Ngọt Như Mật

Chương 19: Chương 19: Bánh phô mai hai tầng




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

- ----------------

Mễ Đường: ( ˙-˙)

Hạ Tuệ Dao: Được rồi, chị em đừng buồn, vì đàn ông không đáng đâu.

Mễ Đường: Thế giới này không đáng.

Hạ Tuệ Dao: Ôm cậu một cái.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nữ sĩ Mạnh Viện nói ở cửa: “Nhóc con.”

Mễ Đường đặt điện thoại xuống ra mở cửa.

Nữ sĩ Mạnh Viện nữ nhìn cô cười: “Nhóc con, xuống ăn hoa quả nào, mẹ đã bảo dì cắt dưa hấu rồi, có cả dâu tây và anh đào nữa, dưa hấu đã ướp lạnh nên rất ngọt.”

Mễ Đường thích ăn hoa quả, mùa hè mà ăn dưa hấu ướp lạnh là ngon nhất, vì thế nói: “Vâng, con xuống luôn đây.”

Cô về phòng cầm điện thoại nhìn lại tin nhắn Lộ Lâm gửi lần nữa, trong lòng đọc lại một lần, suy đoán có lẽ anh thật sự bận nên không thể nói chuyện được.

Quên đi, chờ mình đi ăn dưa hấu trước rồi quyết định xem có muốn nói chuyện với anh nữa không.

Mễ Đường cũng hoàn toàn quên mất, vừa rồi ai nói với Hạ Tuệ Dao là không quan tâm tới Lộ Lâm nữa......

Đi xuống cầu thang, Mễ Đường thấy Nữ sĩ Mạnh Viện đang vừa ăn anh đào vừa xem TV,“ Nhóc con, mau tới đây ngồi cạnh mẹ.”

Mễ Đường ngồi xuống gần nữ sĩ Mạnh Viện, với lấy một miếng dưa hấu, cắn một miếng, quả thật rất ngọt.

Nữ sĩ Mạnh Viện cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Mễ Đường gật đầu: “Vâng, ăn ngon.”

Nữ sĩ Mạnh Viện nhìn cô, lấy một tờ giấy từ trên bàn trà xuống đưa cho cô, “Cẩn thận một chút, đừng ăn rơi vào quần áo, ba con hai ngày nữa sẽ về.”

Mễ Đường lau miệng và cằm, dưa hấu này hơi nhiều nước mà nước vừa lạnh lại ngọt, “Ông cũng gọi điện nói với con rồi.”

Nữ sĩ Mạnh Viện nói: “Nghe ba con nói, ngày nhà giáo mời các thầy cô và bạn của con ăn cơm?”

Mễ Đường nói: “Vâng.”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Vậy con có muốn mẹ đi cùng hay không?”

Mễ Đường: “Mẹ muốn đi thì đi, mẹ không phải về thủ đô à?”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Nhóc con muốn mẹ đi thì đương nhiên mẹ phải đi.”

Mễ Đường: “Mẹ bận thì đi đi, mẹ ở đây cũng lo tới lo lui, ăn cơm cũng không thú vị.”

Cô ăn xong một miếng dưa hấu, lau tay, còn muốn lấy một miếng nữa thì điện thoại lại reo lên, cô cầm lấy thấy đó là tin nhắn Lộ Lâm gửi tới.

Cô ngẩn ra rồi click mở tin nhắn Lộ Lâm: “Bận xong rồi.”

Mễ Đường ban đầu muốn trực tiếp trả lời một chữ “À” nhưng cô nghĩ lại thêm một dấu phẩy.

Lộ Lâm: “Buổi chiều ngày mai có thể đi.”

Mễ Đường không kịp phản ứng, ý của anh là gì.

Mễ Đường: “Đi đâu?”

Lộ Lâm: “Dẫn cậu mua sách tham khảo.”

Mễ Đường nhìn những chữ này cảm thấy còn ngọt hơn so với ăn dưa hấu, chỉ là dưa hấu thì mát còn lúc này trong tim lại ấm áp.

Cô đứng lên, “Mẹ, con về phòng trước.”

“Con không ăn à? Ăn thêm miếng nữa.” Nữ sĩ Mạnh Viện hơi ngạc nhiên, bình thường Mễ Đường có thể ăn được mấy miếng đưa hấu mà, đặc biệt hôm nay dưa lại rất ngọt.

Mễ Đường xua tay, cũng không quay đầu lại, chạy lên trên tầng, “Không ăn, con đi lên đọc sách.”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Con nhỏ này, đọc sách gì?”

Mễ Đường: “Đọc truyện tranh.”

Nữ sĩ Mạnh Viện: “Mẹ bảo dì giúp việc để dưa hấu vào tủ lạnh, con muốn ăn thì đi lấy nhé.”

“Vâng, con biết rồi.”

Mễ Đường trở về phòng, sau khi đóng cửa rồi thì nhắn tin trả lời Lộ Lâm.

Mễ Đường: “Buổi chiều mấy giờ?”

Lộ Lâm: “Bốn giờ sẽ không quá nóng.”

Mễ Đường mím môi cười, mặt mày sáng rực đẹp như tranh vẽ: “Cậu là sợ mình nóng sao?”

Lộ Lâm: “Sợ cậu bị cảm nắng.”

Mễ Đường: “Cùng một ý như thế.”

Lộ Lâm không trả lời, đó chính là chấp nhận

Mễ Đường đang có chút không vui, lúc này tâm trạng đã trở nên rõ ràng thông suốt hơn, “Bốn giờ thì hơi muộn, hai giờ đi, mình không sợ nóng.”

Lộ Lâm: “Cậu muốn mua ở đâu?”

Mễ Đường: “Cậu quyết định đi, mình mới chuyển đến đây, không quen với chỗ này.”

Lộ Lâm: “Có một cái ở cổng trường.”

Mễ Đường: “Có nơi nào khác không?”

Lộ Lâm: “Nhà sách Tân Hoa.”

Mễ Đường nghĩ vẫn nên đến hiệu sách lớn thì tốt hơn, trước cổng trước lúc ngồi trên xe cô đã nhìn qua rất nhỏ.

“Vậy đến nhà sách Tân Hoa.”

Lộ Lâm: “Được.”

Mễ Đường: “Cậu mang theo Hạt Dẻ chứ?”

Lộ Lâm: “Không, nó quá ồn ào, hiệu sách không cho vào.”

Mễ Đường: “Nhìn nó rất ngoan mà.”

Lộ Lâm: “Đi ra ngoài thì rất nghịch.”

Mễ Đường cười lên rồi tưởng tượng cảnh Lộ Lâm mặt mũi nghiêm túc nhắn những tin này cho cô, nhất định rất đáng yêu.

Một lát sau, Mễ Đường nói với anh: “Hôm nay tặng cậu mấy bài hát, cậu nhớ nghe đấy.”

Lộ Lâm: “Ừ.”

Mễ Đường: “Mình gửi cho cậu năm bài, cậu có muốn tặng mình lại một bài không?”

Lộ Lâm: “Có thể.”

Mễ Đường vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi, nghĩ rằng Lộ Lâm sẽ không đồng ý, ai ngờ anh lại nói dễ dàng có thể như thế, trong lòng tràn ngập niềm vui, nhảy nhót ở trên giường.

Lộ Lâm: “Đây là bài hát mà tôi vô tình nghe được hôm nay.”

Mễ Đường nhận được một liên kết giới thiệu bài hát từ Lộ Lâm, phía trên ghi “Mật đường“.

Mễ Đường ngơ ngẩn, trái tim như đang ăn một loạt kẹo ngọt có hương vị trái cây đầy màu sắc, nổ tung, bùm bùm, hương vị trái cây chua ngọt nổ tung trong lòng cô.

Cô đưa tay ra và nhấp vào liên kết.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc vang lên.

Giọng hát nhẹ nhàng đi kèm với bài hát ấm áp, ca từ cũng rất hay, gương mặt Mễ Đường từ từ đỏ lên.

Cô khẽ lầm bầm, “Trong phòng sao lại nóng như vậy, điều hòa bao nhiêu độ, sao lại không mát chút nào.”

Cô đi lại hai vòng, đi ra cửa nhìn nhiệt độ của điều hoà.

Hai mươi lăm độ, nhưng mặt cô lại nóng bừng.

Mễ Đường: “Cậu nghe thấy hay không?”

Lộ Lâm: “Cũng không tệ lắm.”

Mễ Đường: “Cậu đưa cho mình “Mật đường”, mình có thể đầu ngã dĩ đào, báo chi dĩ lý*?”

*Tức là cậu ném cho mình một quả đào thì mình cũng biếu lại cậu một thứ

Cậu đưa cho mình “Mật đường”, mình đưa lại cậu Mễ Đường được không?

Mễ Đường cảm thấy Lộ Lâm có thể hiểu ý của cô, nhịn không được cắn môi dưới rồi cười lên, những lời này có phải quá chủ động không?

Mặc kệ, cũng không hề nói thẳng ra, mà rút về lại càng xấu hổ hơn.

Cô đợi một phút, Lộ Lâm cũng không trả lời, lại nhắn thêm một tin nữa: “Ý của mình là mình học xong sẽ hát cho cậu nghe.”

Lộ Lâm: “Cậu hát được tiếng Quảng Đông?”

Mễ Đường: “Biết một chút.”

Lộ Lâm: “Ừ.”

Mễ Đường trong lòng nghĩ, muốn trêu anh nên lại nhắm thêm một câu: “Cậu có biết có bài hát tên là “Em muốn hát cho anh nghe.” không?”

Mễ Đường nhắn xong những lời này không nhịn được cười, ném điện thoại lên giường ngã ra nằm lên giường, lật người vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói: “Mễ Đường, mày đủ rồi đấy, đúng là xuân tâm phơi phới! Mày trúng độc thật rồi!”

Cô phát hiện ra, chỉ cần cô nói ít lời ám muội, Lộ Lâm sẽ không trả lời, cô nói sang chuyện khác, anh trả lời ngay, như vậy chắc không phải không muốn nói chuyện với cô mà là xấu hổ?

Nghĩ đến đây, Mễ Đường càng muốn trêu anh.

Cô cầm lấy điện thoại, bấm vào nút thoại, đặt microphone điện thoại ở trên môi, hát mấy câu rồi gửi cho Lộ Lâm

Lộ Lâm thấy Mễ Đường gửi tới tin nhắn thoại khoảng nửa phút, chần chờ hai giây, ánh mắt hơi sáng lên.

Anh ấn nút phát rồi đặt điện thoại ở bên tai nghe.

Giọng hát mềm mại nhẹ nhàng tinh tế truyền đến tai anh.

“Em hát cho anh nghe,

Cho em nụ cười hồn nhiên của anh đi.

Em hát cho anh nghe,

Dùng tình cảm nóng bỏng của em để lay động anh?”

Lộ Lâm nghe xong một lần, im lặng một lúc lâu, ngón tay lại ấn vào nút phát lần nữa.

Mễ Đường thật ra cũng hát rất hay, trước đây khi đi ktv hát, tất cả mọi người đều yêu cầu cô hát hai bài, nhưng quá nhiều lần làm cho cô lười không muốn hát.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Mễ Đường cũng hơi lo lắng, tuy rằng cô tự tin về giọng hát của mình nhưng Lộ Lâm vẫn không trả lời, cô lại không biết phải nói gì thêm.

Đợi rất lâu, cô cũng không biết mình đã lật bao nhiêu cái ở trên giường, nhíu mi bao nhiều lần.

Cho đến khi Lộ Lâm cũng trả lời cô.

Lộ Lâm: “Không còn sớm, tôi đi ngủ.”

Mễ Đường nhìn thời gian, lúc này còn chưa tới 10 giờ.

Cô bất mãn nói: “Cậu là người già à? Sao ngủ sớm như vậy.”

Những lời này cô cũng chỉ dám tự nói với mình, khi gửi cho Lộ Lâm lại là: “Cậu còn chưa nói mình hát có được không.”

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Lộ Lâm mới trả lời: “Dễ nghe.”

Mễ Đường lúc này mới hài lòng gửi một tin nhắn thoại với anh: “Ngủ ngon.”

Lộ Lâm: “Ừ, mơ đẹp.”

Mễ Đường cười trả lời: “Vậy phải có cậu trong mơ mới được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Mễ nói không ngừng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.