Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 14: Chương 14: Phế hôn




Edit: ༄༂Mun༉

Trạm Đế nhìn Tứ hoàng tử rồi nhìn Mục Thanh Ca đứng ở nơi đó không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại nhìn Mục Chỉ Lan quỳ gối ở nơi đó, rõ ràng là hai tỷ muội sao lại kém nhau lớn như vậy, bất luận là bộ dáng Mục Thanh Ca trước kia hay là bộ dáng hiện tại, hai tỷ muội này đều là một người trêи trời một người dưới đất, “Mục Chỉ Lan ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Hoàng Hậu nhận được tầm mắt Tứ hoàng tử, bất đắc dĩ thở dài, Mục Chỉ Lan này dám can đảm ở trước công chúng khi quân, đừng nói là Hoàng Thượng, ngay cả nàng cũng nhịn không được, còn tuổi nhỏ đã có tâm tư như thế, Hoàng Hậu cau mày dời đi tầm mắt.

Mục Chỉ Lan trong lúc nhất thời tứ cố vô thân, nghiêng đầu nhìn về phía Tam di nương sắc mặt trắng bệch bên kia, Tam di nương đột nhiên đứng lên quỳ gối bên cạnh Mục Chỉ Lan kêu lên: “Hoàng Thượng, Chỉ Lan cùng Thanh Ca tỷ muội tình thâm, Chỉ Lan làm như vậy bất quá chính là muốn Thanh Ca cùng nhau vì Hoàng Thượng đàn một khúc…”

“Tỷ muội tình thâm?” Phượng Tuyệt Trần hừ lạnh một tiếng, “Một người quần áo hoa lệ, hận không thể đem đồ trang sức đều mang ở trêи người, một người mặc giống như quần áo cũng không có, đây là tỷ muội tình thâm trong miệng ngươi? Bổn vương xem liền tính là cô nương bình thường mặc còn đẹp hơn so với đại tiểu thư Tướng phủ, bổn vương thật đúng là không biết Tướng phủ khi nào nghèo thành như vậy, hoàng huynh chẳng lẽ hà khắc bổng lộc của Mục tướng?”

Sắc mặt Mục Nguyên biến đổi, hôm nay hắn cư nhiên không có chú ý chuyện này…

Ở đây người nghe được Phượng Tuyệt Trần nói như vậy, sôi nổi nhìn về phía Mục Thanh Ca cùng Mục Chỉ Lan, sôi nổi thở dài lắc đầu, trẻ không có nương chính là đáng thương, đích nữ Tướng phủ êm đẹp mặc còn không bằng một hạ nhân, thật là làm chua xót lòng người, mặt Tam di nương cùng Mục Chỉ Lan càng thêm khó coi, đặc biệt là thân hình Tam di nương còn nơm nớp lo sợ.

Hoàng Hậu nhìn tình huống trước mắt, nhíu hạ mày giận mắng: “Triệu Mẫn Thanh, ngươi tuy gần là một di nương, có Mục tướng sủng ái, chưởng quản Tướng phủ, lại không có nghĩ đến ngươi cư nhiên hà khắc như thế, nữ nhi Mục phu nhân sinh ngươi chớ quên Thanh Ca liền tính là vô dụng cũng là đại tiểu thư Tướng phủ.”

“Nương nương, tiện thϊế͙p͙ chưa bao giờ từng hà khắc Thanh Ca, vẫn luôn đối đãi với nàng giống như nữ nhi mình sinh ra, còn thỉnh Hoàng Thượng, nương nương minh giám, Thanh Ca hôm nay mặc thành như vậy là tiện thϊế͙p͙ nhất thời không biết, còn thỉnh Hoàng Thượng, nương nương tha tội.”

“Nữ nhi sinh ra?” Phượng Tuyệt Trần trào phúng nói: “Xem ra thái độ của ngươi đối với hai ‘nữ nhi sinh ra’ hoàn toàn không giống nhau a.

Tam di nương nghe được Phượng Tuyệt Trần nói như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, cơ hồ chịu đựng không nổi ngã trêи mặt đất, nàng rõ ràng không có đắc tội Cửu vương gia, nàng càng không có dự đoán được Cửu vương gia cư nhiên sẽ xuất hiện nói chuyện cho Mục Thanh Ca.

Mục Nguyên đứng ra nói: “Hoàng Thượng, việc này đều là thần thất trách, nhưng việc này nói đến là việc nhà thần, còn thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương cho phép thần lên chấm dứt.”

Trạm Đế cùng Hoàng Hậu liếc nhau, Trạm Đế gật gật đầu nói: “Nếu là việc nhà khanh, vậy trẫm cũng liền không nói nhiều cái gì, bất quá trẫm lại lần nữa hạ lệnh sau này không truyền triệu Triệu Mẫn Thanh không được bước vào trong cung nửa bước.”

Mục Thanh Ca nhìn lướt qua Mục Nguyên, lập tức liền rũ xuống đôi mắt, hắn vô cùng đơn giản một câu cũng đã làm Mục Chỉ Lan tránh được tội khi quân, làm Mục Thanh Ca lúc trước ấn tượng tốt với Mục Nguyên nháy mắt không còn sót lại chút gì, có lẽ ở trong lòng Mục Nguyên, Mục Chỉ Lan vẫn là nữ nhi hắn kiêu ngạo nhất.

“…Dạ, tiện thϊế͙p͙ tuân chỉ.” Triệu Mẫn Thanh chỉ có thể khẽ cắn môi nhịn xuống, Mục Chỉ Lan đỡ Tam di nương chậm rãi ngồi ở vị trí ban đầu, hoàn toàn không có đắc ý cùng tự tin như khi nãy, đặc biệt là người khác đặt ánh mắt khinh thường ở trêи người các nàng, làm các nàng như ngồi trêи thảm châm.

Tứ hoàng tử cau mày chậm rãi ngồi xuống, nội tâm cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá thời điểm nghe người khác nói Mục Chỉ Lan không tốt, hắn trong lòng cư nhiên không có nửa điểm tức giận, hắn nhìn về phía bên kia Mục Thanh Ca, phong khinh vân đạm đó chính là nàng đi, rốt cuộc là cái gì làm nàng thay đổi!?

Thất hoàng tử thật sâu nhìn ghế trêи Phượng Tuyệt Trần, hắn không rõ hoàng thúc vì sao nơi nơi chốn chốn giúp đỡ Mục Thanh Ca, hay là đúng theo như lời người ta đồn hắn cùng Thanh Ca kỳ thật đã sớm quen nhau, không hẹn mà cùng Phượng Tuyệt Trần đối diện tầm mắt Thất hoàng tử, Thất hoàng tử nhanh chóng rũ xuống đôi mắt, tay phía dưới áo hơi hơi run lên.

Phượng Tuyệt Trần nhàn nhạt quét mắt Thất hoàng tử, đáy mắt mang theo một tia ảm đạm, sau đó nhìn Mục Thanh Ca vẫn là thờ ơ, tựa hồ hết thảy đều ở trong khống chế của nàng, Phượng Tuyệt Trần rũ xuống tầm mắt bên môi hơi hơi giơ lên, nha đầu này nhưng thật ra càng ngày càng giống một con tiểu hồ ly.

Hoàng Hậu nhìn Mục Thanh Ca nói với Trạm Đế: “Hoàng Thượng, lần này Thanh Ca có thể đàn ra hoàn mỹ ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, thần thϊế͙p͙ còn thỉnh Hoàng Thượng thưởng một phen, cũng tỏ ra Nam Sở chúng ta chú trọng nhạc khúc.”

Trạm Đế gật gật đầu, “Hoàng Hậu lời này rất hợp ý trẫm, Thanh Ca, nói đi, trẫm có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ngươi.”

Mục Thanh Ca giương mắt nhìn về phía Trạm Đế, “Hoàng Thượng, thần nữ thật là có một tâm nguyện còn thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”

“Nói đi, chỉ cần là trẫm có thể làm được, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi.”

“Thần nữ từ nhỏ liền biết cùng Tứ hoàng tử có hôn ước, tuy nỗ lực muốn trở thành Tứ hoàng tử phi xứng đôi với Tứ hoàng tử, chậm chạp Tứ hoàng tử chung tình với người khác, còn chưa qua cửa liền đã đem thần nữ hưu bỏ, bất quá việc này còn chưa được sự cho phép của Hoàng Thượng, cho nên thần nữ lớn mật khẩn cầu Hoàng Thượng huỷ bỏ hôn ước thần nữ cùng Tứ hoàng tử, thần nữ cùng Tứ hoàng tử tự do, về sau hắn cưới ta gả không can thiệp chuyện của nhau.”

Tuy Tứ hoàng tử đã nói như vậy, nhưng việc này chung quy vẫn là không có được Hoàng Thượng chấp thuận, nếu muốn chân chính yên tâm, Mục Thanh Ca chỉ có thể lợi dụng tâm nguyện khẩn cầu này.

Tứ hoàng tử nguyên bản nghe được trong miệng Mục Thanh Ca có liên quan đến mình, còn tưởng rằng nàng muốn lợi dụng cái tâm nguyện này trở thành hoàng tử phi của mình, đang muốn đứng lên phản đối, lại không nghĩ đến nàng cư nhiên trực tiếp khẩn cầu phế hôn, Tứ hoàng tử không biết vì sao đột nhiên cảm thấy đáy lòng hoang mang rối loạn, tựa hồ có thứ quan trọng bay đi…

Hoàng Hậu kinh ngạc hết sức vội vàng nói: “Thanh Ca, không được nói bậy, Hoàng Thượng, thần thϊế͙p͙ vốn đang muốn thừa dịp cơ hội này thương lượng một chút hôn sự Thanh Ca cùng Nguyệt Minh, lúc trước đều là Nguyệt Minh không hiểu chuyện làm Thanh Ca bị oan ức, lúc này đây có bổn cung vì Thanh Ca làm chủ, Thanh Ca ngươi cứ yên tâm đi, mẫu thân ngươi đem ngươi phó thác cho bổn cung, bổn cung nhất định đối đãi với ngươi như mình sinh ra.”

Mục Thanh Ca nhìn Hoàng Hậu trong mắt từ ái, khóe miệng bất động thần sắc gợi lên một tia trào phúng, trong cung này người mặt biến sắc thật đúng là nhiều đếm không được, lúc trước Hoàng Hậu nương nương trong mắt chỉ có chán ghét mình, hiện giờ thấy nàng liền tỏa sáng rực rỡ muốn tác hợp nàng cùng nhi tử.

Trạm Đế tựa hồ không nghe được Hoàng Hậu nói, khóe miệng vẫn luôn đều mang theo ba phần ý cười, lại làm người cảm thấy dị thường xa cách, mà một bên Phượng Tuyệt Trần tựa hồ cũng không tính toán mở miệng, chỉ là nghe được Hoàng Hậu nương nương nói đáy mắt mang theo một sợi quang mang khác thường.

Càng quý phi cười nhạo nói: “Lúc trước cũng không biết là ai vẫn luôn ghét bỏ Mục Thanh Ca không có bản lĩnh, đầu còn ngây ngốc.” Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng Hậu khẽ biến, Càng quý phi nhàn nhạt quét mắt Hoàng Hậu cười nói: “Bất quá nói đến Mục đại tiểu thư tựa hồ cùng trước kia thật sự thay đổi rất nhiều a.”

Càng quý phi hỏi ra câu tiếng lòng của mọi người, mặc kệ thấy thế nào, Mục Thanh Ca cũng biến hóa rất lớn.

Mục Thanh Ca hơi hơi rũ mắt xuống, chẳng lẽ nói bên trong thân thể này không phải Mục Thanh Ca thật, cái này thật là một vấn đề, Mục Thanh Ca còn chưa ra một cái kết luận tốt, liền nghe được Mục Nguyên đứng ra nói: “Quý Phi nương nương, Thanh Ca sinh ra liền bị đại phu khám ra đầu cùng người thường có sai biệt rất lớn, nhưng cũng đều không phải là không có cách nào khôi phục, tới thời gian thích hợp liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Một câu liền đã giải thích nguyên nhân Mục Thanh Ca từ ngốc biến khôn khéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.