Ngũ Hành Thiên

Chương 629: Chương 629: Được ăn cả ngã về không




Dịch: phuongkta1

Biên: kethattinhthu7

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng bước chân của giày chiến bằng kim loại đánh vỡ vẻ yên tĩnh như chết của Tân Quang thành. Giày chiến kim loại hạ xuống đất, vẩy ra máu tươi đỏ sậm như bông hoa nở rộ. Ngẫu nhiên cũng có giọt máu rơi trên giày chiến, nhưng rồi chúng sẽ giống như giọt nước trên lá sen, im lặng chảy xuống mặt đất.

Giày chiến không dính một hạt bụi, bước đi không nhanh không chậm.

Gạch xanh trên đường phố bị máu tươi thấm đẫm, từ bầu trời quan sát thì phố máu kéo dài từ đầu tới cuối thành thị, đỏ đến chói mắt. Một bãi máu tươi đỏ sậm chưa khô, giống như chỗ lõm đầy nước sau mưa lưu lại. Nhưng không hề tươi mát như sau cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nức mũi.

Có cảm giác người đi đường hồn như chưa tỉnh, bọn họ trầm mặc đi lại trên phố máu trống trải.

Xách mấy cái đầu người dữ tợn trong tay, máu tí tách rơi xuống. Những đầu lâu này trừng to mắt, thần sắc trên mặt ngưng kết sợ hãi và phẫn nộ.

Nếu có người nhìn thấy những cái đầu người này, nhất định sẽ chấn động.

Đó là Úy Trì Bá đang trùng kích Tông sư, là ‘Sửu Tượng’ An Sửu Sửu thành chủ Tân Quang thành…

Vậy mà không có ai nhìn thấy chuyện này, mà nếu có người thấy thì cũng đã chết rồi. Con đường này, không, thực sự mà nói, lấy phủ thành chủ làm trung tâm, toàn bộ khu vực quan trọng của Tân Quang thành đến nay đã không còn một người sống.

Tiểu Bảo đi ở phía trước, thần sắc hắn hờ hững, thản nhiên nói:

- Nói cho bọn chúng biết, trước khi mặt trời lặn mà còn chưa đầu hàng, tàn sát toàn thành.

Quế Hổ đáp lại:

- Vâng!

Xoạt, thân hình Quế Hổ đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, vận chuyển nguyên lực hét lớn:

- Mặt trời lặn không hàng, tàn sát toàn thành!

Nhìn thoáng qua mặt trời đang hạ xuống, Tiểu Bảo thu hồi ánh mắt.

Quế Hổ trở lại bên người Tiểu Bảo, trầm giọng hỏi:

- Sao không trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành?

Tiểu Bảo thản nhiên nói:

- Đều là con dân của phu nhân, nên có lòng thương xót.

Quế Hổ không cho là đúng nói:

- Ý ta là, những kẻ tân dân không chịu quản giáo thì trực tiếp giết còn tốt hơn, giữ lại có tác dụng gì? Hừ, tên tuổi Úy Trì Bá to như thế, chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Tiểu Bảo nói:

- Úy Trì Bá là lão già cổ hủ tuổi xế chiều, nhuệ khí sớm đã mất hết. An Sửu Sửu mới thật đáng tiếc, người này rất có tài.

Quế Hổ trong lòng cũng có chút bội phục, hừ lạnh một tiếng:

- Bản lĩnh của tên mập chả ra gì, không nghĩ tới tính cách lại rất kiên cường.

Tiểu Bảo thản nhiên đáp:

- Thế hệ ngu xuẩn và trung thành mà thôi.

Bọn hắn đi đến ngã tư đường phố chợt ngừng lại, phía trước xuất hiện một đám người.

Cầm đầu là một vị lão giả run run rẩy rẩy, nhìn thấy bọn hắn, bịch một tiếng quỳ xuống, bái nằm mà run giọng nói:

- Tân Quang đầu hàng! Đầu hàng!

Những người khác dồn dập quỳ lạy trên mặt đất:

- Chúng ta nguyện hàng!

Tiểu Bảo không hề liếc nhìn bọn họ, mặc cho bọn họ quỳ xuống trong vũng máu, quay mặt sang nói với những người khác:

- Tân Quang đã được bình định, thành tiếp theo, Cung Dã.

***

Gió nhẹ vờn quanh, sát cơ im ắng.

Hách Liên Thiên Hiểu lúc này trong lòng có chút hối hận, gã đánh giá quá thấp kẻ địch. Vốn cho rằng trận chiến dễ như trở bàn tay thì biến số lại liên tiếp xuất hiện. Dễ dàng sụp đổ như trong dự đoán lại không hề phát sinh, kẻ địch hung hãn, ương ngạnh, khiến gã cảm thấy giật mình và rung động.

Đoan Mộc Hoàng Hôn thể hiện ra thực lực vượt xa Đại sư bình thường, Hách Liên Thiên Hiểu hoài nghi thiên tài của nhà Đoan Mộc, có phải đã chạm tới cánh cửa Tông sư?

Lấy thân một người ngăn cản đại quân công kích, phần khí phách này… Không phải thằng này là một tên tiểu bạch kiểm(*) sao? (*) Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.

Còn có đám người Thính Phong bộ… Thì ra bọn chúng cũng có tâm huyết đấy!

Đến nay Hách Liên Thiên Hiểu cũng không dám có một chút khinh thường đối với ba bộ trung ương. Thần Úy, Tài Quyết liên thủ, một mình xâm nhập, xông thẳng đến đại doanh cướp đi Diệp Soái và Nam Cung Vô Liên. Đám người Thính Phong bộ này, vì có thể ngăn cản bọn chúng, cần hy sinh thì hy sinh, không chần chờ chút nào.

Lúc trước cảm thấy ba bộ trung ương mục nát không chịu nổi, hữu danh vô thực, đến nay Hách Liên Thiên Hiểu mới cảm thấy bọn hắn thật sự vô cùng ngu xuẩn tự đại. Liên tiếp thất bại, nguyên nhân lớn nhất chính là do bọn hắn khinh thường nguyên tu.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận để uống.

Công kích bị ngăn cản khiến tình cảnh của bọn hắn lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Lúc những người khác đang còn hoảng hốt và không biết làm gì, người đầu tiên làm ra quyết đoán chính là Tống Tiểu Khiểm. Tiếng gió nhẹ vờn quanh rất nhỏ nhưng lại khiến nàng cảm thấy nguy hiểm tới cực độ. Nàng tháo cung tên trên lưng xuống, bỗng chốc bắn một mũi lên lên phía trên đỉnh đầu.

Ánh sáng lung linh lóe lên rồi biến mất, chui thật sâu vào trong đêm tối.

Trên mặt nàng lướt qua vẻ vui mừng, cánh tay hơi hơi ép xuống, mỗi lần hạ xuống lại bắn ra một mũi tên, bắn ra liên tiếp mười hai mũi tên. Mười hai đường ánh sáng lung linh giống như mở bình Khổng Tước, cùng ba đường ánh sáng lung linh trước kia biến mất không thấy gì nữa.

Ba ánh tên bị sự im lặng rợn người cắn nuốt.

Tống Tiểu Khiểm trong lòng phát lạnh, trong nháy mắt vừa rồi nàng đã mất đi cảm ứng với ba cái ánh tên kia.

Mà cho đến lúc này nàng cũng không biết trong gió nhẹ là cái gì, nhưng nàng biết rõ bên trong nhất định rất nguy hiểm!

Chỉ có điều, ánh tên vừa rồi cũng làm cho nàng thăm dò ra độ cao của gió nhẹ vờn quanh.

Một trăm hai mươi trượng!

Đã có Tống Tiểu Khiểm làm tấm gương, những tướng lĩnh khác cũng dồn dập bắt chước. Ánh tên giống như như mưa rơi đánh về phía gió nhẹ vờn quanh, hầu như tất cả đều bị gió nhẹ im hơi lặng tiếng hấp thu, nhưng mà mọi người đã nhanh chóng phác họa ra hình dạng của nó.

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

Vốn cho là một cái Phong Mạc hình ống đồng thẳng tắp, lúc này mới phát hiện, chuông tất nhiên có hình dạng dưới rộng trên hẹp, chỉ là không biết vì sao, trên cùng lại có lỗ thủng đường kính lớn hơn hai mươi trượng, không có gió nhẹ.

Hách Liên Thiên Hiểu trong lòng cảm thấy có chút may mắn, gã suy đoán rất có thể số lượng nguyên tu Thính Phong Bộ phát động chiêu này còn chưa đủ, mới lưu lại một lỗ hổng lớn như thế.

Hách Liên Thiên Hiểu suy đoán không sai, “Thính Phong Hữu Tín “ chính thức cần ít nhất một nửa Thính Phong Bộ mới có thể hoàn thành.

“Thính Phong Hữu Tín “ là sát chiêu cuối cùng mà Thính Phong Bộ sáng chế để đối phó Tông sư. Loại gió nhẹ nguy hiểm mà yên tĩnh này ở Thính Phong Bộ được xưng là “Tín Phong“. Nó được vô tình phát hiện trong một lần chiến đấu mãnh liệt.”Tín Phong” không thuộc về bất cứ một nhóm nào trong ngũ hành, nguồn gốc của nó là kết quả từ việc nguyên lực bị thiêu đốt. Nguyên tu thiêu đốt nguyên lực toàn thân mình giống như thiêu đốt ngọn nến, mà “Tín Phong” chính là khói lửa của ánh nến, số lượng của nó cực kỳ thưa thớt.

Mà cho tới bây giờ Thính Phong Bộ vẫn chưa thể nắm giữ điểm cốt yếu của “Tín Phong”, ngoại trừ nguyên tu thiêu đốt nguyên lực của chính mình, bọn hắn không thể tìm được biện pháp khác.

Càng nhiều nguyên tu thiêu đốt nguyên lực thì “Tín Phong” sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Loại gió kỳ lạ thần bí này không hề liên quan đến ngũ hành, nhưng có thể cùng nguyên lực trong thiên địa hòa làm một thể.

Một khi lồng giam Thính Phong hình thành, có thể tồn tại nghìn năm, thậm chí vạn năm mà không tan vỡ.

Một khi Tông sư bị nhốt ở trong lồng giam Thính Phong, cũng chỉ có thể ở trong bóng tối đến ngàn năm, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ nghe âm thanh gió nhẹ, yên tĩnh mà chết đi.

Trừ phi đại kiếp nạn của thiên địa như màn kết thúc của thời đại tu chân xuất hiện lần nữa, nguyên lực trong thiên địa tiêu tán, lồng giam Thính Phong mới có thể tan thành mây khói.

Đáng tiếc, đám người Tiểu Sơn không đủ người, không cách nào hoàn thành toàn bộ “Thính Phong Hữu Tín“. Tiểu Sơn cũng không phải không biết điểm này, nhưng mà vào giờ phút này có thể ngăn cản công kích của Thần Lang Ngân Sương, có thể tranh thủ thời gian vì Tháp Pháo liên minh, y đã đạt được mục đích của mình.

Hiện tại xem ra tất cả đều rất thuận lợi.

Sắc mặt các tướng sĩ Thần Lang, Ngân Sương rất khó nhìn, Thần Lang, Ngân Sương am hiểu nhất chính là công kích, mà không phải là phi hành, nhất là năng lực phi hành thẳng đứng thì hầu như không có.

Phong Mạc hình tròn cao tới một trăm hai mươi trượng, cửa ra vào trên đình cao nhất chỉ có hai mươi trượng!

Làm cách nào để đi ra ngoài?

Thời gian tiếp tục trôi qua, đám người càng ngày càng nôn nóng. Bọn hắn có thể tưởng tượng, đại doanh hỗn loạn của Tháp Pháo liên minh đang dần dần ổn định lại, từng tòa Phong Sào Trọng Pháo đang thay đổi lại thân pháo nặng nề, họng pháo nhắm thẳng tới bọn hắn.

Coi như là lao ra, bọn hắn cần phải chỉnh đốn đội ngũ một lần nữa mới có thể tiếp tục công kích.

Mất đi tốc độ cộng thêm việc đối mặt hỏa lực dày đặc, bọn hắn không khác thịt cá trên thớt, mặc người chém giết.

Tống Tiểu Khiểm nói:

- Đi lên bậc thang Trúc Băng!

Mọi người hai mắt tỏa sáng, biện pháp tốt!

Tường băng là một trong những thủ đoạn cuối cùng mà Ngân Sương thường lợi dụng, tường băng không những được dựng thành bức tường phòng thủ, cũng có thể trở thành đường nhỏ cho bọn hắn công kích. Chỉ cần bọn hắn không ngừng xây dựng tường băng, xếp thành một cái bậc thang bằng băng thì có thể thoát khốn.

Tướng sĩ Ngân Sương động tác nhanh chóng, Ngân Sương Lang giơ chân mình lên, liên tiếp đánh trên mặt đất, khí lạnh tản ra bốn phía, một cái tường băng đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Nhưng mà rất nhanh sắc mặt của mọi người liền trở nên cực kỳ khó coi.

Tường băng khí lạnh bốn phía, góc cạnh sắc sảo nhanh chóng trở nên mượt mà, tường băng héo rút, im hơi lặng tiếng tan rã. Làm cho người ta liên tưởng đến nham thạch trên ghềnh bãi sa mạc bị phong thực, dường như không nhìn thấy gió nhẹ nhưng ở trong thời gian thật ngắn đã ăn mòn chỗ tường băng dày đặc này hầu như không còn.

Có người run giọng hỏi:

- Tại sao lại như vậy?

Không ai có thể trả lời nghi vấn của y.

Càng hỏng bét chính là thời gian không còn nhiều rồi.

Một gã đại hán thúc giục Ngân Sương Lang trong đám người đi ra, trầm giọng nói:

- Nếu như trận này thắng lợi, kính xin bộ thủ chiếu cố người nhà thuộc hạ!

Tống Tiểu Khiểm còn chưa kịp mở miệng, đại hán quát lên một tiếng lớn, cả người mang sói đột nhiên nổ tung thành một đoàn sương mờ cực kỳ lạnh, không còn hài cốt.

Một cái tường băng so với trước kia càng thêm dày đặc óng ánh xuất hiện lần nữa, kỳ lạ nhất là, tường băng hiện ra màu lam nhàn nhạt, liền giống như một khối bảo thạch màu lam tản ra cực lớn khí lạnh.

Tống Tiểu Khiểm tâm thần run lên, đây là “Sương Bạo “ - huyết bạo mới có của Ngân Sương Bộ!

Bức tường băng màu xanh vắt ngang ở trước mặt mọi người, phong thực vẫn tồn tại như cũ, nhưng mà tốc độ trở nên chậm chạp rất nhiều.

Một gã chiến sĩ Ngân Sương thúc giục thú cưỡi, nhào tới tường băng, phát động “Sương Bạo”!

Những người khác đều trầm mặc, mọi người nhìn bên trong Ngân Sương Bộ, từng bóng người trắng như tuyết không ngừng bước ra khỏi hàng, xông lên tường băng phát động “Sương Bạo“.

Thanh âm của “Sương Bạo” không lớn, giống như tiếng vỡ vụn của khối băng.

Bên trong tường băng màu xanh không ngừng có tiếng băng vỡ vụn ở bên tai, liên tục lên cao.

Một trăm hai mươi trượng, bốn trăm sáu mươi người.

Bức tường băng phát ra ánh sáng màu lam nhạt, độ dốc rất đứng, nghiêng nghiêng đi thông thẳng lên bầu trời trên đầu.

Hốc mắt Tống Tiểu Khiểm ửng đỏ, hàm răng cắn chặt vào môi, nàng không thể nói nên lời.

Hách Liên Thiên Hiểu trầm mặc mắt thấy quá trình bậc thang bằng băng thành hình, ánh mắt của gã lạnh lẽo hơn so với thường ngày, gã cúi người sát đất hành lễ với bậc thang bằng băng.

Hách Liên Thiên Hiểu ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng, sát ý lượn lờ quanh người càng thâm trầm, dường như là thực chất. Gã giống như thần chết mới từ trong địa ngục đi ra, trong mắt là một mảnh rét lạnh.

Gã không nói một lời, đột ngột phóng tới bậc thang bằng băng trước tiên. Mặc dù bậc thang băng dốc đứng, nhưng mà đối với Thần Tuấn Thần Lang mà nói, lại không hề tốn sức chút nào.

Những người khác cũng trầm mặc theo sát phía sau.

Bậc thang băng tỏa ra hào quang màu xanh, phản chiếu từng khuôn mặt lạnh lùng, xơ xác tiêu điều như nham thạch và hốc mắt ửng đỏ của bọn chúng.

Chân sói mạnh mẽ hữu lực lúc hạ xuống lại ôn nhu im ắng, chúng nó dường như biết rõ dưới chân là chính là thân thể chiến hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.