột lắm rồi!

Dứt lời, tên vũ công quay sang đứa bé, cái giọng nhừa nhựa cưng nựng nhưng ẩn chứa sự đe dọa:

-Ngoan nhé, bé con! Không ngoan thì không được gặp anh trai nữa đâu, thế nhé!

Gã xoa đầu con bé rồi chuồn đi như bóng ma. Nhưng vài giây sau cái đầu gã đột ngột thò qua cánh cửa khiến Đông Hoàng giật mình:

-À, cái thằng Kinh Dương Vương mà ông hỏi là tổ tiên người Lạc Việt đó, về đọc sách vở đi, ông già, hé hé!

Tiếu đem nụ cười quái đản biến mất trong đêm tối. Đông Hoàng nhìn con bé, trong lòng nảy sinh cảm giác khó hiểu. Mặc dù đã nghe tên vũ công diễn giải nhưng bản thân lão chưa hiểu rõ lắm kế hoạch của gã. Và điều đó càng khiến lão tin rằng nếu đi đến tận cùng trên cầu thang khổng lồ kia, lão sẽ tìm được câu trả lời.

-Bé tên gì? – Đồng Hoàng cúi đầu hỏi.

Con bé lầm lỳ không chịu trả lời. Lão già thận trọng cởi chiếc mũ quá khổ, một mái xõa ra buông lấy bờ vai đứa bé. Gã tóc rối thoáng động đôi mắt khi thấy màu tóc của nó.

Màu đỏ.

Đông Hoàng dắt con bé ra khỏi gian thờ. Đứa bé tóc đỏ ngoái đầu nhìn gã tóc màu sắt gỉ, ánh mắt lầm lỳ kia lắng đọng những tia van lơn cầu xin. Cái gọi là Ngục Thánh vẫn không hơn một bé gái hay khóc và cần người chăm sóc. Song gã quay đi lẩn tránh con bé, gã không muốn lo thêm chuyện bao đồng nữa.

-À, Bất Vọng này, anh còn nhớ Phi Thiên quốc không?

Gã hầu cân của Đông Hoàng châm lửa hút thuốc. Khói thuốc luẩn quẩn. Cuộc đời luẩn quẩn. Những hình ảnh chiến trường xưa ngỡ tưởng bị vùi lấp từ lâu bất chợt hiện về ám ảnh gã.

-Không nhớ gì cả. – Bất Vọng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.