Ngũ Hành Thiên

Chương 668: Chương 668: Phá trận




Dịch: phuongkta1

Cách trăm dặm ngoài phòng tuyến là nơi Thần Linh bộ tạm thời hạ trại, nhưng lại hưng phấn một cách khó hiểu.

Lần thăm dò vừa rồi của Côn Lôn Thiên Phong cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn đã được Thần Tế hết sức chăm chú nhận thấy trước tiên.

“Đại nhân, “ Yên Hoa Tỏa “ cực kỳ hữu hiệu!”

Hạ Nam Sơn luôn luôn chú ý đến hiệu quả của Yên Hoa Tỏa, căng thẳng trong lòng giảm bớt, chẳng qua sắc mặt không hề toát ra vẻ vui mừng, gã trầm giọng nói:

“Không được vui mừng quá sớm, đối phương chỉ đang thăm dò thử. Có thể ngăn cản Phong Xa Kiếm hay không còn phải thử qua mới biết được.”

Thần Tế tràn đầy tin tưởng:

“Phong Xa Kiếm hoàn toàn không có khả năng xuyên qua “ Yên Hoa Tỏa “!”

Yên Hoa khóa trời cao.

Vì đối phó Phong Xa Kiếm của Lôi Đình Chi Kiếm, Thần Linh bộ từ trên xuống dưới vắt hết óc hợp mưu hợp sức, đưa ra hơn hai trăm loại phương án. Mà “ Yên Hoa Tỏa “ chính là phương án tối ưu được sàn lọc ra từ bên trong hơn hai trăm loại này.

Thí dụ như thừa nhận năng lực của Lôi Đình, Lôi Đình là khắc tinh của Huyết tu, gần như khó có thể giải quyết. Đám người Hạ Nam Sơn cũng không thể giải quyết triệt để sự uy hiếp của Lôi Đình, nhưng mà năng lực thừa nhận Lôi Đình của “ Yên Hoa Tỏa “ được tăng cường thật lớn.

Sĩ khí Thần Linh bộ từ trên xuống dưới đại chấn, hận không thể rửa sạch hổ thẹn trước kia.

Lôi Đình Chi Kiếm mang lại rất nhiều phiền phức, nhưng hết lần này tới lần khác bọn chúng cũng không thể làm được gì, một chút biện pháp cũng không, còn ăn không ít thiệt thòi. Đã lâu như vậy cũng chỉ có thể làm rùa đen rút đầu, đối với đám người kiêu binh hãn tướng này mà nói đã là vô cùng nhục nhã, trong lòng đã sớm nghẹn lấy một cỗ lửa.

Một mảnh cánh hoa thổi qua trước mắt Hạ Nam Sơn đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một đám sương mù.

Đồng tử Hạ Nam Sơn co rụt lại, thì thào tự nói:

“Tới rồi!”

Tướng sĩ Thần Linh không hẹn mà cùng giữ im lặng, cõi lòng mang đầy vẻ chờ mong.

Vừa rồi chẳng qua là thăm dò đối phương, kế tiếp mới là thời điểm để thấy được chính xác. Đã đánh nhau lâu như vậy, Thần Linh bộ từ trên xuống dưới đã không còn một chút khinh thường, thực lực của đối phương không hề thua kém bọn chúng. Bất cứ một điểm khinh thường nào, cũng có thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho chúng, Thần Lang toàn quân bị diệt chính là vết xe đổ.

Phốc phốc phốc.

Thanh âm cánh hoa vỡ vụn cực kỳ nhỏ.

Nhưng khi cánh hoa bay khắp nơi trên đồi núi đến đếm cũng đếm không xuể đồng loạt vỡ vụn, vô số tiếng vỡ rất nhỏ tập hợp lại, tình cảnh trở nên tráng lệ đến cực điểm. Tâm trạng các tướng sĩ Thần Linh không khỏi run rẩy, tóc gáy cả người dựng đứng, liền mơ hồ có dòng điện thật nhỏ đang lan tràn và nổ tung ngay trên làn da mình.

Vô số sương mù đỏ tươi nổ tung trên không trung, liền giống như vô số đóa hoa màu đỏ nở rộ.

Đồng hoang không có chút gió, không khí yên tĩnh giống như bị đông đặc lại. Thế nhưng sương mù đỏ tươi vừa mới nổ tung, lại không hẹn mà đồng loạt thổi về phía phòng tuyến của Nguyên tu, chúng nó kéo ra từng đường cong màu đỏ tươi đẹp trên không trung.

Thế tiến công của chúng nó cực kỳ mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt bầu trời trên đồng hoang đã bị che phủ.

Chúng nó bay một cách nhanh chóng như thế, trong chớp mắt, bầu trời khôi phục trong xanh, đồng hoang trở về trống trải.

Hai mắt Hạ Nam Sơn nhắm nghiền, cẩn thận cảm nhận được những chuyện đang phát sinh bên ngoài trăm dặm. Gã biết rõ, đối phó Phong Xa Kiếm là vấn đề khó khăn mà bọn chúng cần giải quyết, bằng không mà nói, bọn chúng sẽ luôn luôn bị bao phủ dưới bóng mờ của Phong Xa Kiếm, lạnh run bên trong tiếng kiếm rít ùn ùn kéo đến như thủy triều. Đáng sợ hơn chính là, nếu như Phong Xa Kiếm có thể mở rộng ra quy mô lớn, Thần quốc sẽ rơi vào bị động nhiều hơn.

Đến đây đi, Phong Xa Kiếm!

Trong lòng của gã im ắng hò hét, một đoàn lửa nóng đang thiêu đốt, ý chí chiến đấu sục sôi. Gã đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, Phong Xa Kiếm mang đến lực công phá nhất định vô cùng kinh người, Lôi Đình Chi Kiếm phản công nhất định sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng mà gã tin tưởng “ Yên Hoa Tỏa “ nhất định có thể thừa nhận những xung kích của Phong Xa Kiếm, lực lượng ăn mòn của nó mạnh mẽ kinh người, liền giống như một cái lưới lớn kín không kẽ hở mà chắc chắn không thể rách nát, đang quấn chặt vây khốn lấy đầu thú dữ Phong Xa Kiếm này.

Thắng lợi cuối cùng chắc chắn là của Thần Linh bộ bọn chúng... ừ!

Hình như có điều gì không đúng...

Phong Xa Kiếm...

Không đúng! Không phải Phong Xa Kiếm!

Hạ Nam Sơn mở to mắt, đôi mắt thâm trầm xưa nay không thể nhìn ra vui buồn, giờ phút này lại toát ra hoảng hốt không thể kìm nén cùng mất định hướng.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết của một gã Thần Tế vang lên bên tai gã, đánh vỡ yên tĩnh.

Từng ngụm máu lớn từ trong miệng Thần Tế phun mạnh ra, rải đầy áo bào trắng noãn hoa lệ của y, vẻ mặt thường ngày ung dung mà ưu nhã lại vặn vẹo dữ tợn, trong mắt của y tràn ngập sợ hãi, liền giống như thấy được ma quỷ dưới Địa Ngục, y lộn xộn thét lên:

“Không! Không phải là Phong Xa Kiếm! Không phải là Phong Xa Kiếm...”

Bầy kiếm đen xông vào đồng hoang, liền giống như một đàn cá mập đen hung ác xâm nhập hải dương đỏ máu.

Số lượng kiếm đen rất nhiều, nhưng so với sương mù che khuất bầu trời lại không đáng giá nhắc tới. Nếu như từ chỗ sâu trong không trung quan sát xuống phía dưới, sẽ phát hiện một con quái vật màu đỏ cực lớn đang bao phủ mặt đất, nó đang chậm rãi nhúc nhích tập kích về phía vị trí của Phong Xa Kiếm.

Trong mắt đám tướng sĩ trên phòng tuyến có thể thấy, chính là sương mù đỏ tươi càng ngày càng đậm, dường như có thể đông đặc lại, lúc này đã tươi đẹp ướt át đến mức thậm chí có thể chảy ra máu. Càng ngày càng nhiều sương mù đang liên tục không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến.

Tình cảnh so với lần Côn Lôn Thiên Phong cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn thăm dò vừa rồi đâu chỉ đồ sộ gấp trăm lần!

Ngay lúc mọi người cho rằng sương mù đỏ tươi sẽ bắt đầu chém giết với kiếm đen, một màn làm người ta giật mình đã xảy ra.

Khói đặc tươi đẹp ướt át lại thật sự có những giọt máu đỏ tươi giọt xuống, liền giống như một đoàn mây mưa đã bão hòa.

Càng ngày càng nhiều giọt máu.

Tích tí tách, dưới bầu trời nổi lên mưa, mưa máu màu đỏ.

Mưa máu như mảnh vải, từng sợi nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ đồng hoang. Rất nhanh, mưa càng rơi xuống càng lớn, lốp bốp, biến thành một cơn mưa to. Thật giống như bầu trời bị cắt ra một đường vết thương lớn, quỷ dị không thể hình dung được.

Càng kỳ lạ hơn chính là kiếm đen lơ lửng thẳng đứng ở bên trong cơn mưa lớn màu máu, mũi kiếm hướng xuống dưới, lạnh lẽo như rừng, không chút sứt mẻ.

Khi giọt máu to như hạt đậu đến gần kiếm đen, đột nhiên giống như mất đi tất cả sức nặng, như lông vũ lơ lửng ở chunh quanh rừng kiếm đen. Giọt máu biến thành từng khỏa huyết châu rất tròn hoặc lớn hoặc nhỏ, tươi đẹp sáng long lanh.

Số lượng huyết châu dùng tốc độ kinh người gia tăng, khi một giọt máu cuối cùng rơi xuống, bầu trời rút cuộc không còn thấy một đám sương mù, bầu trời xanh thẳm một lần nữa xuất hiện ở đỉnh đầu mọi người, đồng hoang trống trải lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người một lần nữa.

Mà số lượng huyết châu chung quanh rừng kiếm màu đen cũng cực kỳ kinh người, chúng nó rậm rạp chằng chịt, cũng đếm không xuể, quy mô của chúng kéo dài tới ngoài năm sáu dặm, liền giống như Tinh Hà màu máu kéo dài trên bầu trời.

Boong...!

Rừng kiếm truyền ra một tiếng kiếm minh, chúng nó bắt đầu chậm rãi xoay tròn.

Huyết châu xung quanh rừng kiếm kín không kẽ hở dường như bị lực lượng vô hình thúc giục, cũng tùy theo đó chậm rãi chuyển động.

Dường như Tinh Hà đấu chuyển, giống như trời sao cùng trăng.

Khí tức mênh mông khó có thể hình dung được, giống như rung động đang tràn ra, mặt ngoài huyết châu tròn trịa sáng long lanh nổi lên một tia gợn sóng li ti, liền giống như mặt hồ nước bị gió thổi.

Từng sợi khói đen nhàn nhạt bắt đầu nhẹ nhàng tỏa ra từ mặt ngoài huyết châu.

Khói đen rất kỳ dị, vừa mới bốc lên đã biến mất không thấy gì nữa. Số lượng huyết châu sinh ra khói đen nhiều như thế, thế mà không thể hình thành một cái màn khói, dường như vô cùng khác biệt so với sương mù đỏ tươi vừa che khuất bầu trời kia.

Huyết châu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại, có viên hoàn toàn hóa thành khói đen, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Có huyết châu lại chỉ còn là một đoàn ánh sáng nhạt màu bạc.

Những điểm sáng nhỏ li ti như hạt cát rơi xuống, người có thực lực kém thậm chí khó có thể phân biệt bằng mắt thường. Những điểm sáng lớn hơn một chút, ước chừng lớn nhỏ bằng hạt gạo tản ra ánh sáng nhạt nhu hòa.

Điểm sáng thưa thớt, thật sự quá giản dị so với Tinh Hà màu đỏ tươi cực lớn kia.

Nhưng mà khí tức lại nhu hòa mà thuần khiết, khác biệt hoàn toàn so với khí tức quỷ dị mà ngọt ngào trước kia.

Một tiếng kiếm minh du dương vang lên từ rừng kiếm màu đen.

Tất cả điểm sáng lớn nhỏ khi nghe thấy tiếng kiếm minh, liền giống như binh sĩ nghe được hiệu lệnh, đồng loạt dũng mãnh lao tới rừng kiếm.

Hơn một vạn thanh kiếm tạo thành rừng rậm màu đen, liền giống như một cái hư không thôn phệ vạn vật, cắn nuốt tất cả điểm sáng lớn nhỏ. Những điểm sáng bay vào rừng kiếm đều bị kiếm đen nhanh chóng hấp thu.

Tất cả chuyện này xảy ra cực kỳ nhanh.

Khi mọi người kịp phản ứng, cái gì là sương mù, cái gì là huyết châu mưa máu, cái gì là điểm sáng, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn mảnh rừng kiếm màu đen đang lơ lửng trên không trung.

Rừng kiếm màu đen hơi hơi rung rung, rồi sụp đổ tan rã, chúng nó hóa thành một con rồng bay lượn, xoay quanh bốn phía một phen, lúc này mới trở lại Phong Xa Kiếm một lần nữa.

Người được tận mắt thấy một màn này, trong lúc ngẩn ngơ có một loại ảo giác, những thanh kiếm đen này thật giống như dã thú vẫn chưa ăn no, vẫn chưa thỏa mãn, dò xét mọi nơi một phen lại tìm không thấy con mồi lúc này mới hậm hực quay về.

Pặc pặc pặc!

Giống như tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối, kiếm đen cắm đầy tháp kiếm một lần nữa. Vị trí của mỗi thanh kiếm đen lại giống hệt như trước kia.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được.

Đoan Mộc Hoàng Hôn trừng to mắt, con ngươi giống như sẽ tùy ý rơi trên mặt đất, đây là chuyện quỷ quái gì?

Côn Lôn Thiên Phong ngây ra như phỗng, thứ này, đây là môn kiếm thuật gì? Sao nhìn như thế nào cũng không thể hiểu?

Ngải Huy lúng túng sờ lên cái mũi, hắn cũng thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Khóe mắt liếc qua thoáng nhìn Sư Tuyết Mạn đang dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, nét mặt đầy kinh ngạc cùng không thể tin nổi, hắn lại cảm thấy trong lòng thầm thoải mái, ho nhẹ một tiếng chuẩn bị nói một câu rất có khí thế:

“vậy...”

Chợt có một làn sóng âm thanh đột nhiên vang lên khiến Ngải Huy giật mình.

Tiếng hoan hô rung trời vang vọng phòng tuyến.

Ngải Huy lộ ra dáng tươi cười, đưa tay ra hiệu xuất phát với Thạch Chí Quang vẻ mặt đang còn kích động.

Phong Xa Kiếm, xuất phát!

Doanh địa Thần Linh bộ vào lúc này là một vùng tĩnh mịch, các tướng sĩ vẻ mặt chán chường. Vài tên Thần Tế đổ gục trong vũng máu, có tên trợn to hai mắt, có tên vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, nhưng khí tức hầu như đều đã đoạn tuyệt, chỉ còn một gã Thần Tế còn giữ được một hơi.

Vì có thể có được một trình độ nhất định để cảm nhận và khống chế “ Yên Hoa Tỏa “, mấy vị Thần Tế này được chọn lựa đến, ghi dấu hồn phách của mình ở phía trên “ Yên Hoa Tỏa “.

“ Yên Hoa Tỏa “ bị phá, bọn chúng bị cắn trả ngay tại chỗ, sức sống đoạn tuyệt.

Sắc mặt Thần Tế duy nhất còn sống tái nhợt, đồng tử tan rã, thần tình mê mang mà sợ hãi, cuồng loạn liên tục nói lẩm bẩm.

“Bệ hạ, là bệ hạ...”

Bên trong một mảnh tĩnh mịch, thanh âm của y lại rõ ràng như thế, toàn bộ doanh địa đều có thể nghe.

Mùi vị sợ hãi đang lan tràn, doanh địa bắt đầu rối loạn, thần sắc các tướng sĩ cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, có nghi hoặc, có sợ hãi...

“ba“.

Một cái giày chiến giẫm ở trên đầu Thần Tế, đầu y liền giống như dưa hấu nổ tung, thanh âm cuồng loạn im bặt mà dừng.

Vẻ mặt Hạ Nam Sơn trầm như nước:

“Yêu ngôn hoặc chúng, kỳ tội nên chém!”

Ánh mắt của gã lăng lệ ác liệt, chậm rãi đảo qua toàn bộ doanh địa, những nơi ánh mắt đi qua các tướng sĩ dồn dập cúi đầu xuống, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.

Hạ Nam Sơn hừ lạnh nói:

“Nếu như bệ hạ ở đây thấy được bộ dạng xấu xí của các ngươi lúc nãy, hiển nhiên sẽ chém đầu của các ngươi!”

Gương mặt đám người trướng tới đỏ bừng, càng thêm xấu hổ.

Vẻ mặt Hạ Nam Sơn hơi nguội lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc:

“Kẻ địch tới, toàn thể chuẩn bị chiến đấu!”

Mọi người ngẩng đầu, vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn lúc nãy đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chiến ý dâng trào ầm ầm đồng ý:

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.