Ngục Thánh

Chương 142: Q.3 - Chương 142: Chương 142: Dưới bóng mặt trăng




Đầu năm 7518, sau nhiều trì hoãn, liên quân Đại Hội Đồng tiến về Tuyệt Tưởng Thành. Họ đẩy lui Chó Hoang và chiếm nửa mặt trận vùng mỏ phía bắc. Nhưng hai tháng kế tiếp, liên quân không tiến thêm được bước nào vì quân phương nam kháng cự mạnh chưa kể những tranh cãi nội bộ vì chia chác mỏ quang tố. Sau rốt chỉ có người Phi Thiên hối thúc tấn công vì thánh giới Họa Đồ vẫn cắm trên đỉnh tường thành. Họ muốn tang lễ của Tây Minh trọn vẹn. Người Phi Thiên cử tình báo xâm nhập tòa thành đổ nát truy tìm thi thể đại thánh sứ. Họ nghĩ cuộc đời ông kết thúc như những người từng chết dưới lưỡi kiếm Hệ Tôn: bị chặt đầu, treo xác trên tường thành và mục rữa trong gió sa mạc.

Nhưng với quân đoàn phương nam, nhất là những kẻ sống sót sau trận đánh cuối cùng, chúng biết rằng chẳng có màn chặt đầu treo xác nào dù Hệ Tôn rất muốn làm vậy. Con quỷ khát máu bị Liệt Giả đã đấm tung mặt trước khi kịp nâng cao thành tích, chết giấc nửa ngày mới tỉnh. Sau đấy Liệt Giả đem chôn ngài đại thánh sứ dưới chân rẻo Mạn Đà cùng tấm bia mộ đục đẽo cẩn thận. Gã cắm thánh giới Họa Đồ lên tường thành rồi dùng phép thuật gia cố. Cây thương bạc sẽ ở đấy tới chừng nào mà bức tường còn chống chọi được thời gian. Những di sản của đại thánh sứ bỗng chốc biến thành khu vực cấm, bọn phương nam tuyệt chẳng dám bén mảng nửa bước kể cả những kẻ mạnh nhất. Không ai muốn đón nhận cơn thịnh nộ từ Liệt Giả.

Một đêm tháng 2, Liệt Giả viếng mộ đại thánh sứ, theo sau gã là Hiệp Dung. Gã đem trà thiết mộc cùng thuốc lá đặt trước mộ – những món đại thánh sứ thích nhất. Liệt Giả ngắm nhìn ngôi mộ, tóc đỏ phất phơ giữa ngọn gió sa mạc khô cằn. Không còn mưa bạc, không còn hoa Tuyệt Tưởng, không còn bước chạy của cậu bé luôn tin vào những chuyện kể người hùng, thế giới Tâm Mộng đang chuyển mình. Gã tóc đỏ chợt hỏi:

-Có tin gì mới không?

Hiệp Dung đáp lời:

-Bọn Chó Hoang đang đòi ngài phá rẻo Mạn Đà, chúng nó muốn khai thác quang tố.

-Bảo chúng nó dải núi bị ếm ma thuật nguyền rủa, ta không phá được. Hoặc nếu thích, chúng nó có thể mang pháo ra bắn nhưng đừng hòng lấy được quang tố dù chỉ một thỏi.

Hiệp Dung mỉm cười đoạn tiếp tục:

-Bên Phi Thiên quốc, hai đứa con hoàng đế đang vận động tranh cử, chuyện này hơi lạ. Có khi nào Đệ Thập xuống mồ sớm chăng? Trông ông ta có vẻ già yếu nhanh hơn các đời hoàng đế trước.

-Nhưng là hoàng đế nguy hiểm nhất họ Bạch Dương. – Gã tóc đỏ nói – Đừng tin Đệ Thập cho tới khi mọi việc ngã ngũ.

Tên Đầu Sói gật đầu rồi tiếp tục:

-Chợ rác đang xem xét vị trí cho Thập Kiếm, có mấy ứng cử viên tiềm năng như Quạ Đen và Chiến Tử. Quạ Đen khỏi nói, Chiến Tử tự tay giết một phần ba Đầu Sói và mười mấy Sói Chúa của chúng ta – hắn giết toàn lũ sừng sỏ nhất. Nhưng chợ rác cũng đang tính chuyện đưa Vô Phong vào, họ nói Vô Phong đang là kẻ nhanh nhất thế giới vì không ai chạm nổi kỷ lục mười ba mét một giây (13m/s) của hắn. Anh chàng tóc đỏ hay ho đấy chứ? Nhưng tôi nghe nói hắn vừa rời Phi Thiên quốc, hình như do chuyện gian lận hồ sơ lý lịch?

-Phải, cậu ta gặp rắc rối. – Liệt Giả nói – Nhưng đó là số phận của cậu ta, không thể tránh được.

-Vậy ông tính sao với Liệt Trúc? – Hiệp Dung hỏi – Để con bé ở đấy liệu có ổn?

Gã tóc đỏ ngửa cổ nốc ngụm bia, ánh mắt vẫn không rời chiếc bia mộ:

-Liệt Trúc tạm thời vẫn an toàn. Bất Vọng đang bảo vệ con bé, Phi Thiên quốc họa có điên mới đụng vào Bất Vọng. Nhưng khi thời điểm đó xảy ra, ta sẽ mang con bé đi.

Hiệp Dung chép miệng:

-Vậy chúng ta bắt đầu ngay tối nay? Liệu gấp quá không? Mất cơn bão điện từ, chúng ta sẽ đối mặt hàng tấn bom đạn của liên quân, sợ không chịu nổi quá nửa năm. Tôi nghĩ chúng ta nên đợi Ngài Quý Tộc mang hàng viện trợ đến.

Gã tóc đỏ lắc đầu:

-Thế giới đang đảo chiều. Thánh Vực phân hóa, đám thánh sứ trẻ sẽ liên minh với nhau và tự hành động thay vì xin phép mấy lão già. Lục Châu của Khối Ngũ Giác cùng Vi Hàn của Trục Chữ Thập đều có quan điểm tiến bộ thay vì thù hằn như đời trước, nếu họ bắt tay nhau, chúng ta sẽ gặp rắc rối.

-Tất cả vẫn thuộc chiến lược “phương trình nhiều ẩn” của ngài chứ? Liệt Giả gật đầu xác nhận. Gã châm một điếu thuốc rồi đặt nó trên mộ đại thánh sứ, định rời đi thì Hiệp Dung hỏi:

-Cuối cùng thì ngài vẫn kính trọng Tây Minh. Nhưng vì sao ngài đi ngược mong muốn của ông ấy?

Liệt Giả bỏ đi, Hiệp Dung cười nhạt rồi bước theo gã. Hai người quay lại trung tâm thành phố và tiến về Ngọn Xám. Tại cửa tòa tháp, đám bậu sậu phương nam tập trung đầy đủ từ ba kẻ mạnh nhất, người Tân Đảng hay lũ sói miền nam. Hệ Tôn đã sở hữu bộ dạng mới: tay trái bị cụt của gã được thay thế bằng một cánh tay cơ sinh học đầy kim loại lẫn dây diện chằng chịt. Nhưng có thể vì chưa quen với cỗ máy hoặc có thể vì ăn đòn quá đau mà gã nhìn chằm chằm Liệt Giả, ánh mắt căm hờn như đứa trẻ giận cha mình. Tất cả đều trông chờ gã tóc đỏ. Liệt Giả bước vào tòa tháp đoạn quay sang hỏi Hiệp Dung:

-Lực Lượng Mù Thủy chuyển hàng chưa?

-Đã tới, thưa ngài. Ở đằng kia, mọi người đợi ngài ra lệnh! Tôi sẽ đưa “ông ta” lên đỉnh tháp ngay!

Nhìn theo hướng chỉ tay, Liệt Giả thấy bọn lâu la di chuyển những cỗ quan tài thủy tinh trên xe đẩy. Gã cuốc bộ cầu thang trong âm thanh ù ù phát ra từ cột năng lượng lam bạc chạy xuyên suốt Ngọn Xám. Ít phút sau, gã đến căn phòng tại đỉnh tháp. Căn phòng vốn đổ vỡ nay được khôi phục phần nào tựa thể miếng vá đắp chiếc áo rách. Trên miệng chiếc hố khổng lồ phát năng lượng, quân phương nam lắp đặt nhiều máy móc lẫn bảng điều khiển. Liệt Giả ngoái đầu nhìn quanh, chợt thấy một người phụ nữ gần đấy thì hất hàm:

-Cô sẵn sàng chưa, Tịnh Hoạt?

Người phụ nữ chậm rãi bước. Dưới ánh sáng của cột năng lượng, mái tóc trắng xóa cùng thân thể gắn đầy kim loại của cô ta xuất hiện. Phát đạn bắn tỉa không thể giết Tịnh Hoạt, cô ta vẫn sống sót cùng vết sẹo lớn ở ngực. Liệt Giả gật đầu rồi chờ đợi. Ít phút sau, Hiệp Dung mang người tới, đó là một ông già tóc bạc lốm đốm, gương mặt hằn sâu dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ khiến tuổi già của ông ta méo mó thiếu tự nhiên. Liệt Giả bảo tên Đầu Sói lui ra ngoài đoạn hỏi ông già:

-Bắt đầu chứ, Hỏa Phu?

Ông già Hỏa Phu im lặng, thân thể run rẩy dù đêm tháng 2 sa mạc chẳng hề buốt giá. Hỏa Phu lắc đầu:

-Cậu nghĩ kỹ chưa, Liệt Giả? Ta chỉ muốn nghiên cứu khoa học, không phải thế này…

-Nhưng chính ông cũng chưa từng thấy cổng không gian, phải chứ? – Liệt Giả nhún vai – Đám khoa học các ông không phải thiên thần cũng chẳng phải ác quỷ, mà là những kẻ mở lối cho cả ác quỷ lẫn thiên thần bước vào thế giới này. Uống chút gì chứ?

Liệt Giả chìa chai bia. Biết không thể từ chối, Hỏa Phu nhận lấy, uống một ngụm lên tinh thần rồi bắt đầu thao tác bảng điều khiển. Cùng lúc, Tịnh Hoạt bước xuống hố năng lượng và lẩm nhẩm niệm phép thuật, những cuộn dây nhỏ xíu từ mặt đất trồi lên đâm vào cơ thể cô ta. Dưới sự điều khiển của Tịnh Hoạt, cột năng lượng lam bạc yếu dần, cơn bão điện từ theo đó cũng biến mất. Ngọn Xám đóng lại như bông hoa khép cánh. Lần đầu tiên sau nửa năm, người ta mới thấy ánh trăng phủ lên mảnh đất sa mạc.

Ở đỉnh Ngọn Xám, Hỏa Phu thao tác bảng điều khiển, đám phương nam lần lượt đẩy những quan tài thủy tinh vào vị trí tại đáy tháp. Mươi mười phút sau, Ngọn Xám lại khai mở lần nữa và bắn lên trời dòng năng lượng lam bạc. Tại đương trường, hàng vạn Chó Hoang lẫn liên quân ngửa cổ nhìn bầu trời. Họ nhận ra ngọn năng lượng như mũi dao nhọn xẻ khoét không gian, không khí quanh nơi ấy xoắn tụ rồi đột ngột vỡ bung tỏa ra một vòng tròn viền tím với đường kính bằng nửa tòa thành. Giữa vòng tròn tím ngắt, người ta chẳng thấy gì ngoài một màu đen thui, đen hơn cả bóng đêm tối tăm nhất thế giới Tâm Mộng.

Đó chưa phải tất cả, người ta bỗng thấy khối màu đen giữa vòng tròn nổi lên mấy dải màu cam tựa thể tinh vân, liền sau đó một lớp màng màu trắng sụp xuống rồi mở, mở rồi sụp, cứ thế vài lần như cái chớp mắt của loài bò sát. Bất thình lình một tiếng rống từ vòng tròn dội xuống làm rung chuyển Tuyệt Tưởng Thành. Những bức tường vững chắc đầy phép thuật bảo vệ bỗng chốc rung lắc bần bật như cây non trước bão tố, hết thảy con người từ quân phương nam tới Chó Hoang run lên khiếp đảm. Họ chưa từng chứng kiến thứ nào kinh khủng như thế, ngay cả đám quái vật không trung hung hãn nhất cũng không có tiếng rống như vậy. Toàn thể Kim Ngân ngoái đầu về trung tâm lục địa, ngay cả người ở Đại Lộ Đỏ cũng nghe được thanh âm hãi hùng đó.

Khoảnh khắc chỉ diễn ra vài phút. Vòng tròn tím ngắt thu nhỏ, khối đen sì nổi những dải màu cam nọ biến mất như chưa từng tồn tại. Người ta chợt hiểu màn đêm Kim Ngân hóa ra vẫn đẹp đẽ chán so với nó và ánh trăng nhợt nhạt kia ấm ấp khó tả. Tại đỉnh tháp, Tịnh Hoạt nằm vật bên miệng hố năng lượng, mặt cắt chẳng còn hột máu. Hỏa Phu nuốt nước bọt mấy lần mới nói được:

-Cái gì vậy… Liệt Giả? Đó là cái gì?

Trong khi cả thế giới kinh hãi, Liệt Giả vẫn điềm nhiên như không. Gã tu một hơi cạn sạch chai bia, sau đáp:

-Cổng không gian chưa đủ rộng, phải mở nó lớn hơn nữa. Cái ông cần là một chiếc đĩa vàng. Cứ làm việc đi, Hỏa Phu, tôi sẽ mang chiếc đĩa về cho ông.

Hỏa Phu sợ hãi chống tay lên bàn điều khiển. Ông già lắc đầu đoạn ngước nhìn mặt trăng nhợt nhạt trên bầu trời, hy vọng chút ánh sáng le lói giải tỏa nỗi sợ đang gào thét trong lòng. Thâm tâm Hỏa Phu bắt đầu hối tiếc.

Ngày 24 tháng 2 năm 7518, thế giới Tâm Mộng bước vào thời đại mới bằng tiếng rống khủng khiếp từ Tuyệt Tưởng Thành. Gió vẫn thổi nhưng không còn mát lành như trước. Trăng vẫn còn đó nhưng chẳng đẹp như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.